Ngày hôm sau chính là mùng mười tháng mười, bởi vì đây là ngày hội đặc biệt mà Thiên Nguyên tông trở nên náo nhiệt vô cùng. Hôm nay trước khi ra ngoài, Liễu Triêu Hoa đã phân phó Tước Nhiên đến núi Thanh Nguyên xin Dịch Cư một ít mật ong Trúc Như cho nàng. Tình huống của lão hồ yêu không được lạc quan cho lắm, ngoài Dịch Cư, Liễu Triêu Hoa thật sự không nghĩ ra khắp Thiên Nguyên tông này còn có ai không hỏi nguyên nhân mà vẫn nhiều lần cho nàng thứ nàng cần.
Tước Nhiên cẩn thận nhìn sắc mặt Liễu Triêu Hoa lúc nhắc tới núi Thanh Nguyên, thấy nàng cũng chỉ là hơi nhíu mày, gương mặt khẽ vặn vẹo, có chút thần sắc khổ sở, ngoài ra cũng không có biểu hiện gì khác, trong lòng mới thoáng yên tâm, giao nàng cho Liễu Triêu Dương mặt nhăn nhó đang đứng trước cửa.
“Nhanh đi thôi, tới giờ rồi.” Liễu Triêu Dương bĩu môi, khóe mắt liếc nhìn sắc mặt Liễu Triêu Hoa rồi lại nhìn đi nơi khác.
Liễu Triêu Hoa cười cười: “Muội có thể tự đi được, nếu tỷ tỷ sốt ruột có thể đi trước giành chỗ.” Ngày hội náo nhiệt mà Liễu Triêu Hoa hi vọng từ lâu rốt cuộc đã tới, nhưng tâm tình náo nức của nàng sớm đã bị phù chú ở hai chân phát tác làm cho tiêu tan chẳng còn lại là bao. Nếu không phải hôm nay Liễu Triêu Dương mang theo ánh mắt mong đợi tới đây đón nàng, Liễu Triêu Hoa cũng định viện cớ không đi.
“Ngươi cho rằng ta muốn đón ngươi à… Còn không phải là…” Liễu Triêu Dương bỗng nhiên liếc mắt nhìn hai chân của Liễu Triêu Hoa rồi ngậm miệng, hừ một tiếng quay đầu nói: “Ta đã sớm bảo người giành chỗ tốt rồi, không cần ngươi lo lắng!”. Liễu Triêu Dương vừa nói xong cũng không thèm hỏi ý kiến Liễu Triêu Hoa mà trực tiếp đi đến phía sau nàng đẩy xe lăn ra ngoài, không nhịn được nói: “Đi mau, đi mau!”
Liễu Triêu Hoa cười bất đắc dĩ một tiếng, không muốn cùng đứa nhỏ không được tự nhiên này so đo, dù sao đi nữa nàng sống qua kiếp trước và kiếp này tính ra cũng hơn ba mươi năm rồi, cho nên dù Liễu Triêu Dương giấu diếm vẻ mất tự nhiên nàng vẫn nhìn ra được.
Đại hội Tiểu Tiên Kiếm diễn ra ở núi Chính Nguyên, cử hành tại một khoảng đất bằng phẳng có đường kính hơn hai nghìn thước ngay giữa sườn núi. Liễu Tân Chi, tứ đại trưởng lão cùng một vài vị giám khảo có bối phận cao ngồi ở chính đường trên cao để quan sát.
Trường đấu võ có điểm giống với sân vận động ở kiếp trước trong trí nhớ của Liễu Triêu Hoa, nơi thật sự dùng để giao đấu ở dưới thấp, mà dãy ghế ngồi của người xem thì sắp xếp theo kiểu bậc thang, dãy sau cao hơn dãy trước. Vị trí mà Liễu Triêu Dương giành trước tất nhiên là ở bậc gần nhất với đài tỷ võ.
Liễu Triêu Dương vốn là một nhân vật hay làm mưa làm gió ở Thiên Nguyên tông, các đệ tử trẻ tuổi cũng chỉ biết là Liễu Triêu Dương có một muội muội sinh đôi, lại chưa bao giờ gặp qua Liễu Triêu Hoa. Cho nên khi Liễu Triêu Hoa ngồi trên xe lăn giống như con chim nhỏ được Liễu Triêu Dương đẩy vào trường võ, quang cảnh vô cùng náo nhiệt bên trong liền yên tĩnh lại trong nháy mắt, tiếp đó là tiếng mọi người nhỏ giọng bàn luận.
Ánh mắt hóng chuyện nóng bỏng xung quanh chiếu tới khiến cho Liễu Triêu Hoa cảm thấy da đầu tê dại, những từ nàng nghe được nếu không phải “sinh đôi” thì cũng là “tàn tật”. Cho dù đã thản nhiên đón nhận sự thật nhiều năm, nhưng đông đảo người bàn tán như vậy cũng khiến nàng cau mày, vẻ không vui hiện lên trong mắt nàng liền bị Liễu Triêu Dương nhìn thấy.
Liễu Triêu Dương xem trong mắt mà giận trong lòng, vốn chỉ nghĩ mang Liễu Triêu Hoa đi ra ngoài hít thở không khí một chút, lại không nghĩ đến thế nhưng xảy ra chuyện này. Liễu Triêu Dương hung tợn quay đầu trợn mắt nhìn bốn phía một cái, tiếng bàn luận liền nhỏ đi một chút, nhưng tầm mắt mọi người dừng lại trên người Liễu Triêu Hoa cũng không thấy giảm đi.
Liễu Triêu Hoa nhìn thấy thần sắc chán nản của Liễu Triêu Dương mới chỉ vào hai đệ tử đang giao đấu trên đài hỏi: “Bọn họ ai sẽ thắng?”