Yun ở cùng với mấy người bạn như một gia đình, ba người- Ring- Poise và Luci đều coi cha mẹ cậu là những người thân. Xét về hoàn cảnh, thì Yun may mắn hơn họ nhiều, nên trong mọi hành động cậu đều đặt suy nghĩ và quyền lợi của họ lên trước. Nhưng nếu mà cậu biết, quá khứ của cô bạn đang đi cùng cậu đây, chắc chắn cậu sẽ giúp cô thoát ra khỏi Devils bằng mọi giá.
Vì cậu là người tốt!
Yun không bao giờ hỏi Moon về chuyện gia đình em, nhưng ngược lại, Moon luôn bắt cậu phải kể cho em nghe tường tận mọi sinh hoạt trong gia đình cậu. Yun vốn là người sống nội tâm, ít nói, nhưng cô bạn lại bắt cậu phải nói liên mồm. Đôi khi cậu nghĩ em như một đứa trẻ con vậy, tuy rằng không bao giờ làm nũng, nhưng cái gì em cũng tỏ ra không biết hết. Bất kì cái gì cũng có thể là câu hỏi dành cho cậu. Giả dụ như, mấy từ ngữ học sinh hay dùng để trao đổi với nhau, rất phổ biến, mà em cũng phải hỏi cậu nghĩa là gì, rồi thì cách thức sử dụng những thứ rất chi là phổ biến,... em cũng phải hỏi. Cậu nghĩ em cố tình không biết, nhưng cũng mặc kệ, vẫn nói cho em biết. Chẳng tốn gì một lời nói.
Em cứ hỏi và cậu cứ trả lời.
Em nói nhiều dù cậu không muốn nghe.
Em làm mọi thứ mà cậu không muốn làm.
Nhưng cậu luôn chiều ý em.
Liệu, anh trai em có thế chứ?
Đối với em, Yun là người bạn thân duy nhất. Mà cũng chỉ có cậu sẵn sàng giải thích cho em những thứ mà 16 năm qua, em chưa từng được tiếp cận.
Em không hề trẻ con, chẳng qua, em đâu được biết, và em muốn hỏi.
Có nói ra cậu cũng chẳng tin, nên em cứ làm nhóc con trong mắt cậu vậy, dù suy nghĩ của em, thì không phải người trưởng thành nào cũng hiểu thấu.
“Yun à! Nhất định sẽ có ngày, tớ trả ơn cậu!”
Đôi khi, người ta nghĩ thầm trong lòng, thời gian qua đi, mà chẳng thể nào thực hiện được! Vì, em- là rắc rối của cậu.
Sang kì hai, lớp có một học sinh mới.
Đó là một mật vụ của Devils, bằng cách nào đó, chúng đã biết được tung tích của con chip, và gài mật thám.
Vào vai một cậu nhóc thư sinh đù đờ, Wine có khả năng diễn xuất chuyên nghiệp. Hắn to cao đẹp trai, nhưng đã bị che lấp đi bởi cặp kính dày và bộ dạng khù khờ. Chẳng ai trong lớp muốn nói chuyện với hắn. Hắn được xếp vào góc trong, phía góc cùng, bên cạnh cô bạn Luci.
Vậy là có hai nhân viên của Devils trong lớp 12A2.
Tối nay trời mưa rất to, thời tiết thật lạ, vẫn đang mùa đông mà lại có cơn mưa rào bất chợt. Moon ngước lên nhìn màn mưa qua khung cửa sổ.
Hôm nay không có trăng, có lẽ đã bị mây đen che khuất. Những vì sao tinh tú cũng đã chơi trò trốn tìm, để lại mảnh trời trơ trọi, tối đen,...
Rôi em ngủ quên lúc nào cũng không hay.
Cứ thế, em chìm sâu vào giấc ngủ, sâu, rất sâu, đến khi em nhận ra mình đang ở một bãi đất...
Em chầm chậm đi. Ai đó đang đứng đợi em ở phía cuối con đường.
Em đang tới gần,...nhưng người đó lại càng xa em, là cái dáng của một người phụ nữ, quen thuộc, mặc chiếc áo màu trắng, xa quá, em không nhìn thấy ai nữa, chỉ biết, cái áo trắng trên người phụ nữ đó, loang lổ một thứ màu.
Em với tay định nắm lấy bàn tay người đó, dù ở rất xa,...nhưng không được...
Cái bóng trắng dần khuất dạng. Và, cũng chính từ chỗ ấy, xuất hiện một đứa bé.
Cậu tiến lại gần em, dù em không có cảm giác người đó đang bước đi...
Em có nên đứng chờ người đó tiến lại gần hay không?
Người đó từ từ lại gần em, nhưng vẫn quá xa, khiến em không thể nhìn được....
Hình như là một cậu bé,...
Một làn gió thổi vi vu, làm rối bời mái tóc. Moon đưa tay lên vuốt tóc, chợt em nhận ra, giờ mình là một cô nhóc 5 tuổi,...
Bất giác, em ngửng lên nhìn cái bóng người đó, nó đang lao vút về em,...
Đột ngột dừng lại. Người đó nhìn em. Em vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt đó.
Mùi rơm nồng lên sống mũi em, tê buốt. Gió thổi mạnh hơn. Em đang ở đâu vậy?
Ánh đèn cao áp đầu đường tự nhiên bật sáng.
Chỉ rọi sáng mỗi chỗ em đang đứng.
Cái bóng của em đổ dài.
Em nhận ra, đây là ...nghĩa địa.
- Vù!- Đột nhiên, làn gió thổi mạnh làm đứt dây buộc tóc của em. Tóc em lòa xòa, có sợi thì bay bay, vướng vào mắt, khóe môi, vài sợi chọc vào cổ, khiến em bồn chồn.
