Nàng mở chiếc hộp trên tay, bên trên là một chiếc trâm ngọc đơn giản có khắc hình hoa lê. Đường Song Nguyệt không ngờ Hạ Tử Phong lại biết nàng thích hoa lê. Nàng bất giác sờ lên bông hoa rồi mỉm cười.'Cộc, cộc' bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Đường Song Nguyệt cất hộp trâm sang một bên, băng lại mắt rồi mới lên tiếng: "Mời vào."
Cô nương Tiểu Thanh biến mất cả buổi chiều, nay mới xuất hiện trở lại, trên tay còn đang bưng một đĩa điểm tâm. Tiểu Thanh vui vẻ đặt chiếc đĩa lên bàn, sau đó bất ngờ bị hỏi liền không biết trả lời ra sao, đành nói bừa cho qua chuyện: "Vương quản sự nói là trong phủ thiếu chút đồ nên.. bảo em đi mua giúp." Đường Song Nguyệt nhướn mày hỏi lại: "Có thật không?" Nàng kéo dài giọng điệu làm Tiểu Thanh sợ đến mức hai tay vặn vẹo, yếu ớt đáp: "Thật.. thật mà, em còn mua cả bánh mứt dứa cho vương phi nữa này."
Đường Song Nguyệt thở dài một hơi, cuối cùng nói: "Thôi được rồi, ta không làm khó em nữa. Lần sau đừng về trễ như vậy, với cả không cần mua bánh cho ta, em thì có bao nhiêu ngân lượng cơ chứ." "Em nguyện ý mà, chỉ cần có vương phi ở đây, em sẽ không phải chịu khổ." Tiểu Thanh đắc ý nắm lấy tay nàng lắc qua lắc lại.
"Ở đây à?" Đường Song Nguyệt chợt nghĩ tới kế hoạch của mình. Nàng cũng không biết thời gian nàng ở đây còn bao lâu nữa, cảm giác rời đi thật có chút luyến tiếc.
Ngày hôm sau, lần đầu tiên trong đời, Hạ Tử Phong ngồi ăn vui vẻ cùng với nhiều người như vậy. Cả An vương phủ giờ chỉ còn lại lác đác vài người. Vương quản sự, mẹ con Diệp thẩm, huynh muội Phong Vũ, Tô Yến, Tiểu Thanh thêm Đường Song Nguyệt đã chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn.
Khi Hạ Tử Phong tới ngoại trừ Đường Song Nguyệt đang ngồi, mọi người đều đứng dậy. Cái không khí lúng túng này khiến nàng phải ra mặt giải quyết: "Hôm nay không phải tất niên sao? Mọi người cùng nhau ăn một bữa thôi mà. Đừng câu nệ tiểu tiết như vậy chứ."
Đường Song Nguyệt men theo mép bàn tìm tới chỗ Hạ Tử Phong, rồi đột nhiên nắm lấy tay hắn, đặt một chén rượu vào, nói: "Rượu này là ta ủ đấy. Ngài sẽ không chê chứ? Nhanh lại đây nào. Mọi người cũng ngồi xuống đi." Hạ Tử Phong không nỡ phụ ý tốt của nàng, gật đầu với mọi người. Khi hắn ngồi xuống, liền phát hiện cây trâm hôm qua nàng đã cài lên rồi, trong lòng khấp khởi vui mừng. Hôm nay đường Song Nguyệt lấy ra mấy bình rượu hoa quả.
Nàng nói trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì ủ rượu giết thời gian. Rượu có vị ngọt nhẹ cũng không dễ say như những loại khác. Đường Song Nguyệt sợ hắn uống nhiều quá nhắc hắn tối nay phải vào cung, hắn liền không uống nữa.
Tối, sau khi tới thỉnh an hoàng hậu, phu thê An vương cùng tam công chúa đi đến đại điện gặp gỡ mọi người. Đường Song Nguyệt vừa xuất hiện, tiếng xì xầm to nhỏ liền nổi lên. Nàng cũng lười quan tâm, Nhị hoàng tử Hạ Tử Ngôn từ đâu xuất hiện, cười lớn rồi tiến về phía hai người họ: "Lục đệ, Lục đệ muội cuối cùng hai người cũng tới. Nhị ca chờ mấy người lâu quá."
