" Lão già đa nghi nhà ngươi. Thằng bé đó là băng hệ đó, ngươi nghĩ ai ngu đến mức thí một băng hệ đi làm gián điệp hả? "
Các trưởng lão đồng lòng gật đầu.
Nhược Phong Đoạn nén bất an trong lòng,hắn dũng khí nêu " Các vị không phải lo lắng, thân thế, lí lịch đứa bé này hoàn toàn trong sạch. Người dân con hẻm thằng bé từng sống đã xác nhận với người bên ta. "
Bất chợt có lão già cười khẩy " Phong Đoạn a, ngươi làm việc đúng là chu đáo. Ta từng nghe Tường Lữ kể rằng đứa từng đánh nó năm ngoái cũng tên Tư Thần đâu. Ngươi thật có lòng bao dung với kẻ đã đánh con trai mình. "
Nhược Phong Đoạn bình tĩnh đáp " Bọn trẻ còn nhỏ. Chúng không ý thức được nhiều về hành vi bản thân. Lỗi một phần cũng là do Tường Lữ,người lớn chúng ta nhúng tay vào không tiện. "
" Ngươi nói nghe đơn giản thật. Ta còn lo có uẩn khúc nên ngươi mới bao che cho người ngoài đâu!" ngữ khí công kích của lão rất rõ ràng nhưng không ai xen vào. Tại vì ông ta là cha vợ Nhược Phong Đoạn kiêm trưởng lão có tiếng nói nhất trong gia tộc.
Nhược Phong Đoạn đanh mắt, lo ngại không kìm được lỡ tuôn ra lời thất lễ. Hắn cảm thấy lời nói kia ẩn ẩn điều bất thiện. Nhược Tuân ra tay giải vây.
" Tạm thời không nên vì chuyện tranh chấp nhỏ nhặt của bọn trẻ mà phật lòng thằng bé Tư Thần. Ta cân nhắc được cái nào tốt cho Nhược gia. "
______
Mái hiên vắng ---
Trăng đêm rọi sáng nghiêng nghiêng. Thời tiết mát mẻ, khô ráo.
" Phong Đoạn, chị không đồng ý việc Tư Thần trở thành đệ tử Nhược gia. " nàng u sầu vén gọn mái tóc gió đêm hiu hắt ra sau.
" Chúng ta đã bàn rõ vấn đề này rồi mà. Tư Thần ưu tú như thế, chị nỡ lòng làm thui chột tài năng thằng bé hay sao? "
Hắn nắm tay nàng an ủi " Em biết, gia tộc ta không tốt đẹp gì. Chị mong muốn Tư Thần tránh xa, không can hệ gì với Nhược gia. Nhưng chị hãy nghĩ cho tương lai Tư Thần, một ngày nào đó thằng bé sẽ lớn, nó có quyền biết sự thật về thân thế của bản thân. "
Nhược Phong Lan cười khổ " Sẽ không, Tư Thần sẽ không biết đến người mẹ đáng xấu hổ như chị! " nàng mím môi, nghẹn khóc. Cố tỏ ra ổn, nước mắt li ti rơi.
" Thằng bé sẽ lớn, sẽ là nhân vật vĩ đại. Chị không có tư cách nhận làm máu mủ ruột thịt với con. Thằng bé không biết chị là mẹ nó rất tốt, tốt lắm! Không ai sẽ mắng nó là con hoang cả. "
Nghĩ đến con trai mình lẻ loi trải qua phong ba, tự thân dần trưởng thành, có chỗ đứng kiên cố trong gia tộc, có tiếng nói không người dám phản bác. Những điều đó đều là Tư Thần trả giá bằng mồ hôi, đánh đổi bằng công sức. Nàng chẳng lẽ không biết xấu hổ mà nhận con. Nàng không xứng với thằng bé.
Nàng không để tâm lời đàm tiếu gia tộc bàn luận về nàng. Nhưng nghĩ về ánh mắt khinh thường và thái độ miệt thị họ dành cho Tư Thần khi biết thằng bé là con mình, Nhược Phong Lan không dám can đảm nghĩ tiếp.
