Edited by Bà Còm; Converted by wikidich.com
Đối với việc Lâu Khánh Vân không nói một lời làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, Hoàng đế bệ hạ thật sự rất giận. Tuy nói sau đó Thái Tử đã lén lút giải thích kế hoạch của hai người họ, nhưng ở trong mắt Hoàng đế bệ hạ Lâu Khánh Vân vẫn phạm sai -- hắn dám không báo một tiếng liền ném luôn chức Đại Lý Tự Khanh rời khỏi kinh thành, trong đoạn thời gian này tuy Đại Lý Tự chưa đến nỗi lật nhào, nhưng rối loạn một trận là điều không thể tránh khỏi.
Lâu Khánh Vân mũi mắt xem tâm quỳ gối trên thềm ngọc ngoài Nguyên Dương Điện, sống lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Cho dù Hoàng Thượng đã mặc kệ hắn nửa canh giờ, hắn vẫn cứ quỳ vững vàng giống một gốc cây tùng.
Thái Tử điện hạ đã ra tới xem vài lần, muốn mang hắn vào nhưng lại bị Hoàng Thượng không cho phép. Thái Tử thật sự nhịn không nổi, dứt khoát cũng ra quỳ bên cạnh Lâu Khánh Vân khiến các cung nhân vô cùng lo lắng. Hoàng đế bệ hạ đi ra Nguyên Dương Điện chỉ hai tiểu bối mắng: “Huynh đệ các ngươi đồng lòng quá nhỉ, bây giờ không thèm đem trẫm để vào mắt chứ gì?”
Hoàng đế bị Thái Tử làm cho nghẹn một hồi lâu nói không ra lời, Lâu Khánh Vân nghe Thái Tử nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, nhếch miệng cười: “Đại cữu khai ân, chất nhi biết sai rồi! Xin ngài đừng để Thái Tử cùng quỳ với chất nhi, Thái Tử là trữ quân, nếu quỳ để ra xảy chuyện thì chất nhi gánh vác không nổi đâu.”
Nói xong liền phất tay áo đi vào Nguyên Dương Điện. Trên thềm ngọc Thái Tử và Lâu Khánh Vân liếc nhau, vô cùng ăn ý cùng mỉm cười. Quả nhiên không quá một chung trà liền thấy nội thị Đại Tổng quản tự mình chạy ra ngoài điện, tiến lại đỡ Thái Tử nói với hai người: “Ai da, mau đứng lên mau đứng lên, Hoàng Thượng kêu nhị vị đi vào đáp lời kìa.”
Hai người vào điện chỉ thấy Hoàng đế bệ hạ đứng thẳng ở trước lư hương, dùng que cời bằng trúc gạt hương tro. Hai người lại quỳ xuống phía sau ngài, cũng không nói lời nào liền cứ quỳ như vậy mắt trông mong nhìn Hoàng đế bệ hạ. Vốn dĩ ngài không muốn để ý tới bọn họ, để Nội thị kêu bọn họ tiến vào vì sợ bọn họ quỳ gối bên ngoài sẽ mất mặt, nhưng vừa quay đầu lại liền thấy biểu tình hai đứa giống y như khi còn bé. Từ sau khi bọn họ trưởng thành còn chưa bao giờ cùng nhau quỳ trước mặt ngài như vậy, khiến Hoàng đế bệ hạ nhớ lại thời điểm bọn họ vẫn là thiếu niên. Thái Tử thì khỏi cần phải nói, ngay cả Lâu Khánh Vân khi còn nhỏ cũng coi như lớn lên ở bên người ngài. Bởi vì tính nết của muội muội cho nên Hoàng Thượng cũng không quá yên tâm giao nhi tử duy nhất của Lâu gia cho muội muội quản giáo, vì thế mới đem vào cung để hắn và Thái Tử ở cùng nhau. Vào lúc thiếu niên thì thời gian Lâu Khánh Vân ở Đông Cung nhiều hơn so với ở nhà, nếu cố nói ngài không thương yêu ngoại chất nhi này, Hoàng đế bệ hạ cũng chỉ lừa mình dối người.
