Đi trên đường, nhìn Khải Thần bên cạnh, một chàng trai khôi ngô tuấn tú, trạc tuổi cậu, đột nhiên nói:
“Cậu cũng là người tới gia nhập Học viện Kutu.”
“Phải.”
Trên mặt nở một nụ cười, Khải Thần khẽ gật đầu:
“Không ngờ chúng ta cùng chung nhập học đợt này.”
Sau ngày hôm đó, giữa bọn họ trở nên thân thiết hơn, nói chuyện về mọi thứ của bản thân cũng như gia đình.
Một thơi gian ngắn sau đó, bằng nhờ sự chủ động của mình, Khải Thần và cậu ta đã quen nhau.
Anh ta tên là Kurudo, là hậu duệ của lãnh chúa phương bắc, giống như Khải Thần, anh ta cũng là con của một Nam tước, nhưng anh ta sẽ là người thừa kế của lãnh địa, nơi cha anh ta quản lý.
Kurudo được cha cử tới đây để tham gia khóa học tại Học viện Kutu, với ý muốn đào tạo ra người đủ tài để sau này trở về tiếp quản lãnh địa của gia tộc mình.
Tuy nhiên, so với Khải Thần mà nói, anh ta sống tại lãnh địa nhỏ hơn, cuộc sống có phần khốn khó hơn, đến mức khi tới đây thậm chí Kurudo còn không quen biết ai thuộc tầng lớp thượng lưu cả.
“Cha cậu không sắp xếp người tùy tùng hướng dẫn cho cậu sao?”
Khải Thần tò mò hỏi.
Kurudo lắc đầu cay đắng, sau đó giải thích cho Khải Thần về gia đình mình.
Hóa ra gia tộc của Kurudo tuy là quý tộc nhưng lại nằm ở phía Bắc, khu vực giáp với sa mạc, quanh năm khí hậu khô hạn, nên cuộc sống người dân nơi đây rất khốn khó.
Khác với lãnh thổ của Nam tước Kaisen, ở khu vực sa mạc không chỉ có sự khắc nghiệt của tự nhiên và còn có nhiều chủng tộc ngoại bang thường xuyên lui tới cướp bóc gia súc và của cải.
Nơi đó không chỉ nghèo đói mà còn có rất ít sản vật địa phương lại vì địa hình hiểm trở nên giao thương tại đây cũng gặp nhiều khó khăn.
Bên cạnh đó, cư dân thưa thớt mà theo tục lệ, gia đình có nhiều anh em nên gia tộc Kurudo có nhiều lãnh chúa nhỏ chia nhau quản lý đất đai.
Điều này dẫn tới kết quả, các lãnh chúa ở đây thường rất nghèo.
Theo như Kurudo nói, anh ấy có thể đến được Kutu vì một doanh nhân tình cờ đi ngang qua và cha anh đã nhờ để anh ấy đến được đây học.
Nếu không thì không biết tới khi nào anh ấy mới có cơ hội để tới được đây.
Nghe tới đây, Khải Thần cảm thông với hoàn cảnh của Kurudo, cậu không nói lên lời.
Trước đây cậu đã từng nghĩ số phận mình thật thiếu may mắn, gặp nhiều sự bất công. Thế nhưng khi nói chuyện với Kurudo cậu mới thấy bản thân mình thật may mắn.
Trên đời này may mắn nhất không phải được sinh ra để thừa hưởng cả gia tài, mà may mắn nhất nằm ở sự cố gắng, chừng nào chúng ta còn cố gắng lao động, học tập, phấn đấu để bản thân tốt lên, thì đó chính là may mắn.
May mắn trên đời này chỉ đến với những ai không ngừng chăm chỉ cố gắng từng ngày với một thái độ sống tích cực.
Trước đây, Khải Thần từng nghe qua về tình trạng nghèo đói ở phía bắc công quốc Kutu từ các thương lái tới buôn bán tại lãnh địa của cha mình.
Tôi đã nghĩ rằng đó là những lời cường điệu, nhưng bây giờ có vẻ như chúng thực sự còn hơn thế nữa.
“Nói mới nhớ, miền Nam có giàu đến vậy không?”
Sau đó, Kurudo nói với vẻ ghen tị.
Anh ấy rất ghen tị với thái độ không coi trọng tiền bạc trước đây của Khải Thần.
Trong lãnh thổ của họ, một đồng bạc lớn là rất nhiều tiền.
“Không thực sự.”
Khải Thần mỉm cười, sau đó lắc đầu: “Cha ta địa vị lãnh chúa quả thực so với ngươi tốt hơn, nhưng cũng không đến mức đó.”
“Kỳ thật lúc đi ra, trên người tôi chỉ có ba đồng bạc.”
Sắc mặt không hề thay đổi, hắn bình tĩnh nói.
“Vậy ngươi còn…”
Kurudo sửng sốt một lúc, có chút ngạc nhiên.
“Bởi vì mọi người luôn muốn nhiều hơn nữa.”
Nhìn Kurudo, Khải Thần mỉm cười, sau đó chỉ vào mình:
“Nói thật, một đồng bạc lớn có rất nhiều tiền, một năm ta chưa chắc có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.”
