Chỉ mong Lý Băng có thể giữ được sự trong sạch của mình, anh phải giải quyết nơi này xong mới có thể đi cứu cô ấy được, không ngờ Cody mới chính là kẻ chủ mưu gây nên cuộc chiến tranh này.
"Belle, anh có muốn làm người một lần nữa hay không!" Mạc Thiên Kình lấy ra khẩu súng lục màu bạc nhỏ ở bên hông nhanh chóng cài đặt, kiểm tra, đừng nhìn khẩu súng này nhỏ mà khinh thường, nó đã theo anh xuất chiến rất nhiều lần rồi.
Belle là người thông minh, vừa nghe liền hiểu lời này là có ý gì liền nói: "Nói đi, muốn tôi làm cái gì?"
Hai bọn họ mỗi bên đều có mấy trăm người, nếu như Belle đồng ý giải quyết đám người ở đây thì anh mà có thể nhân cơ hội này đi ra ngoài tìm Cody, cứu Lý Băng ra.
"Những người này giao cho anh giải quyết, tôi đi cứu Lý Băng!"
Mặc kệ là công hay tư, anh đều phải cứu Lý Băng ra, nếu như Diệp Duệ biết tình cảnh của Lý Băng bây giờ, không biết sẽ có phản ứng như thế nào!
Nghĩ tới đây, Mạc Thiên Kình liền lấy súng lục ra, cầm súng hướng về phía đám người đang rục rịch chộn rộn ở đằng kia, biết cuộc chiến này là khó tránh khỏi rồi.
"Không thành vấn đề, anh đi đi! Tôi có chết, cũng sẽ đem những tên này giải quyết hết!"
Belle nói xong, liền cầm lấy một khẩu tiểu liên của một thủ hạ ở sau lưng, hướng về phía những tên đó nả một loạt đạn, đối phương cũng liền đáp trả lại, nhất thời bên trong khu vườn, tiếng súng vang lên bốn phía, khói thuốc súng bốc lên cuồn cuộn.
Mạc Thiên Kình vừa né tránh, vừa đi vào bên trong.
"Đem tất cả giết hết, không chừa một mống!"
Một tên lạnh lùng ra lệnh, Mạc Thiên Kình nheo mắt nhìn lại, người của Cody và người của Belle đang bắn nhau kịch liệt, anh nhìn khắp nơi, lại phát hiện không có biện pháp nào để đi ra ngoài.
Nơi này đã bố trí đầy cơ quan, tiếng súng ‘ đoàng đoàng ‘ vang lên dữ dội, Mạc Thiên Kình nấp ở bên cạnh cũng suýt tí nữa bị bắn trúng, vội vàng tránh ra, đuổi theo bắn trả lại tên kia làm hắn lập tức ngã xuống đất.
"Belle, thoát ra không được!"
Mạc Thiên Kình vừa bắn hạ thêm một người vừa nói, tiếng súng ngày càng nhiều lên, càng dày đặc hơn, anh vội vã lui về phía sau, đến sau lưng Belle nóng nảy nói, hai người họ nấp sau tảng đá lớn, Belle nổi điên tự đắc nổ súng bắn vào mấy tên kia, một tràng súng lại vang lên mãnh liệt.
"Vậy trước tiên giết chết những người này đã rồi lại nói, hỏa lực của đối phương thật sự là quá mạnh!"
Belle không ngờ Cody lần này cư nhiên dùng hỏa lực mãnh liệt như vậy để đối phó bọn họ, xem ra thật sự là muốn hắn chết, nhưng mà hắn cố tình không chết, để cho hắn ta tức chết đi.
Belle càng thêm ra sức vác tiểu liên bắn một băng đạn vào những tên đó, Mạc Thiên Kình nhìn khói thuốc súng cuồn cuộn bốc lên trong vườn hoa, không biết làm như thế nào để đi vào bên trong biệt thự để cứu Lý Băng ra.
"Cẩn thận! Có bom!"
Mạc Thiên Kình nhìn thấy một quả bom bay tới, liền vội vàng lôi kéo Belle sang hướng khác để né tránh, quả bom va vào cái cây nổ ‘ ầm! ’ một cái.
Tiếng bom nổ vang lên ngày càng nhiều, khói lửa bốc càng đậm, càng lớn hơn, căn bản là không nhìn thấy bóng người ở nơi nào. Mạc Thiên Kình cùng Belle nằm trên mặt đất, trên người toàn là lá cây rụng tơi tả, rất may mới vừa rồi anh kịp thời nhìn thấy, bằng không quả bom này mà nổ không tan xương nát thịt thì cũng sẽ gãy tay gãy chân là cái chắc.
"Cody thật là quá độc ác!"
Belle tức giận đến cắn răng, không ngờ hắn ta lại dám dùng bom, Mạc Thiên Kình cũng không ngờ đến hắn ta sẽ dùng bom, mà khẩu súng bạc của anh lại giống như con dao nhỏ cắt vào miếng đậu phụ, căn bản không phải đối thủ của chúng.
"Bên kia còn có người nói chuyện, mau chóng ném lựu đạn, đem toàn bộ nổ cho bằng chết!"
Một giọng nói lạnh lùng truyền vào trong tai của Mạc Thiên Kình và Belle, bọn họ mới vừa nhỏ giọng nói chuyện, không ngờ bọn hắn cư nhiên nghe được, lần này rất có thể phiền toái rồi?