Nếu đứng trên phương diện Thiên tử mà nói thì việc làm của Lâu Khánh Vân có thể coi như bất kính, rốt cuộc tấn công Hữu tướng là một chuyện lớn như vậy mà hai người họ không hề thương lượng với ngài, cứ thế lỗ mãng đâm đầu vào làm . . . Ngay cả ngài muốn đối phó với Hữu tướng mà còn trái lo phải nghĩ nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa lấy hết can đảm thực thi; còn bọn họ thì khen ngược, chỉ dùng một chút thủ đoạn thô bạo liền giải quyết xong. Mà sau đó Hoàng đế suy nghĩ lại cũng thấy thủ đoạn này là cách duy nhất có hiệu quả. Thật ra muốn đối phó với Hữu tướng thì bất luận chính sách quanh co gì đều chỉ uổng công mà thôi, chỉ có làm giống Lâu Khánh Vân không so đo bản thân được mất mới có thể thành công -- bên người Hữu tướng cao thủ nhiều như mây, người bình thường vào không được, mà người có thân phận để được đi vào phủ Hữu tướng lại không dám liều mạng như Lâu Khánh Vân, cho nên chuyện bao nhiêu thích khách sát thủ làm không được thì Lâu Khánh Vân lại làm được.
Hoàng đế cũng nghe nói, tuy rằng Lâu Khánh Vân mau chóng chạy trốn ra Mạc Bắc, thế nhưng dọc đường đi cũng gặp hung hiểm vạn phần, đụng phải thích khách như ăn cơm bữa. Dọc đường Thái Tử đã phái theo mấy trăm Long Đình Úy hộ tống, cuối cùng chỉ có phân nửa trở lại kinh thành, có thể thấy được một đường hung hiểm đến độ nào.
Tuy nói Lâu Khánh Vân cũng già đầu rồi, thế nhưng ở trong mắt Hoàng đế hắn vẫn còn là hài tử, những việc hung hiểm như thế vốn không nên để cho bọn hài tử phải gánh vác, Hoàng đế bệ hạ không khỏi tự trách, tự trách xong lại nổi cơn giận đời, giận người, giận bản thân vô dụng.
Hiện giờ sau khi ngài nghĩ thông suốt không khỏi thở dài, xoay người phất tay cho hai đứa bọn họ : “Đứng lên đi, lớn như vậy mà nói quỳ liền quỳ, cũng không sợ mất mặt.”
Lâu Khánh Vân thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, biết Hoàng đế biểu hiện như vậy chính là đã hết giận, bèn vội vàng vuốt mông ngựa: “Thần quỳ Quân là thiên kinh địa nghĩa, làm sao sẽ mất mặt được ạ. Chỉ cần Hoàng Thượng muốn thần quỳ, cho dù thần có quỳ đến "địa lão thiên hoang" cũng tuyệt đối không có một câu oán hận.”
Thái Tử bị câu buồn nôn này của hắn làm cho nổi da gà toàn thân, rùng mình một cái liền lôi kéo Lâu Khánh Vân đứng lên. Hoàng đế dí ngón tay lên trán hắn điểm điểm, tức giận nói: “Ngươi nha, cái miệng lẻo mép này sớm muộn gì trẫm cũng sẽ khâu lại, đỡ phải suốt ngày không biết cách đóng.”
Lâu Khánh Vân vội vàng che miệng, sau đó mới ưỡn mặt nhếch miệng cười cười với Hoàng đế bệ hạ. Hoàng Thượng lườm hắn một cái, chỉ vào chỗ bên cạnh cho bọn họ ngồi xuống nói chuyện.
“Sự tình lần này, với trẫm mà nói chưa chắc là trung thành, nhưng với Thái Tử mà nói lại rất đáng quý. Trẫm nói như vậy không có nghĩa trẫm tán đồng cách làm của các ngươi. Phe đảng của Hữu tướng từ từ lớn mạnh, đích xác đã tới nông nỗi nhiễu loạn triều cương, nhưng dù sao hắn cũng là Thừa tướng tam triều, tuy rằng cuối cùng trẫm cũng sẽ dẹp bỏ hắn, nhưng cũng sẽ cho hắn một chút thể diện. Hành động này của các ngươi thật sự lỗ mãng, xuống tay không biết nặng nhẹ . . . Mấy ngày này Thừa tướng vẫn luôn cáo ốm, cũng không phải giả bộ, nếu ngươi đã trở lại thì ngày mai hãy tự mình tới cửa chịu đòn nhận tội đi. Tốt xấu gì cũng phải làm Hữu tướng tha thứ hành động của ngươi.”