" Chị bình tĩnh đi, chị không rõ bản chất gia tộc nhà mình sao! Thực lực tu luyện của Tư Thần đủ để khiến mấy tên không biết ngậm miệng kia phải câm nín. Gia tộc đã công nhận tài năng của thằng bé, đợi đến lúc Tư Thần khôn lớn biết tự bảo vệ bản thân. Chị hãy công khai quan hệ với thằng bé, gia tộc sẽ e dè chấp thuận thôi. "
" Thật sao? " Nhược Phong Lan không đơn giản tin lời em trai.
" Thật! "
Nàng nhè nhẹ rút tay khỏi đôi tay Nhược Phong Đoạn " Không thể nào, thằng bé rất hận chị! "
Hắn nén mất mát cười " Chị không hỏi rõ thằng bé, ngồi đoán lung tung sẽ càng đau lòng hơn! "
" Phong Đoạn, cảm ơn em. Chị tự tin nhiều rồi! " nàng ôn hòa đối Nhược Phong Đoạn mỉm cười.
Lướt nhẹ xem tựa như tình cảm gia đình hòa thuận. Chỉ có chân chính Nhược Phong Đoạn rõ, tâm hắn là cỡ nào đau đớn. Chôn sâu thứ tình cảm bản thân hắn cũng tự biết là không thể với người con gái này. Hắn yêu chị gái mình.
" À phải rồi, chị nghe cha kể lại, trong cuộc họp, thái độ Lăng trưởng lão đối với em rất hiềm khích. Em lại làm gì ngốc nghếch khiến ông ấy giận à? " nàng nhẹ nhàng trêu ghẹo em trai.
Hắn đỏ mặt biện minh " Mới không có! Chị biết ông ấy rất thương Tường Lữ còn gì, trách móc em vài ba câu vì chuyện thằng bé thôi. "
" Chị còn tưởng lầm ông ấy trách em tham công tiếc việc, bỏ bê con gái ông ấy! "
" Em sai, là em bỏ bê cô ấy. Thật tình, chị đừng cười chọc em! " Phong Đoạn thấy hàm ý cha vợ ám chỉ không đơn giản. Là hắn nghĩ nhiều, hay ông ta đã đánh hơi được gì đó.
Bất ngờ nàng nhẹ chạm tóc hắn, não hắn đình chỉ, đỏ mặt tía tai. Nhược Phong Lan thói quen xoa đầu hắn những lúc hắn có nét mặt căng thẳng. Tình trạng của hắn hiện giờ hình dung bằng hai từ: bi thảm.
Hắn vĩnh viễn là em trai nhỏ trong mắt nàng.
" Chị... Để người khác thấy thì người ta sẽ nhầm tưởng em là con nít đấy! "
Nàng hiểu tính em trai, nói vậy thôi chứ hắn có bảo nàng dừng tay đâu.
Thật sự là bị nhìn thấy.
Căng nhất, người nhìn thấy là vợ của Nhược Phong Đoạn.
Vợ chồng chăn gối bao năm, nàng không ngu ngốc đến mức không nhận ra tình cảm của chồng mình. Chính là, nàng không cam tâm. Ánh mắt nồng đậm quan tâm hắn nhìn Nhược Phong Lan, hắn chưa bao giờ bố thí cho nàng dù chỉ một, không một lần.
Nàng thiết nghĩ, lỡ có một ngày. Hắn yêu thương tiểu tử Tư Thần kia, quên lãng Nhược Tinh, ghẻ lạnh Nhược Tường Lữ thì sao?
Điều đó không được phép xảy ra.
Xa xa truyền khẽ thanh âm của Nhược Phong Lan " Tuyệt đối, vạn lần đừng để Tư Thần tiếp xúc ' thứ đó '! "
" Vâng, dù bao nhiêu lần em cố quên đi. Nhưng ' thứ đó ' quá kinh tởm. "
Đây rồi, cách để nàng hành hạ thằng nhóc Tư Thần. Khiến nó sống không bằng chết, ngàn đời là vết ô nhục, tội lỗi không thể rửa sạch.
" Phong Lan, ngươi rất yêu con trai nhỉ? Ngươi đúng là người mẹ tốt, yêu thương kẻ tật mù đó. Vậy nếu nó là ' cầm thú '... Ngươi không hết yêu nó chứ? "
__________ Tư Ca _________
Hỉ Sử hai mắt đỏ sọc, hắn nén cơn giận sắp sửa bùng phát " Đưa tôi bức thư! ", giọng hắn lành lạnh, không nhanh không chậm.