Bom, Mạc Thiên Kình đứng dậy, nấp sau tảng đá, chỉ cảm thấy dưới chân như bị mất cảm giác, cả người liền yếu hẳn đi!
"Mạc Thiên Kình!"
Belle không ngờ mình sẽ ngã xuống, đang muốn đứng lên, đã nhìn thấy chung quanh toàn là bom liền cắn răng, nhảy xuống.
Cody trở lại bên trong biệt thự, đi vào trong phòng, đã nhìn thấy trên giường có một cô gái đang bị trói, hai tay, hai chân đều bị trói chặt, đang vùng vẫy, dương mặt xinh đẹp thanh tú bởi vì dùng sức mà có vẻ đỏ hồng lên rất hấp dẫn lòng người.
Lý Băng vốn muốn tháo sợi dây đang cột giữa hai chân ra, cũng sắp làm được rồi, không ngờ lại có người đi tới.
Cody nhìn chằm chằm vào Lý Băng, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng của cô, trên mặt liền lộ ra nụ cười bỉ ổi, không ngờ cô gái này cư nhiên lại mê hoặc lòng người như thế, khó trách lão gia hỏa Khải Địch kia lại thích mẹ cô ta như vậy.
Chỉ là không biết khi lão nhìn thấy hắn cưỡng bức con gái của lão giống hệt với người mà lão yêu thì lão sẽ có phản ứng như thế nào, ngẫm nghĩ một chút, Cody đã cảm thấy rất sảng khoái .
Lý Băng bị ánh mắt thô bỉ nhìn chăm chú làm cả người cũng nổi da gà, người đàn ông này đến tột cùng là người nào? Tại sao lại bắt cô đến nơi này, mà hình như cô cũng chưa từng gặp qua người đàn ông này, hơn nữa cô cũng khẳng định mình không có đắc tội với hắn.
"Lý Băng, sao lại nhìn tôi như vậy, có phải rất muốn lên giường cùng với tôi hay không, tịch mịch khó nhịn rồi hả ?"
Cody buông ra những lời bỉ ổi hạ lưu làm Lý Băng tức giận đến cắn răng, nhưng ngoài mặt cũng vẫn lạnh lùng, không có biểu hiện gì.
Cô nên trấn định, cô phải biết được người đàn ông này đến tột cùng có quan hệ gì với cô, tại sao lại muốn bắt cóc cô đến đây. Những chuyện này cô đều muốn biết, hơn nữa chỉ có biết rõ, mới có thể nghĩ biện pháp trốn thoát được.
"Anh là ai? Tại sao lại bắt tôi?"
Lý Băng không trả lời vấn đề bẩn thỉu kia của hắn, lông mày thanh tú hơi hơi nhíu lại, đôi mắt phượng chăm chú nhìn chằm chằm Cody đang đến gần mình. Nếu như cô trốn thoát được, cô có thể giết hắn ta, chỉ có điều cô không phải sát thủ.
Âm thầm vận động dao giải phẫu trong tay áo, chỗ cổ tay và cổ chân bị sợi dây siết chặt đau đớn khó chịu, cộng thêm mới nãy giãy giụa một phen, giờ phút này da càng thêm bị mài rách, đau không chịu nổi.
Cody có chút kinh ngạc, không ngờ cô ta cư nhiên lại trấn định như thế, đối với khiêu khích hắn hoàn toàn không tức giận, cũng không có ngượng ngùng xấu hổ.
"Xem ra thuộc hạ của Mạc Thiên Kình thật sự là không thể khinh thường!"
Lý Băng nhàn nhạt quét mắt khắp căn phòng, căn phòng này khoảng bốn mươi lăm đến năm mươi mét vuông, thiết kế sang trọng giống y như khách sạn cao cấp năm sao, Lý Băng không biết rốt cuộc hắn ta muốn thế nào?
"Cám ơn đã quá khen! Chẳng qua tôi vẫn không biết tại sao anh lại muốn bắt tôi!"
Lý Băng không có một chút ý cảm ơn lời khen ngợi của hắn, nhìn hắn chằm chằm từng câu từng chữ nói ra đều rất lạnh lùng.
Cody cười lên ha hả, ánh mắt nhìn Lý Băng đột nhiên trở nên bén nhọn vô cùng: "Không biết, vậy thì được thôi, tôi cho cô biết, bởi vì cô là con gái của Bruce. Khải Địch, cho nên cô phải đền tội thay cho lão ta!"
Lý Băng nghe hắn nói vậy liền nhíu mày, không hiểu nhìn hắn hỏi lại: "Ai nói tôi là con gái của Khải Địch, tôi còn không biết, làm sao anh lại biết!"
Cô chỉ mới lấy máu đi xét nghiệm, Belle cũng không có tới đây nói cô có phải là con gái của Khải Địch hay không, hắn là ai? Làm sao lại biết được chuyện này!
Cody nhìn Lý Băng, nụ cười trên mặt càng trở nên lạnh hơn, giống như trong những ngày mùa đông băng giá vậy, muốn đâm thủng thân thể gầy yếu của Lý Băng.
"Hừ. . . . . . Cô chưa biết? Nhưng sự thật đã được chứng minh, cô chính là con gái của Khải Địch!"
Coi như cô ta không thừa nhận vậy thì cũng không thể được, bởi vì sự thật chính là sự thật, cô ta chính là con gái của Khải Địch, cho nên sẽ vì người cha không bằng cầm thú mà chuộc tội thay cho lão!