Lâu Khánh Vân đứng lên nói: “Vâng, sáng sớm ngày mai thần liền đi ngay, mặc kệ Hữu tướng có gặp hay không thần đều đứng ở ngoài cửa chờ đủ một ngày, coi như tỏ rõ lòng hối cải và thành tâm.”
Hoàng đế khinh miệt lườm hắn một cái, hừ mắng: “Sao mà ngu thế không biết! Trong chốc lát trở về liền ngủ một giấc no say, sáng ngày mai ăn đầy một bụng hãy đi, vậy thì không ngại đứng thêm một ngày nữa. Ngươi bày ra thành ý càng đủ thì Hữu tướng mới không có lý do so đo với ngươi.”
Lâu Khánh Vân và Thái Tử liếc nhau, Thái Tử tiến lên hỏi: “Phụ hoàng đây là muốn cho Ký Minh quan phục nguyên chức ạ?”
Chỉ có cách biểu hiện thành tâm lớn nhất cho đám triều thần xem, làm mọi người biết được tuy Lâu Khánh Vân "lỡ tay" đánh Hữu tướng nhưng khi trở về liền có tâm hối cải. Hữu tướng có gặp hắn hay không, tha thứ hay không tha thứ là chuyện khác, chỉ cần Lâu Khánh Vân có thái độ thành tâm xin lỗi là được, rõ ràng chính là vì dọn đường cho chuyện kế tiếp Lâu Khánh Vân phải làm.
Hoàng đế liếc Thái Tử một cái: “Quan phục nguyên chức? Đại Lý Tự không phải đã có một Thiếu Khanh lên chủ trì rồi sao, chẳng lẽ bảo ta lại đi giáng chức hắn. Còn về phần tiểu tử này . . . ta thấy hãy để hắn vào Lục Bộ đi! Trước đó không lâu vị trí Hình Bộ Thượng Thư vừa mới trống chỗ, không phải hắn đã từng quản lý Đại Lý Tự rồi sao? Miễn cưỡng điền hắn vô coi bộ cũng ổn, chức Hình Bộ Thượng Thư cũng coi như là thích hợp.”
Thái Tử kinh hỉ quay đầu nhìn Lâu Khánh Vân, Lâu Khánh Vân còn đang kinh ngạc thì Thái Tử liền quỳ xuống trước nói tạ ơn thay hắn. Một lát sau Lâu Khánh Vân mới phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống theo.
Hoàng đế bệ hạ mặc kệ hai tiểu tử này, từ chân đạp đứng lên bước xuống đi ngang qua bên cạnh hai người, không nhanh không chậm ném xuống một câu: “Cho nên ngày mai hãy ăn thật no, đừng uống nước, phải ở trước của phủ Hữu tướng đứng đàng hoàng đủ hai ngày. Chờ ngươi tiếp nhận quan ấn trẫm liền hạ lệnh cho Hữu tướng về quê tĩnh dưỡng vui hưởng tuổi già, cũng coi như là thành toàn thể diện Thừa tướng tam triều cho hắn.”
Nói xong lời này Hoàng đế bệ hạ liền về lại phía sau long án. Thái Tử và Lâu Khánh Vân đứng lên, hai người huých huých bả vai của nhau, sau đó liền quy quy củ củ đi theo bên người Hoàng đế hầu hạ.
*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*
Tiết Thần trở lại Thương Lan uyển không bao lâu liền nghe người gác cổng tới báo Tiết gia thái thái tới. Tiết Thần vừa hồi kinh đã phái người truyền tin cho Tiêu thị, không ngờ lúc này mới hai canh giờ sau là Tiêu thị liền chạy tới ngay.
