• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(26) Quyết định

Edit: icedcoffee0011

Vinh Duệ sốt ruột liền cà lăm, Khang Hi đế rất bất đắc dĩ, thời điểm hắn đề bạt Vinh Duệ cũng lo nhất mấy chuyện vặt này.

Nhưng Vinh Duệ người này nói đến việc chiến sự, liền vô cùng tự tin không chút khẩn trương, nói cách khác, hắn không hề cà lăm, Khang Hi đế thăm dò Vinh Duệ mấy lần xác định Vinh Duệ đơn thuần là thiên phú dị bẩm với cầm binh đánh giặc, Khang Hi đế lại nói:

– Ngươi thấy Tây Bắc có cần tiếp tục chinh chiến hay không? La Sát Quốc cũng chưa từng thần phục trẫm.

– Bẩm hoàng thượng, nô tài thấy Tây Bắc tối thiểu sẽ ổn định trong vòng mười năm, La Sát Quốc tổn thất nặng nề, sẽ không tuỳ tiện đối địch Đại Thanh, nô tài thám thính được từ Hoàng tộc La Sát, hướng tây còn rất nhiều phiên bang, chỉ cần vạn tuế gia muốn, nô tài nguyện ý lãnh binh chinh chiến.


Vinh Duệ quả nhiên không cà lăm, Khang Hi đế bất đắc dĩ mà hỏi:

– Trẫm không rõ vì sao nói chiến sự ngươi lại không khẩn trương nữa?

Vinh Duệ cũng có mấy phần không rõ,

– Nô tài... Nô tài cảm thấy chinh chiến là thoải mái nhất, cùng các tướng lính ăn cơm đi ngủ... đánh trận nhẹ nhõm như đi nhà xí, nô tài khẩn trương cái gì?

...Vẻ thưởng thức trên mặt Khang Hi đế cứng đờ, cắn răng nghiến lợi nói:

– Ngươi có thể hay không bỏ "đi nhà xí" cho trẫm?

Vinh Duệ rất nghiêm túc đáp:

– Không thể, vạn tuế gia, nô tài làm không được, nhịn đi nhà xí sẽ nhịn chết, còn lại nô tài cái gì cũng nghe vạn tuế gia, nhưng điểm ấy nô tài làm không được.

...

– Đồ hỗn trướng, trẫm làm sao lại coi trọng ngươi cái đồ hỗn trướng này?

Khang Hi đế nổi giận, Lương Cửu Công mắt thấy vạn tuế gia chân liên tục vừa đá vừa đạp Quan Thế Hầu, Vinh Duệ cũng không dám trốn tránh, ôm đầu,


– Nô tài không dám lừa gạt ngài, nô tài làm không được.

– Đủ rồi.

Khang Hi đế dừng tay, sửa sang ống tay áo một chút, hắn cùng người thật thà chấp vặt, quá mất mặt, buồn bực mà hỏi:

– Ngươi bình an lớn lên to xác được như vậy cũng là kì diệu. Trước kia không ai lừa gạt ngươi?

– Bẩm vạn tuế gia, nô tài lớn lên trong thái thái bình bình, trước kia đều một mực nghe lời tiểu muội, tiểu muội đối xử với nô tài rất tốt, không cho người ngoài khi dễ nô tài, muội muội cũng là vì cứu mạng nô tài mà tự bán mình, hôm nay nô tài lại nghe a mã nói nàng...đi hầu hạ tứ gia.

Vẻ bi thương trên mặt Vinh Duệ làm Khang Hi đế nhiều hơn mấy phần không đành lòng, Khang Hi đế không đành lòng nhìn tiếp, đưa lưng về phía Vinh Duệ,

– Ngươi cái đồ hỗn trướng, chuyện muội muội của ngươi làm thị thiếp cho Dận Chân đã bị ngươi cùng a mã thiếu đầu óc kia của ngươi trương dương cho tất cả mọi người biết, ngươi muốn trẫm làm sao bây giờ? Hả? Ngươi nói trẫm làm sao che chở ngươi?


