Đường Hoa Nguyệt cũng không thể nhịn được nữa mà trực tiếp xông thẳng đến trước giường bệnh của Đường Hữu Thị
Ôm chặt lấy người thân thiết nhất mà cô từng tưởng rằng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy được nữa Vào lúc này, người không nói lên lời lại chính là Đường Hoa Nguyệt. Cô không không thành tiếng, lời nói bên miệng cũng khó mà thành câu chữ. Hết lần này đến lần khác gọi “bố” giống như gọi như thế nào cũng không đủ, dường như cô muốn trút ra hết những uất ức mà mình phải chịu bao nhiêu năm nay.
Cho dù con người có lớn như thế nào thì trước mặt bố mẹ thì chúng ta vẫn luôn trở lại thành một đứa trẻ.
Huống hồ trước kia khi Đường Hoa Nguyệt bị ép “sinh ly tử biệt” với bố mình, cô cũng chỉ mới là một cô gái chừng hai mươi tuổi.
Đường Hoa Nguyệt nước mắt tuôn rơi như mưa, một lúc lâu sau đã khóc ướt đẫm vai của Đường Hữu Thiện. Lúc này cô mới chậm chạp nhận ra Hoắc Anh Tuấn cũng luôn ở bên cạnh mình.
Đường Hoa Nguyệt làm thanh cổ họng, chậm rãi rời bố mình ra rồi quan sát tỉ mỉ gương mặt mặc dù đã gầy gò những vẫn hoạt bát như trước của ông ấy, sau đó cô lại nở nụ cười giống như nhặt được của quý.
Đường Hữu Thiện luôn cười híp cả mắt, ông ấy vỗ nhẹ lên bờ vai con gái mình rồi nhìn Hoắc Anh Tuấn luôn đứng ở bên cạnh và không hề làm phiền hai người. Ông ấy nói với cô với vẻ thương xót: “Con gái ngoan, con khóc cái gì chứ? Tên nhóc thối tha này lại ức hiếp con sao?”
Ông ấy vừa nói ra, Đường Hoa Nguyệt và Hoäc Anh Tuấn đều ngẩn ra Điều này sao lại.
VietWriter
“Bố à, bố nói gì vậy?”
Giọng nói và cách nói chuyện của Đường Hoa Nguyệt đã hồi phục lại bình thường một cách nhanh chóng. Ông ấy vẫy tay với Hoắc.
Anh Tuấn, bảo anh cũng đi đến bên cạnh mình.
Hoäc Anh Tuấn theo bản năng nhìn Đường Hoa Nguyệt đầu tiên, sau đó anh mới đi đến bên cạnh Đường Hữu Thiện.
Đường Hữu Thiện nở nụ cười trêu chọc: “Hai đứa làm sao vậy? Từ khi vào cửa đến bây giờ không thèm nhìn bố một cái. Sao rồi, con vừa mới cầu hôn thành công là không biết trân trọng đúng không? Cẩn thận bố chặt đứt chân cậu đấy!”
Cầu hôn?!
Lần này cuối cùng Đường Hoa Nguyệt và Hoäc Anh Tuấn cũng nhìn nhau, trong đôi mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc.
Lẽ nào ký ức của ông ấy…
Trong lòng Đường Hoa Nguyệt lại trùng xuống, cô lập tức hiểu tình hình sức khỏe của bố mình nhất định không phải là điều đáng vui mừng.
Nhưng bác sĩ vừa mới đi ra ngoài, Đường Hoa Nguyệt cũng không nói ném bố mình lại vào lúc này. Cô chỉ đành nhắm mắt bất chấp ứng phó: “Bố à, bố nói những điều này làm gì?
Đường Hữu Thiện vui vẻ cười ha ha, từ trước đến nay tình cảm của đôi vợ chồng son này đều rất tốt. Lúc nào hai đứa cũng ồn ào náo loạn nên, đương nhiên ông ấy không phải lo lắng.