Tiết Thần ở trong hoa viên gặp bà, Tiêu thị nhìn trái nhìn phải nàng mấy lần mới nhận xét: “Hơi gầy một chút, ngược lại tinh thần vẫn còn tốt.”
“Cũng không phải gầy đâu, là lúc con rời kinh còn chưa khôi phục thân hình sau khi sinh, hiện giờ chỉ là khôi phục dáng xưa mà thôi. Dạo này Thái thái khỏe chứ, trong phủ hết thảy đều ổn?”
Tiêu thị gật đầu: “Tốt, đều ổn! Con không ở trong kinh mấy tháng mà cha con đã lo lắng rồi. Hôm kia còn bảo ta viết thư cho con nói con không có lương tâm, đi ra ngoài hơn nửa năm mà chỉ viết về được hai phong thư nhà, cứ oán giận với ta rất nhiều lần đấy.”
Nghe đến đó, Tiết Thần không khỏi bật cười, lại có chút hổ thẹn bèn nói: “Chúng con ở Mạc Bắc hết thảy đều rất tốt, hơn nữa lại ở trong quân doanh nên mỗi ngày cũng không chuyện gì để viết nên sơ sót. Chờ khi nào cha nghỉ tắm gội con sẽ trở về thỉnh tội. Vừa lúc Thế tử ở Mạc Bắc tìm được rất nhiều đá quý hình dạng kỳ lạ, nói là muốn kính hiến cho cha.”
“Các con có tâm, hai ngày sau lão gia nghỉ tắm gội. Lúc nãy ta vừa nhận được tin con về liền phái người đi nha môn truyền lời, cha con không chừng tối nay muốn đến thăm. Còn có Tĩnh tỷ nhi nữa, nàng mà biết con đã trở lại nhất định đứng ngồi không yên. Con rời kinh quá hấp tấp, ở cữ mới ra liền đi ngay, ta còn lo lắng con không giữ gìn sức khỏe. Thế nào, không bị bệnh tật gì chứ?”
Tiết Thần tự mình rót trà cho Tiêu thị rồi nói: “Không bị bệnh tật gì, tuy nói là đi gấp nhưng dọc đường cũng không vất vả, người hầu hạ cũng nhiều, ở trên xe ngựa cũng không thấy mệt, lại có Sách Na bên cạnh điều trị, làm sao có thể mắc bệnh gì được!”
Tiêu thị nghe nói vậy mới yên tâm, lại hỏi nàng vấn đề khác: “Đúng rồi, lần trước ta nghe được các phu nhân bàn với nhau ở hội hoa, Tam cô nương Lâu phủ có phải đã định hôn hay không? Có chút lời đồn cũng truyền thật quá mức, nói là đồng ý với một nhà thứ phòng thứ tử. Đâu thể nào có chuyện này được, nhất định là những phu nhân đó nói bừa.”
Tiết Thần kinh ngạc. Chuyện hôn nhân của Nhu tỷ nhi cùng Giang Hoài Tín cuối cùng vẫn bị truyền ra. Nghe nói hiện giờ vùng Nhữ Nam không yên ổn, coi bộ sắp sửa có chiến sự, cũng không biết Giang Hoài Tín có thể lập chiến công hay không? Thời gian ước hẹn cũng đã sắp tới rồi.
Nhưng mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, Tiết Thần cũng thấy được Nhu tỷ nhi đã nhìn trúng Giang Hoài Tín người này, rốt cuộc hắn có thể lập quân công hay không cũng không quan hệ, cùng lắm nếu không lập quân công thì có đến Lâu gia ở rể cũng không phải chuyện gì đáng giấu giếm. Nếu Tiêu thị đã nghe được từ bên ngoài thì Tiết Thần càng thêm không có gì nên che đậy.
Vì thế nàng bèn gật đầu trả lời Tiêu thị: “Không phải nói bừa, là thật sự. Đã hứa gả cho thứ tử thứ phòng của Nhữ Nam Vương phủ, nhân phẩm bộ dáng đều rất xuất chúng, việc kiến công lập nghiệp cũng chỉ là vấn đề thời gian. Công chúa và Quốc Công cũng tương đối vừa lòng nên mới điệu thấp định hôn.”