Nếu như không phải cha con bọn họ bên đường nhận nhau, Khang Hi đế hoàn toàn có thể – sau khi hiểu rõ tường tận, để cho Mạnh Hinh "chết bệnh", nàng dù sao cũng đã là người của Dận Chân, vậy để nàng tuyển tú đàng hoàng rồi lại gả cho Dận Chân lần nữa, nhưng chuyện hiện tại đã trương dương khắp kinh thành, phương pháp này không thông nổi đám bòng bong hai cha con bọn họ làm ra.

Khang Hi đế ngửa đầu, ánh mắt thâm thúy phảng phất xuyên thấu hết thảy, Khang Hi đế dường như thấy được Hán Vũ Đế – cũng là bất đắc dĩ cưng chiều Vô Địch Hầu.

Lấy chiến công của Vinh Duệ, hắn từ đầu đã có thể một trận được phong tước, nhưng Khang Hi đế đơi hắn thành danh mới phong hắn làm Quan Thế Hầu chính là muốn chứng minh cho người trong thiên hạ thấy, điều mà người Hán không làm được, bát kỳ tướng quân của bọn họ làm được. Hán gia có Vô Địch Hầu, Khang Hi đế có Quan Thế Hầu. Bọn họ lại vô tình có rất nhiều điểm giống nhau, tâm tư đều tại chiến trường, Hoắc Khứ Bệnh cùng Vinh Duệ – cương liệt lại thuần túy, là ngọc thô khó tìm.
Khang Hi đế hiểu được tâm tình Hán Vũ Đế, không muốn trên thân Vô Địch Hầu lưu lại một chút tì vết nào, bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì, cũng không thể làm bẩn ngọc thô.

Vinh Duệ là Khang Hi đế tự tay rèn luyện điêu khắc ra, hắn không cho phép trên người Vinh Duệ xuất hiện bất luận chỗ bẩn nào.

– Nô tài dùng bạc chuộc nàng ra không được sao? Nô tài chỉ có một tiểu muội, nhưng Tứ gia...

Vinh Duệ thấy Khang Hi quay người căm tức nhìn mình, lại cà lăm:

– Tứ...Có...Rất nhiều...Rất nhiều... Người, thiếu ... Mạnh...Mạnh...Cũng ... Không ... Không sao ...

Khang Hi đế thở dài một hơi, nghẹn...chết...ta, cùng cà lăm ở một chỗ cũng sẽ mắc cà lăm.

– Dận Chân là Tứ a ca của trẫm, là hoàng tử của trẫm.

Khang Hi đế tức giận hung ác:

– Ngươi lúc đó làm sao không nói cho rõ ràng? Làm hại trẫm đem... Ngươi đáng chết.
– Nô tài ...

Vinh Duệ cúi đầu,

– Nô tài lúc trước đụng phải Dung Duệ, bởi vì cùng tên (đồng âm) lại còn cùng tông tộc, hắn đối xử với nô tài rất tốt, về sau nô tài liền nhập ngũ, Dung Duệ đại ca nói nơi đó nuôi cơm nuôi ăn, hắn để nô tài mang mặt nạ, nô tài cảm thấy mang mặt nạ rất dễ chịu thì luôn đeo, về sau ngài hỏi nô tài, nô tài nói là Vinh Duệ, ngài không có hỏi kĩ, nô tài cũng liền không dám nhiều lời.

– Tiểu tử ngốc.

Khang Hi lần nữa đánh Vinh Duệ một quyền, Vinh Duệ là bị lừa, bị lừa thay Dung Duệ đi Tây Bắc chịu chết. Chẳng ai ngờ được Vinh Duệ vậy mà lại một lần liền kinh nhân, không có ai nghĩ Vinh Duệ chất phác, một khi lãnh binh chinh chiến lại có thiên phú hơn người, lại cơ duyên xảo hợp cứu được Khang Hi đế, Khang Hi đế liền đề bạt hắn, tín nhiệm hắn, Vinh Duệ cũng không chịu thua kém, dùng chiến công cái thế hồi báo Khang Hi đế.
Lúc ấy Khang Hi đế từ danh sách nhập ngũ tìm được cái tên Dung Duệ, không nghĩ "Dung" Duệ bị thế tục làm bẩn ảnh hưởng xích tử chi tâm, thế là Khang Hi đế che giấu thân phận của hắn, âm thầm chiếu cố gia tộc, kết quả chiếu cố sai người,

– Tây Lâm Giác La Dung Duệ đâu? Hắn ở đâu?

