Mà cô mỗi ngày sau khi tan học đều sẽ tượng trưng tới xem ta một chút, kỳ quái là, ta đối với bất kỳ người nào đều lấy thái độ trầm mặc không nói, cô cũng không đánh ta nữa, chỉ là mỗi lần ta đối với người tên má Lâm kia đưa tới đồ ăn cũng không hề bị lay động, cô sẽ nghiêm túc nói: "Không ăn thì để bác sĩ Viên đến truyền thuốc dinh dưỡng cho ngươi!" Thì như bây giờ, lời này của cô vừa ra, ta liền nhanh chóng chạy đến trên ghế ngồi yên cầm lấy đũa ăn cơm.
Dương Vũ Đồng lần này cũng là hoàn toàn thua với nhóc con này, hình như không nghe được câu nói này sẽ không biết ăn cơm, nếu không lần trước ở trước mặt mẹ đánh nàng dẫn đến mình bị hung hăng giáo dục một phen, đáp ứng sau này nhất định bình tĩnh, bằng không, mông của nhóc con này, đã sớm nở hoa vô số lần rồi. Thực ra mình cũng không hiểu, rõ ràng khi nàng hôn mê bất tỉnh, có thể dùng tính nhẫn nại muôn vàn đi chăm sóc nàng, chờ đợi nàng, mà khi nàng tỉnh rồi, thoáng không hợp tác với mình, thì lửa giận ngút trời, xem ra thật sự phải tiếp thu ý kiến của mẫu thân, chậm rãi đi học cách làm một mẫu thân, nhưng nhóc con này, sau khi tỉnh lại ngoại trừ ban đầu cáu kỉnh từng nói muốn gia gia, không nói lời nào, cũng không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì.
"Cốc cốc," Hai tiếng gõ cửa, "Phu nhân, tiểu thư, bác sĩ Viên đến rồi."
Bác sĩ Viên? Ta sợ đến ném đồ vật trong tay chạy trốn.
Không nghĩ tới đứa trẻ sau khi nghe được ba chữ bác sĩ Viên, sẽ mất khống chế như vậy, Dương lão phu nhân và má Lâm dồn dập tiến lên ngăn cản đứa trẻ.
Ta bị ngăn cản nhưng vẫn là không hề từ bỏ suy nghĩ muốn chạy, ở dưới tranh chấp kịch liệt, ta nhào tới, cũng thuận lợi tránh thoát ràng buộc của họ, không để ý tới đứng lên, dụng cả tay chân bò lại góc tường, sợ hãi kêu lên: "Không muốn tiêm.. Không muốn tiêm.."
Bác sĩ Viên đúng lúc vào cửa thấy cảnh này kinh ngạc hỏi về phía Dương Vũ Đồng: "Cái này? Xảy ra chuyện gì?"
"Còn không phải Đồng Đồng chọc," Lão phu nhân ngả ngớn trả lời, liền đi tới bên cạnh đứa trẻ an ủi: "Tử Ngôn ngoan, bác sĩ Viên không phải đến tiêm cho Tử Ngôn, không cần sợ hãi."
Bác sĩ Viên không hiểu nhìn về phía Dương Vũ Đồng, người sau lại quăng hắn một ánh mắt dao, bác sĩ Viên đúng là không để ý gì, thu tầm mắt lại đi tới trước mặt đứa trẻ ngồi xổm xuống, vuốt đầu nàng nói: "Bác sĩ Viên hôm nay không có mang theo kim, không cần sợ hãi a." Nói cong, lại mở ra valy xách theo để ta kiểm tra.
Hành động thân mật như vậy khiến cho ta buông xuống cảnh giác, hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn, thật không có, liền ngừng lại kêu gào.
"Về giường trước, bác sĩ Viên giúp ngươi kiểm tra thân thể một chút."
Ta hơi gật gật đầu, vật thể tên bà ngoại và má Lâm lập tức đem ta kéo lên đi tới trên giường.
"Vết thương trên thân thể đều tốt rồi chưa?" Bác sĩ Viên cầm ống nghe ở trên thân thể ta thả chỗ này đặt chỗ kia.
"Vết bầm đều bớt gần hết, một ít kết vảy của vết thương nhỏ cũng mất rồi, không có từng nghe nàng kêu đau." Cô ngồi ở trên ghế vừa rồi ta ngồi qua nói với bác sĩ Viên.
Ta rất kỳ quái cô vì sao lại biết được rõ ràng như vậy, lẽ nào mỗi ngày cô đến xem thân thể của ta? Lúc nào! Như vậy ta có thể tố cáo cô cư*ỡng gi*an hay không a?
Bác sĩ Viên tựa cười mà không cười ừm một tiếng, lại hỏi tiếp: "Vậy cánh tay thì sao?"
"Không biết, chỉ là mỗi ngày thay thuốc không có từng nhìn kỹ, lo lắng đụng vào thì vết thương sẽ nứt ra." Cô tiếp tục trả lời.
Thì ra cô còn giúp ta thay thuốc, làm sao ta đều không biết.