Thái độ cư xử này của hắn càng làm bọn người hầu sợ hãi.
Tịch Uyên hứa hôm nay sẽ đến xem hắn thi đấu. Đêm qua, quản gia báo tin mẹ hắn đổ bệnh nên không thể đến xem hắn thi đấu.
Quản gia đã bảo " Phu nhân bảo ngài đừng lo cho người, thi đấu cẩn trọng, đừng để bị thương. Phu nhân đợi tin tốt từ ngài thì sẽ chóng khoẻ! "
Hỉ Sử không mẩy may nghi ngờ, hắn cho là trời gần như vào đông nên sức khoẻ mẹ nuôi không kịp thích nghi.
Rất mau, hắn tinh tế nhận ra quản gia nhà hắn có điểm không đúng. Ông ấy giấu hắn việc gì đó.
Hỉ Sử kiên quyết về nhà thăm Tịch Uyên ngay trong đêm. Bất chấp việc quản gia khuyên nhủ, nài nỉ hắn.
Tâm Lan thành rất to và rộng, nhà Hỉ Sử lại khá xa. Quản gia khuyên hắn đi đường xa sẽ bị mệt mỏi, ảnh hưởng không tốt trạng thái thi đấu ngày mai. Hỉ Sử bỏ ngoài tai.
Xe ngựa phi lộc cộc rút ngắn thời gian đi đường kha khá.
Trời khuya, phòng ngủ nàng vẫn sáng đèn. Người hầu túc trực đông đủ,không ai dám sao nhãng. Hỉ Sử trở về làm họ bất ngờ.
Tịch Uyên đúng là sắc mặt tái nhợt, thở đầy yếu ớt thiếu sức sống. Nhưng tuyệt không phải là bị bệnh.
Quản gia và hầu nữ ráng nặn ra vẻ mặt tự nhiên với hắn. Họ diễn rất tệ, tất nhiên không lừa được Hỉ Sử.
Người hầu hiểu mọi việc không qua mắt được Hỉ Sử. Họ phẫn uất khai ra toàn bộ.
Có một lá thư gửi đích danh Tịch Uyên. Nàng ngần ngại mở ra đọc, một lát sau, nàng tâm tình kích động nặng, phun huyết và bất tỉnh.
Quản gia cung kính giao lá thư cho hắn. Nhiệm vụ của người hầu là phải tuyệt đối trung thành và nghe lời chủ nhân. Giấu giếm đã không thành thì không thể làm trái ý hắn.
Lá thư nhoè nhoè vết dơ màu sẫm, thoang thoảng mùi máu. Dấu máu đã được người hầu xử lí nhưng không triệt để hết được. Họ làm việc rất cẩn thận, lá thư dẫu bị máu nhiễm bẩn, con chữ trên lá thư vẫn hết sức rõ ràng.
" Chết tiệt! " Hỉ Sử to giọng mắng một tiếng. Lá thư trong tay hắn trong cơn kích động bị bóp nhăn.
Hay lắm! Khá khen cho một 'Mạn Khái La'!
Tịch Uyên mơ mơ màng màng mở mắt, hiển nhiên đầu óc có chút choáng " Hỉ... Hỉ Sử, con về từ lúc nào, sao không báo mẹ trước một tiếng! "
Hỉ Sử dùng điệu bộ hiền hòa ngồi cạnh " Mẹ, con nghe quản gia bảo mẹ ngã bệnh. Con lo lắng nên đòi đi cùng ông ấy về thăm mẹ! "
" Mẹ không sao! Khổ cực con một chuyến rồi. " mở hờ đôi mắt mệt mỏi, nàng bỏ qua tâm trạng không tốt, dịu dàng trò chuyện.
Hắn chăm chút bón cho nàng ít thuốc, Tịch Uyên sắc mặt hồng hào chuyển biến tốt, lim dim ngủ.
Quản gia cảm kích và ngợi khen cách hành xử của hắn " Thiếu gia là đứa trẻ rất thông minh. Chúng tôi tin mình không nhìn lầm cậu! "
" Chăm sóc tốt mẹ tôi! Quản gia, chuẩn bị xe ngựa. "
Trận đấu còn tận 3 lượt đâu. Bỏ dỡ, công sức bỏ ra đều thành công cốc.