*Mạnh Tử để lại cho đời một phương pháp dưỡng tâm, luyện khí để tu dưỡng thành một bậc quân tử. Ông quan niệm con người vốn có "xích tử chi tâm" (cái tâm của em bé sơ sinh), ông dạy "Đại nhân giả, bất thất kỳ xích tử chi tâm giả dã「大人者,不失其赤子之心者也。」" (Bậc đại nhân không được để mất cái tâm em bé của mình vậy) (Li Lâu hạ, bài 12).

Mặc dù không có Dung Duệ lừa gạt cũng sẽ không có Quan Thế Hầu, nhưng Khang Hi đế hận, không thể trách phạt Quan Thế Hầu, trách phạt kẻ gạt người chịu chết Dung Duệ cho hả giận cũng tốt.
Vinh Duệ ánh mắt lóe lên mấy phần hoang mang:

– Nô tài chỉ biết hắn dẫn tẩu tử đi hướng nam, nô tài không biết hắn ở đâu.

Vinh Duệ con mắt chớp chớp,

– Vì... thân thể Tứ gia... Suy nghĩ... tiểu muội nô tài có thể chuộc ra hay không?

– Muội muội ngươi là yêu tinh hút hồn phách hay là nữ quỷ? Cái gì gọi là vì thân thể Dận Chân suy nghĩ?

Khang Hi phiền muộn, không phải ai cũng có thể lý giải suy nghĩ trong đầu Quan Thế Hầu.

Vinh Duệ rất đường hoàng nói với Khang Hi đế:

– Nô tài đã từng có một thủ hạ, tên hiệu gọi Nhất Dạ Thất Lang (dịch thô một đêm bảy lần), có một lần hắn cùng các binh sĩ đánh cược, có thể liền ngự thất nữ (một đêm bảy cô)... Sau đó ngày thứ hai hắn liền không...đại phu nói hắn...đời này cũng không thể sinh hoạt vợ chồng, nguyên tinh bị hao tổn... Nô tài biết phủ Tứ gia nhất định không chỉ có bảy người, ngài nhìn xem có phải nên vì thân thể Tứ gia suy nghĩ, lấy tiểu muội ra, thiếu một người hầu hạ đối với Tứ gia cũng...
Vinh Duệ tại dưới ánh mắt sắc bén của Khang Hi đế cúi đầu, nhỏ giọng:

– Nô...Nô tài... Không có... Lừa gạt chủ tử... Nô tài nói đúng...Là ...

Khang Hi đế thở dài:

– Vinh Duệ, cởϊ áσ.

– Ớ?

– Trẫm nói ngươi cởϊ áσ.

Vinh Duệ cởi xuống khôi giáp trên thân, vẻn vẹn xuyên lớp áσ ɭóŧ, Khang Hi đế lại nói:

– Cởi xuống.

– Vâng.

Vinh Duệ trút bỏ áσ ɭóŧ,

Thân trên hắn – da thịt màu đồng cổ tràn đầy vết thương, vết thương mới trùng điệp lên vết thương cũ, rất kinh khủng, Khang Hi đế híp mắt, đi đến bên người Vinh Duệ, đè đầu vai của hắn, ngón tay Khang Hi đế xẹt qua vết đao trên thân Vinh Duệ, vết này là cõng hắn ra khỏi vòng vây, bị người đâm bị thương, vết này là từ súng đạn lúc cứu hắn lưu lại ...

Khang Hi đế từng cái đếm kỹ vết thương trên người Vinh Duệ.
Ngày ấy Vinh Duệ cõng hắn khỏi vòng vây của địch, chạy trốn hơn mười ngày. Khang Hi đế bởi vì khinh địch, trúng mai phục, một lần ấy là thất bại Khang Hi đế chưa bao giờ thử qua, gần sát cửa tử, hắn cũng cho rằng bản thân không thể sống sót nổi, thế là hắn phẫn nộ, đánh có, mắng có, nhưng tên đần này vĩnh viễn chất phác cười cười, cái gì cũng không nói, bao nhiêu người đuổi bắt, hắn một mạch cõng Khang Hi đế trốn đông trốn tây không hề nghĩ tới chuyện vứt bỏ.

– Chỗ này ...