“Nhưng cả niềm vui khi nhận được vận may bất ngờ này, tôi không muốn thấy người khác phải đau khổ vì nó.”
Anh ấy mỉm cười và nói:
“Ngay cả đối với tôi, một đồng bạc lớn cũng là rất nhiều tiền… nhưng còn người khác thì sao?”
“Hãy nghĩ xem, có thể đây là tài sản của gia đình người khác, có thể người khác đang mong muốn dùng số tiền này để đổi đời.”
“Mất đi khối tài sản bất ngờ này chẳng là gì đối với tôi, nhưng đối với những người khác, đó là một thảm họa tàn khốc…”
Khải Thần thở dài, nhẹ giọng nói:
“Ta không muốn như vậy, nếu như vậy ta vui mừng không bù đắp được cảm giác tội lỗi, sẽ khiến ta sống trong lo lắng.”
Kurudo lại sững người.
Anh vốn tưởng rằng trước đây Khải Thần sẽ như vậy, đơn giản là vì anh giàu có nên không quan tâm đến tiền bạc.
Nhưng bây giờ có vẻ như điều này không hề đúng chút nào.
Đây là người thà chịu thiệt hại cho lợi ích của mình còn hơn làm người khác phải khóc.
Chỉ cần hắn không làm gì, hắn có thể dễ dàng lấy đi số tài sản này, đây không phải số tiền nhỏ cho mình, nhưng hắn lại không làm như vậy, ngược lại hắn chủ động đi tìm chủ nhân, không muốn để người khác đau lòng, bởi sự mất mát này.
Một người ngay thẳng và tốt bụng như vậy?
Nhìn Khải Thần, Kurudo đột nhiên kinh hãi, lúc này gần như không biết nên nói cái gì.
“Anh, anh là một người đàn ông tuyệt vời.”
Anh ta nhìn Khải Thần, im lặng hồi lâu mới lên tiếng.
“Tuyệt? Không, không hẳn vậy.”
Khải Thần cười, nụ cười vẫn rất ôn hòa, vui vẻ:
“Kỳ thực nếu như cha ta biết chuyện ngày hôm nay, nhất định sẽ cầm kiếm mắng ta là đồ ngốc.”
“Mọi người khác cũng vậy.”
Anh lắc đầu, mỉm cười và nói.
Kurudo cũng mỉm cười, nghiêm túc nói:
“Có lẽ trong mắt đa số mọi người, loại hành vi này không có gì hóm hỉnh, nhưng tôi luôn cho rằng hành vi như của cậu là cao thượng.”
“Người tử tế cần được tôn trọng.”
Anh nhìn Khải Thần trịnh trọng nói.
Đứng ở nơi đó, nhìn vẻ mặt của Kurudo, Khải Thần không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Khi đến Kutu lần này, anh ấy chỉ mang theo ba đồng bạc, nhưng điều anh ấy không nói với Kurudo là Nam tước Kaisen sẽ cho anh ấy mười đồng bạc sau đó và hàng năm đều như vậy.
Anh ấy không hề nói với đối phương rằng không có cái gọi là chủ nhân, mọi chuyện đều do anh ta dựng nên.
Tất nhiên, đối phương sẽ không bao giờ biết những điều này.
“Cảm ơn.”
Trong đầu anh hiện lên đủ mọi loại suy nghĩ, ngoài mặt Khải Thần cười rất vui:
“Dù nói thế nào đi nữa, chúng ta cũng coi như là quen biết.”
“Bạn là người bạn đầu tiên tôi kết bạn ở Kutu.”
Anh mỉm cười và đưa tay ra.
Kurudo sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười, đưa tay về phía Khải Thần, nắm chặt lại.
Âm thầm, một tình bạn dường như được thiết lập.
Sau đó, Khải Thần cùng Kurudo trò chuyện rất nhiều, hai người nói chuyện ở đây, cảm giác như đã gặp nhau từ lâu rồi.
Mãi một lúc lâu sau, khi bầu trời lúc này cũng đã trở tối, Kurudo mới quay người và rời khỏi đó.
Tại chỗ, nhìn bóng dáng Kurudo dần dần biến mất, Khải Thần đứng ở đó, trầm tư.
“Một cây giống tốt.”
Anh ấy mỉm cười và trông có vẻ rất mãn nguyện.”
Dù chỉ mới quen nhau một ngày nhưng Khải Thần đã thu thập được rất nhiều thông tin về anh ấy.
Kurudo còn trẻ và là con của một Nam tước tại phương Bắc của công quốc Kutu, mặc dù cậu ấy hiện tại khá quê mùa, nhưng với bản tính hiền lành và trình độ học vấn đó cậu ấy rất có tiềm năng.
Ít nhất có thể đến đây học tập, có nghĩa là sau này rất có thể cậu ấy là người kế thừa tước vị của cha mình.
Các quý tộc phương Bắc tuy rằng nhìn chung đều nghèo khó, nhưng về mặt đời sống và đại vị vẫn hơn thường dân.
Về bản thân Kurudo, anh ấy cũng có rất nhiều điểm sáng.
Nhớ tới đói phương vừa mới ra tay cảm giác vết chai, Khải Thần không khỏi mỉm cười, trong lòng càng thêm chắc chắn một chút suy đoán của mình.