Quản gia lau trán, sốt ruột. Không gian xe, im lặng rợn xương ông. Cảm giác thiếu gia đang tính làm một điều gì đó rất đáng sợ.
Xe ngựa dừng cách cổng vào võ đài một khoảng. Quản gia cung kính mở cửa mời hắn, hắn bước xuống xe. Hịch Soái len chen trong đám người phóng đến hắn.
" Ta lo lắng đệ sẽ đến trễ. May mắn còn kịp. Mau đi thôi, trận sau là đến lượt đệ đấu rồi đó. "
Hịch Soái luyên thuyên kể tình hình.
" Không biết ma xui quỷ khiến gì? Gia chủ Nhược gia hạ mình đến võ đài hôm nay!"
" Võ đài nào? " bộ mặt vốn vơi đi phân nửa giận giữ lóe hàn quang.
" Võ đài này nè chớ đâu. Nhờ sự góp mặt của bà ấy, võ đài nãy giờ chém giết nhau đầy kịch liệt, đua nhau thể hiện bản lĩnh hòng lọt vào mắt coi trọng của bà ta. "
Trời đúng là không phụ ta đâu. Cơ hội đến nhanh thật.
Hỉ Sử ngẩng đầu về phía đài cao trang trọng. Hàng ghế dành riêng cho Nhược gia. Nhược Ti tất nhiên ngồi ghế cao quý nhất, dung nhan dần ngã xế chiều, làn da căng bóng, không như một bà già yếu ớt gió thổi xô ngã.
Uy áp bà ta lu mờ bọn người ngồi xung quanh. Con ngươi nghiêm trang bà ta chợt đảo.
Trong một khoảnh khắc, Hỉ Sử cảm giác bà ta liếc nhìn hắn. Hơi sững sờ, hắn ổn định tinh thần xoay đi.
Một vị trưởng lão hóng hớt " Gia chủ đại giá quang lâm là vinh hạnh của chúng đồ đệ dưới kia, người thấy phẩm chất thế hệ nhân tài Nhược gia ta bồi dưỡng năm nay thế nào ạ? "
Nhược Ti không nể mặt " Tệ hại! "
" Ngoại trừ Nhược Tinh có tí điểm sáng. Tất cả đều là bọn thất bại! "
Vị trưởng lão xám mặt lúi cúi ngồi yên. Gia chủ bất mãn, đây là thế hệ tốt nhất từ lúc cuộc thi được tổ chức xưa giờ đó...
Nhược Tuân " Gia chủ, người đừng vội thất vọng. Trận đấu kế tiếp có gương mặt sáng giá, đảm bảo người sẽ hài lòng! "
" Là hai thằng nhóc ngươi đề cập khi nãy! "
" Dạ vâng! " Nhược Tuân rất an tâm với thực lực và tài năng của Hỉ Sử. Đấu thủ trận sau của hắn là một đứa đệ nhị tầng, không đáng lo.
" Nếu ta thất vọng đâu? " bị hỏi ngược lại, Nhược Tuân á khẩu.
" Trận kế tiếp, Hỉ Sử Mạn Khái La và Hải Lác Lôi. "
Chuyện Hỉ Sử thì nãy giờ bọn người kia lải nhải giải thích nên Nhược Ti không tỏ thái độ phản đối gì xuất thân của hắn.
Nay Tư Thần không có trận đấu, hắn ngồi lô ghế khán giả với Hịch Soái và Ngư Tuyết Lam.
Nhược Hưng Uyên lau kiếm đầy tinh khôi. Du Khoắc ngồi tám nhảm đôi ba câu với hắn.
Hàng ghế tuyển thủ, Hỉ Sử bị kẹp ngồi giữa hai vị ' đại nhân ' này, Hỉ Sử nhắm mắt dưỡng thần, điệu bộ thản nhiên không vướng tí ti áp lực do Du Khoắc và Nhược Hưng Uyên đem đến, được gọi tên, hắn nắm thanh kiếm, chậm rãi đi.
Du Khoắc ôm thanh trọng kiếm to tướng, liếm môi hiếu chiến " Thằng nhóc, ngươi đừng thua nhanh quá đấy. Ta còn chờ mong được đấu kiếm với ngươi nha! "
" Gia chủ, thằng bé lùn nhỏ kia là Hỉ Sử. Tuy còn nhỏ nhưng trí óc thông minh vượt xa đồng lứa. Thiên phú trác tuyệt! "
Nhược Ti vô ngữ đáp lời, ngón tay tùy tiện gõ gõ tay cầm chiếc ghế.
