"Tiểu Bạch, lại đây với mẹ nào. Sao lại tắm mưa để cảm lạnh như vậy. Là con gái không được như vậy nữa."
"Lại đây mẹ lau cho."
"Tiểu Bạch!"
Bạch Anh mơ màng. Môi mấp máy, khàn giọng gọi tiếng mẹ. Nàng nhớ mẹ. Người mẹ đã lâu rồi không còn âu yếm nàng như lúc trước nữa. Bỗng dưng cái cảm giác thèm thuồng được mẹ ôm, mẹ chiều như những con kiến bò trên da, khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
Bơi Bạch Anh từ ngày nhìn mẹ dần rời xa mình, đã nghĩ bản thân cái gì cũng có thể chịu đựng được.
Nàng nằm trên khúc gỗ mục lớn, trân mắt nhìn lên trời.
"Thoát rồi thì phải sống cho thật tốt."
...
"Nương nương, Ôn Tích phi tử, chết rồi." - Một nha hoàn, hớt hải chạy đến điện của An Tịnh Âm báo tin.
Nghe nói, nàng ta sợ bị treo cổ trước đám đông, đã tự tử trong ngục.
Ồ.
"Trà này nguội rồi. Mau thay ấm khác đi."
An Tịnh Âm, nét mặt chẳng lấy đỗi ngạc nhiên. Điệu bộ ung dung, vân vê hoa văn trên chén trà gỗ đã nguội lạnh.
...
"Nguyệt Nhi, nàng tỉnh lại đi. Nguyệt Nhi." - Tiếng gọi ấm áp như sưởi lấy tấm thân lạnh lẽo của nàng. Phá đi sự tĩnh lặng giữa khu rừng u ám đáng sợ.
Là ai? Đang gọi ta...
Nàng không biết nữa.
Đôi mày nàng chau lại. Mi mắt yếu ớt khẽ động. Một chút ánh sáng tưởng chừng thật mỏng manh lại có thể chói chang đến mức khiến nàng nhắm chặt lại. Phải mất một khoảng để nàng quen với ánh sáng.
Bạch Anh cảm nhận có chút quen thuộc với giọng nói đang tha thiết gọi tên nàng.
Đôi mắt đó...Trầm Dã?
"Thủy...'' - Nàng yếu ớt thều thào.
Trầm Dã thấy như vậy bèn lập tức dùng bình nước của mình, nhẹ nhàng giúp nàng uống. Nhìn nàng bộ dạng áo đen rách rướm máu, khiến lòng hắn thật sự rất xót xa cho thân nữ nhi như nàng.
"Cự Mỹ Nhân, nàng cố gắng chút nữa, ta đưa nàng về doanh trại, liền lập tức hồi cung."
Nói rồi, hắn lập tức bế nàng dùng khinh công đạp lên những thân cây. Thế nhưng, hai người họ vừa ló ra giữa rừng cây, lập tức cơn mưa mũi tên bắn đến, xé toạc cả vai áo của Trầm Dã. Máu bắt đầu chảy, những chiếc mũi tên lại ngày càng nhiều hơn.
"Nếu đã vậy..."
Trầm Dã đáp xuống.
"Nguyệt Nhi, ôm chặt lấy." - Nói rồi hắn cõng nàng, dùng thêm tấm áo choàng để quấn chặt nàng vào thân người hắn, đề phòng có mai phục, vẫn dễ hành sự.
Hắn tiếp tục dùng khinh công, nhưng lại di chuyển trên những cành cây, có chút mất sức hơn, nhưng vẫn nhanh hơn chạy bộ.
Chạy mãi, Bạch Anh cũng không nhớ là đã chạy bao xa, chỉ biết đã băng qua nhiều dặm rừng sâu, đến mức, nàng cũng không thể nhìn được nữa, nặng trĩu chìm vào giấc ngủ.
...
Bạch Anh tựa người trên tấm lưng vững chãi của Trầm Dã. Má nàng áp lên vai hắn, người nàng nóng lên vì sốt. Hơi thở có chút nặng nhọc, phà vào gáy hắn. Khiến hắn...có chút "ngứa ngáy"!
Cả đêm chạy đến rã rời, Trầm Dã đột nhiên dừng lại. Hắn đặt nàng nằm xuống ở nơi tối, che khuất nàng. Cử chỉ của hắn nhẹ nhàng, âu yếm nhất có thể. Rồi từ từ, tiến ra từ trong bóng đen của lùm cây.
"Ra đây."
Giọng Trầm Dã vang lên, nhỏ nhẹ, nhưng đầy mùi sát khí.
"Tưởng không nhận ra, không ngờ cũng bị phát giác." - Tiếu Hàn cười trừ, đáp từ trên cao xuống.
"Ca, huynh không lẽ, thích ta đến mức đi theo ta cả đêm thế này à." - Trầm Dã cười khẩy. Hắn rõ ràng biết Tiếu Hàn theo hắn vì cái gì, nhưng vẫn cố tình trêu chọc. Xem hắn sẽ làm gì.
"Ta thấy ngươi cõng theo nàng rồi, mau giao nàng cho ta, dù gì..."
"Dù cái gì? Huynh đã có Ngữ Thanh rồi, đừng tơ tưởng đến Nguyệt Nhi nữa. Nàng bây giờ, không có cớ gì phải để ta giao cho huynh. Hơn nữa, dù là huynh mang nàng đi, có nghĩ Trầm Duật để yên cho nàng?" - Trầm Dã nhếch mép. Lý lẽ hắn đưa ra, khiến Tiếu Hàn không biết nên nói gì cho phải.
"Vậy ngươi cứ mang nàng đi, ta ở phía sau là được."
Giọng hắn có chút chua xót. Nụ cười chát đắng trên môi. Ánh mắt lại càng muôn phần đau khổ. Bởi hắn chẳng còn biết mình lấy tư cách gì để lo lắng cho nàng nữa.
Hắn đứng đó, đợi Trầm Dã quay lại cõng nàng. Thế nhưng Trầm Dã quay lại, chỉ một mình hắn, nét mặt hớt hải.
"Nguyệt Nhi bị cướp mất rồi!"