"Có sức không?"
"Hai ngày trước nàng đều có thể cầm muỗng tự mình ăn, vừa rồi dùng đũa cũng có thể rồi."
"Ừm, xem ra dây thần kinh tiếp nhận không tệ." Bác sĩ Viên vừa nhìn cánh tay của ta vừa nói: "Có thể giơ lên không?"
Ta thử từ từ đem tay phải giơ lên, gần như đến vị trí cao bằng vai thì cũng không nhấc lên nổi nữa.
Bác sĩ Viên ngăn cản hành động dự định tiếp tục thử nghiệm của ta, "Đừng miễn cưỡng, cái này từ từ thôi, mỗi ngày đều nhấc tay rèn luyện, thì sẽ chuyển biến tốt, nhưng nhất định không thể miễn cưỡng, bằng không sẽ phản tác dụng."
Ta nghiêm túc gật đầu.
Hắn đưa tay phải ra về phía ta, "Nè, dùng sức nắm chặt tay với ta, cảm thấy đau đớn thì liền buông."
Theo ý của hắn ta nắm lên, dùng không được bao nhiêu sức, thì đau rồi.
"Đừng để nàng dùng đũa, đợi ta tuần sau tới kiểm tra rồi nói." Sau khi ta buông tay, bác sĩ Viên dặn dò như vậy.
"Vậy nàng có thể đi học không? Tuần sau thì phải thi học kỳ rồi." Cô tiếp tục lại hỏi.
Ta nhớ được người tên bà ngoại kia nói sau khi ta được cứu ra ở bệnh viện hơn mười ngày, sau đó ở đây một quãng thời gian, vậy bây giờ đích thật là phải thi rồi.
"Có thể, đừng quá miễn cưỡng nàng là được." Câu phía sau kia, tự nhiên là bản thân bác sĩ Viên thêm vào, sau khi nói chuyện còn cố ý trừng Dương Vũ Đồng một chút, hắn quá rõ ràng cách làm người của Dương Vũ Đồng.
Dương Vũ Đồng đối diện đọc hiểu ý của bác sĩ Viên, hừ lạnh một tiếng.
Bác sĩ Viên buồn cười nhích gần ta một chút, "Ngươi sợ tiêm, cho nên cô dùng cái này để áp chế ngươi?"
Ta cau mày không giải thích được gật gật đầu.
"Ta nói với ngươi," Vẻ mặt của bác sĩ Viên càng ngày càng giảo hoạt, "Mẹ ngươi càng sợ tiêm hơn ngươi, vì trốn tiêm còn trốn vào dưới đáy giường, cuối cùng bị ông ngoại ngươi bắt tới đem nàng vác lên vai mới đi vào khuôn phép." Nói xong, thì cười đến miệng khép không được.
Bà ngoại và má Lâm vẫn giữ yên lặng lúc này cũng cười, "Còn lần đầu tiên cũng là một lần duy nhất bị ông ngoại ngươi cởi quần đánh đòn đó."
Ta cau mày nhìn bọn họ, thì ra cô ưu tú như vậy cũng sẽ sợ tiêm, chỉ là, điều này có liên quan với ta sao?
"Các ngươi nói quá nhiều rồi!" Việc này có thể coi là một lần khó chịu nhất bên trong tuổi ấu thơ của Dương Vũ Đồng, bác sĩ Viên đáng ghét này lại nói ra, mẹ của chính mình còn đem chuyện không nên nói đều nói ra!
Biết Dương Vũ Đồng sắp nổi trận, ba người tự giác đem tiếng cười nhịn lại.
Bác sĩ Viên vỗ vỗ đỉnh đầu của ta, "Nghỉ ngơi thật tốt, chớ miễn cưỡng bản thân." Đứng lên chuẩn bị rời khỏi.
"Xin hỏi.." Ta đây nhiều ngày không nói gì lúc gọi bác sĩ Viên sắp rời đi, "Xin hỏi tiền xem bệnh là bao nhiêu?"
Lời này vừa ra, tất cả mọi người kinh ngạc, không chờ bất luận một ai phản ứng lại, đứa trẻ đã đi xuống giường tìm kiếm trong túi sách của mình.
Ta ở trong hốc tối cặp sách tìm ra 1, 6 đồng cuối cùng lần trước mua nguyên liệu nấu ăn còn lại, đưa cho bác sĩ Viên, "Bây giờ ta chỉ có bao nhiêu thôi, ngài nhận trước đi, qua mấy năm, ta tròn 16 tuổi là có thể làm việc, đến thời điểm đó ta sẽ đem số còn lại trả cho ngài, có thể không?"
Bác sĩ Viên nghi hoặc nhìn về phía ba người còn lại trong phòng, Dương lão phu nhân lập tức đi qua nói với cô gái: "Đứa trẻ ngốc, nói lời ngốc cái gì chứ, không cần trả, mẹ đều thanh toán cho ngươi rồi, ngoan, ngươi cố gắng ăn cơm, cố gắng ngủ là được."
"Ta không cần nàng trả!"