Hỉ Sử và trọng tài trông như đang tranh cãi điều gì đó. Tiếng huyên náo đầy ồn ào cũng không ngăn được mấy vị cao thủ ngồi trên hàng ghế Nhược gia nghe rõ ràng từng câu đối thoại giữa Hỉ Sử và trọng tài.
Hỉ Sử " Tôi đang rất vội, gọi cả 2 đấu thủ còn lại trong lượt đấu của tôi lên võ đài luôn đi! "
Trọng tài khua tay " Cậu nhóc, đây không phải là trò đùa! Cậu định tưởng mình chấp thắng cả 3 người à, hai người còn lại đều là khí thể đệ tam tầng đấy. Cậu muốn dại dột thua một lần 3 lượt à? "
Hỉ Sử nhàn nhạt " Tôi nghiêm túc! "
Trọng tài đanh giọng, cảnh cáo hắn " Tôi không chấp thuận yêu cầu của cậu được. Dù là trọng tài nhưng tôi không đủ quyền hạn đồng lí yêu cầu vô lí này! "
Đầu óc bọn họ đồng loạt nảy lên câu hỏi: thằng nhóc này đang suy tính điều gì? Cố ý muốn chứng tỏ bản thân với Nhược Ti à?
Hình tượng Hỉ Sử trong con mắt họ sụt giảm nghiêm trọng, họ nhìn hắn như nhìn một đứa con nít hành xử háo thắng một cách đầy ngô nghê.
Nhược Ti khàn giọng chen vào cuộc đối thoại " Đồng ý hắn! "
Gia chủ lên tiếng nói thì đố ai dám cãi lại. Trọng tài càng không có cái gan đó, hắn chỉ là nhân vật nhỏ bé.
" Trận đấu này, Hỉ Sử Mạn Khái La tuyên chiến với 3 tuyển thủ còn lại trong lượt đấu của hắn. Một trận giải quyết dứt khoát! " giọng trọng tài vang vọng cả khán đài.
Khán giả định hình bộ dáng há hốc mồm. Ngoác miệng nhìn nhau. Nội tâm họ suy nghĩ giống như mấy vị trưởng lão.
Chơi lớn lấy tiếng à?
" Du Khoắc và Nhược Hưng Uyên. Mời cả hai lên võ đài. "
Hai con người bị gọi tên bất giác nhìn nhau. Du Khoắc sảng khoái cười to " Tốt, loại người kiêu ngạo này, lão tử ta là gặp lần đầu. Bá khí lắm! " hắn vác thanh kiếm to bự đặt trên vai, hứng khởi lên võ đài.
Nhược Hưng Uyên bắn sát khí, dừng việc lau kiếm, tỉ mỉ tra kiếm vào vỏ, theo sau Du Khoắc.
Người tài năng có tự thân kiêu ngạo. Bị thách thức, họ không hề sợ hãi lùi bước.
Đáng nói, đối thủ không tính là uy hiếp. Tựa đi dạy dỗ bọn nhóc hống hách một bài học nhỏ.
Nhược Hưng Uyên lắc lắc tay, vờn cái ngọc bội treo trên kiếm, tựa tiếu phi tiếu " Tiểu tử Hỉ Sử, đánh tới đây. Nhóc nên vui vẻ về thành tựu mình đạt được rồi đấy. Mà... Nhóc liền nghĩ mình mạnh nhất sao? " kinh dị ngẩng bản mặt vật vờ, " Ảo tưởng đánh đâu thắng đó. Không ai dạy nhóc bài học mùi đời, nhóc ngỡ mình bất bại, moi móc được cái gan to đấy. Ta có lòng khen ngợi nhóc thật can đảm! "
Không rõ Hỉ Sử có bỏ vào tai lời tên tự kỉ kia lải nha lải nhải hay không?
Trọng tài cố gắng tận tâm coi chừng Hỉ Sử mọi thời điểm, kẻo Nhược Hưng Uyên nổi cơn điên mưu sát hắn ngay trong trận đấu " Trận đấu bắt đầu! "