Đường Hữu Thiện quan sát Hoắc Anh Tuấn một lúc, sau đó một nhiên “ặc” một tiếng. Hai người lập tức trở nên lo lắng mà nhìn ông ấy, chỉ nghe thấy ông ấy hỏi với vẻ nghi ngờ: “Hoắc Anh Tuấn, sao bố cảm thấy chỉ có mấy tuần không gặp mà con đột nhiên trở nên gầy đi nhiều như vậy?… Khắp người con cũng đề toát ra vẻ tang thương đau buồn.
Nghe thấy lời nói này, Đường Hoa Nguyệt hơi sụp đổ mà ôm trán mình. Nhưng cô ấy lại sợ bố mình phát hiện ra manh mối gì đó nên chỉ có thể vén tóc lên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng cô và Hoäc Anh Tuấn đều biết rố “mấy tuần không gặp” mà Đường Hữu Thiện vừa nói, nhưng năm năm trước trước khi ông ấy bị đẩy xuống lầu suýt chết, lần ông ấy gặp mặt cuối cùng với Hoắc Anh Tuấn chính là ngày mà Hoắc Anh Tuấn cầu hôn Đường Hoa Nguyệt.
Hoắc Anh Tuấn lúc nào cũng ngóng trông mong đợi Đường Hữu Thiện tỉnh lại.
Ngoại trừ muốn xoa dịu những nỗi đau đớn của Đường Hoa Nguyệt ra thì còn có một nguyên nhân khác, đó chính là anh muốn biết hung thủ thật sự là ai.
Nhưng không ai ngờ tạo hóa thật biết trêu người, Đường Hữu Thiện quả tl tỉnh lại nhưng ông ấy đã xuất hiện dấu hiệu mất trí nhớ.
Trong lòng Hoắc Anh Tuấn rất phức tạp và nở nụ cười với Đường Hữu Thiện, bỗng nhiên không biết nói gì mới được.
Đường Hữu Thiện tiếp tục nói: “Thanh niên thì đừng nên tạo cho mình quá nhiều áp lực. Bố nói này, con nhanh chóng kết hôn với Hoa Nguyệt đi, trước tiên nhất định phải quản lý gia đình nhỏ của hai đứa tốt mới được, còn tiền á có kiếm thế nào cũng không đủ. Hoa Nguyệt à, con nói xem có đúng không?
Đường Hoa Nguyệt gật đầu nói: “Bố nói đúng ạ”
Đường Hữu Thiện hài lòng gật đầu, sau đó lại dạy bảo con rể của mình: “Cho nên cho dù khi nào con cũng không được vì công ty và lạnh nhạt với vợ của con, con đã hiểu chưa? Đứa con gái này của bố chưa bao giờ là người ham vinh hoa phú quý, chỉ cần con thật lòng yêu thương nó và đối xử tốt với nó thì cho dù con có nghèo đói thì nó cũng sẽ không ghét bỏ con. Đấy, trước kia con bé bắt đầu tự học lập trình. Bố còn tưởng con bé này chỉ có hứng thú với thể thao điện tử thôi, không ngờ nó làm như vậy để sau này có thể giúp đỡ con trong chuyện công ty mà tình nguyện đi học thứ đó..”
Lúc đầu Đường Hoa Nguyệt nghe thấy.
Đường Hữu Thiện nhắc đến việc học lập trình thì còn chưa phản ứng được, dù sao cô đã sớm biến cái thứ lập trình này trở thành thói quen không thể thiếu trong cuộc sống thường ngày của mình, không ai có thể chê bai được.
Nhưng cho đến khi bố mình nói cái gì mà chia sẻ áp lực giúp Hoắc Anh Tuấn, Đường Hoa Nguyệt mới sợ hãi mà hiểu ra ông ấy đang nói cái gì.
“Bố à!” Đường Hoa Nguyệt lập tức cắt ngang lời nói của ông ấy: “… Bố vừa mới tỉnh dậy mà nói nhiều như vậy không khát nước.
sao? Bố có muốn uống chút nước không?
Còn chỗ nào khó chịu không ạ? Con đi nói với y tá?”