Ba người đứng tán gẫu một lúc thì hoàng thượng cùng hoàng hậu xuất hiện. Bữa tiệc chính thức bắt đầu. Vũ công từ ngoài điện bước vào, từ từ nhảy múa theo điệu nhạc. Chốc chốc mọi người lại cùng nhau nâng ly uống cạn.
Qua một hồi, mấy vị hoàng tử, hoàng tử phi lại góp vui vài tiết mục. Tam hoàng tử phi – Khương Thị nhìn vợ chồng An vương ân ái có chút ghen tức liền nói: "Hôm nay là ngày vui, ai cũng đã góp phần không biết Lục đệ muội có tiết mục gì?"
Không khí chợt khựng lại vài phần. Mọi người đều biết An vương phi không nhìn thấy, chuyện này nàng ta làm sao có thể chứ. Đường Song Nguyệt vừa uống xong nửa chén rượu, nghe thấy có người nhắc đến mình thì cảm thấy có chút buồn cười. Đây không phải là làm khó nàng hay sao.
Hạ Tử Phong vốn không ưa vị hoàng tẩu này liền đứng dậy, đáp: "Tam hoàng tẩu, tẩu.." "Ra là Tam hoàng tẩu sao? Chàng cũng thật là.. Chuyện này không phải nên để cho vương phi của chàng tiếp sao?" Nàng cầm lấy tay hắn vỗ vỗ mấy cái trấn an. Chuyện này liên qua đến thể diện không thể cứ thế bỏ qua được.
Họ chỉ thấy Đường Song Nguyệt quay người nói nhỏ với Tô Yến. Tô Yến rất nhanh đã đưa tới chiếc đàn tỳ bà cho nàng. Đường Song Nguyệt hướng về phía hoàng thượng nói: "Nhi tức không có tài năng gì, chỉ có thể tấu một khúc góp vui, mong phụ hoàng không chê cười." Nàng nhớ lại những gì mình đã từng được học, ngón tay đặt trên dây đàn bắt đầu gẩy nhẹ.
Tiếng nhạc vang lên, Đường Song Nguyệt dường như tỏa ra một thứ mị lực thu hút những người xung quanh. Nàng vốn là sinh viên của khoa âm nhạc dân tộc nhưng vì trấn thương ở ngón tay đẫn đến việc chơi nhạc cụ có chút khó khăn. Cuối cùng nàng đành thôi học, ở nhà chuyên tâm học ủ rượu.
Lúc sau, khi tiếng đàn vừa dứt, hoàng thượng không ngừng vỗ tay tán thưởng tài năng của nàng. Bên kia, Khương Thị thấy Đường Song Nguyệt thuận lợi qua ải, tức đến sa sầm mặt mày.
Hạ Tử Phong nhìn nữ tử bên cạnh, có chút kinh ngạc nhưng thập phần vui vẻ nói nhỏ: "Ta không ngờ nàng còn biết chơi đàn, thậm chí còn lợi hại như vậy." "Thứ ngài không biết còn nhiều lắm." Nàng cười nhẹ, trêu lại hắn. Hạ Tử Phong tuy đã sống cùng nàng hai tháng nhưng quả thật hắn không biết gì nhiều cả.
Ngồi thêm một lúc, Đường Song Nguyệt nói mình hơi mệt muốn đi nghỉ ngơi. Hạ Tử Phong định gọi người đưa nàng về phủ trước nhưng nàng nói muốn chờ hắn cùng về. Hạ Tử Phong đành cho người đưa nàng tới Hòa An cung nghỉ tạm.
Ở Hòa An cung chỉ có hai, ba cung nữ đang dọn dẹp, thấy nàng tới liền vội vàng hành lễ. Đường Song Nguyệt gật đầu rồi để bọn họ tiếp tục công việc. Nàng đã từng tới đây nên cũng không lạ lẫm gì. Nàng nói với Tô Yến nếu chút nữa Hạ Tử Phong tới thì nhớ đánh thức nàng.