Cái người đó vẫn nhìn em. Mà em chưa thể đoán ra là ai?
Anh!?!
Có phải là anh trai em đó không?
Trong bóng tối, màu trắng từ con ngươi hiện ra,...
Chỗ em đứng sáng quá, khiến em chỉ nhìn thấy khuôn mặt tối đen của người đó, trừ con mắt màu trắng...
Nếu có là bất kì người nào thì con mắt vẫn phải có con ngươi khác màu với lồng tử chứ?
Không!
Cái cảm giác này không hề gần gũi chút nào!
Đấy không phải là anh em!
Em cảm nhận thấy điều đó!
Và em bắt đầu lùi,...
Em lùi một bước,...
Người ấy tiến hai bước,...
Tiếng chân giẫm lên cỏ sao chỉ phát ra từ em, còn người đó thì không,...?
Em tiếp tục lùi,...
Em lùi bấy nhiêu, thì người đó lại tiến tới gấp đôi số bước chân của em...
Luôn là thế,...dù em bước ngắn bước dài, nhưng khoảng cách mỗi lần người đó chuyển động lại đều nhau, như thể không hề di chuyển nhầm dù chỉ 1 cm.
Tiếng gió vi vu bên tai,..., sương đêm ẩm ướt, mùi rơm rạ mỗi lúc một nồng hơn.
Cái cảm giác lạnh lẽo cô đơn ghê gớm,...
Em đã bước qua mấy ngôi mộ rồi,...
Và người ấy cũng sắp chạm tới chỗ cây đèn.
Giờ em và người ấy cùng đứng trong bóng tối. Nhưng em chỉ cần bước thêm một bước, thì ánh áng sẽ chiếu tới người ấy.
Chỗ em đứng thì đã quá xa ánh đèn...
Moon lùi bước, thật chậm,...
Và cái người đó từ từ hé lộ ra ánh sáng.
Người đó mặc một bộ Vest rất sang trọng, giống “Sếp” của em,...
Moon nhìn vào đôi giầy, rồi từ từ nhìn lên,...
Người đó cho cả hai tay vào túi quần.
Người đó mặc áo sơ mi màu đen bên trong,...
Thắt cà vạt chỉnh chu.
Em đưa con mắt lên,...
Em không thấy gì ngoài một màu đen.
Người đó không có mắt, không có mũi, không có gì hết, chỉ là một cái bóng đen ngòm. Ở cái chỗ mà đặt con mắt, thì chỉ có lỗ tròn màu trắng.
- Á Á Á Á Á Á AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.....- Em hét lên.
Moon nhắm nghiền mắt lại, nhưng cái khuôn mặt màu đen đó mãi vẫn ám ảnh tâm trí em.
Rồi mười đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào cổ em. Nhanh như chớp.
Ghì chặt.
Cái khuôn mặt ấy đang ở ngay trước mặt em.
Em thấy rất rõ, màu trắng của con mắt. Trắng tinh, và không có cái gì trong đó.
Rồi cái chỗ khuôn môi, lại hé ra một màu trắng toát như thế, một nụ cười hiểm độc chăng?
Moon giẫy giụa.
Nhưng càng giẫy. Mười ngón tay đó càng siết chặt cổ em hơn.
Em không thể hét. Và nếu có thể, thì ở đây, ngoài em ra, không có “con người”.
Đôi tay đang bóp nát cổ em, nó là một bàn tay màu đen ngòm!
Moon cố gắng dùng mọi sức lực vẫy vùng, em đưa tay lên cố gắng báu níu vào những ngón tay đen xì đó. Cái bóng đen đó có một sức nén khủng khiếp, áp luồng không khí xung quanh em, ngột ngạt, lồng ngực như muốn vỡ tung ra.
Nghẹt thở!
Tay em vừa chạm vào bóng đen đó, nó vội tan chảy,...
Mười đầu ngón tay vẫn đang bóp cổ em, nhưng dần biến thành chất lỏng, nhớt nhớt, rồi chảy rữa,...
Em có chút thời gian để tiếp tục thở, hổn hển,...
Rồi đột nhiên ngón tay vươn dài ra như quỷ! Cứa vào từng huyết mạch của em. Em có cảm giác như hàng nghìn mao mạch đã đứt rồi.
Tim em đập dồn dập, máu không đủ oxi để não làm việc... em sắp tắt thở!
------
Mes đột nhiên tỉnh giấc giữa đêm.
Anh ngoái lại nhìn đồng hồ, 12h đúng!
Thật lạ, anh đang ngủ say mà bất giác chợt tỉnh, không thể lí giải.
------
- Reng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Moon bật dậy!
Em thở gấp.
Em nhìn vào đồng hồ, kim giây vừa mới vượt qua ngưỡng 12.
May mắn, em đã để chuông đúng 12h.
Em vẫn chưa bình tĩnh lại được. Môi em tái nhợt. Mồ hôi chảy đầm đìa, ướt đẫm cả chiếc gối và ga trải giường.
Moon nhìn vào tay mình, là bàn tay của một cô gái 17 tuổi.
Hóa ra, em đã mơ.
Vội vàng, em ra khỏi giường và mở ngăn kéo.
Em lấy thuốc.
Kể từ khi rời Devils đến giờ, không đêm nào em không dùng thuốc trợ thần kinh. Ban đầu là 1, 2 viên, sau đó liều lượng cứ tăng dần lên...
Và cũng chính vì những cơn ác mộng rình rập suốt đêm, khiến em có thói quen, hẹn giờ lúc 0h00’.