– Vạn tuế gia, đây là vết thương đạn bắn, không phải vì ngài mà bị.

Khang Hi đế lắc đầu, tiểu tử ngốc này quá thành thật, Khang Hi đế nắm chặt cánh tay Vinh Duệ, chỉ vào vết thương nhìn như con rết bên trong cánh tay Vinh Duệ,

– Ngươi cắt vỡ cổ tay của mình, lấy máu đút cho trẫm uống, trẫm nhớ kỹ.
Sa mạc cẩu thả hoang vu không vật sống, Vinh Duệ dùng máu của mình cho Khang Hi đế ăn, hết thảy Khang Hi đế về đô vẫn nhớ kỹ,

– Trẫm bệnh, để ngươi nắm lấy tư ấn của trẫm trở lại kinh thành, để Thái tử đăng cơ, ngươi vì sao không đi?

– Nô tài chỉ biết ngài, không biết thái tử gia, nô tài có thể mang ngài khỏi vây bắt, nô tài vì sao còn phải đi?

Vinh Duệ chớp mắt,

– Ngài cho dù có muốn nô tài từ tướng quân trở thành thị vệ của ngài, nô tài cũng nghe ngài.

Chỉ cần cứu được mạng Khang Hi đế, Vinh Duệ cũng đã lập được đại công, nhưng này cũng không sánh nổi lời nói giản dị thành tâm thành ý của Vinh Duệ, hắn chỉ trung với một mình Khang Hi.

Lại nói nếu như lúc ấy Vinh Duệ nghe lệnh trở về kinh, Dận Nhưng cũng sẽ không bạc đãi hắn.

Khang Hi đế trong lòng nóng bỏng, đỡ Vinh Duệ dậy,
– Chỉ cần ngươi một mực đi theo trẫm, trong lòng có trẫm, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi.

Khang Hi đế lấy áo choàng trên đầu vai Vinh Duệ,

– Trẫm biết ngươi coi trọng muội muội ngươi, nhưng người nàng hầu hạ là Dận Chân, cũng là hoàng tử trẫm ủy thác trách nhiệm, tôn nghiêm hoàng gia không cho phép nàng lại thông đồng cùng người bên ngoài, trẫm coi nàng là tú nữ, về sau trên danh phận khó tránh khỏi ăn chút thiệt thòi, nhưng vẫn nên cho nàng danh phận, nên cho ngươi tôn vinh, trẫm sẽ không keo kiệt.

Vinh Duệ vẻ mặt mù mờ không rõ, Khang Hi đế cũng không trông cậy hắn hiểu được, Lương Cửu Công đi Vĩnh Hòa cung truyền chỉ, Đức Phi bệnh nặng, lệnh tứ phúc tấn mang Tây Lâm Giác La thị vào cung hầu hạ.

– Tuân chỉ.

– Truyền ý chỉ trẫm, Phí Dương Cổ chết bệnh, nhưng trẫm còn nhớ kỹ Phí Dương Cổ trung can nghĩa đảm, trẫm Đặc Ân Trạch Tử tôn, con trai Phí Dương Cổ phong làm Nhị Đẳng bá.
– Tuân chỉ.

Vinh Duệ vò đầu,

– Vạn tuế gia, vậy nô tài có thể mang tiểu muội đi hay không?

[hoàng đế nói nãy giờ mà ông Duệ vẫn cứ=)))))]

Khang Hi đế mặt tái đi,

– Phúc tấn Dận Chân là trẫm tự mình chỉ hôn cho! Nàng không thể động vào! Muội muội của ngươi Tây Lâm Giác La thị giờ sẽ là trắc phúc tấn trẫm ban thưởng cho Dận Chân! Ngươi muốn mang nàng đi đâu?! Ngươi muốn gả nàng cho ai?! Tứ hoàng tử của trẫm có chỗ nào không tốt?!

Vinh Duệ cúi đầu uể oải nói:

– Nô tài cũng không biết Tứ gia chỗ nào được chỗ nào không, gặp tiểu muội nô tài sẽ hỏi rõ, lại cùng vạn tuế gia đáp lời.

Khang Hi đế đột nhiên có chút xúc động muốn bóp chết Quan Thế Hầu, cái thứ không làm người bớt lo lắng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK