Mục lục
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Vô Song đồng ý, sau đó, Liên Kiều bước nhanh đuổi theo Lục Vô Cữu, gọi hắn lại.

“Chờ đã.”

Thao Thiết nghe thấy giọng nói của Liên Kiều, rất bất bình: “Sao, giở trò gian lận thắng rồi vẫn chưa đủ, ngươi còn muốn thế nào?”

Liên Kiều búng vào đầu nó một cái: “Ngươi hiểu gì chứ, thắng là thắng, ngươi quản được chiêu thức gì, tránh ra, ta có chuyện muốn nói với chủ nhân của ngươi.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thao Thiết đương nhiên không chịu, nhưng Lục Vô Cữu chỉ liếc mắt một cái, nó mới lui lại.

“Có chuyện gì?” Giọng điệu của Lục Vô Cữu vẫn bình tĩnh.

Liên Kiều liếc nhìn Thao Thiết rõ ràng đang nghe lén, không tiện nói thẳng, đi đến bên cạnh hắn, khẽ cắn môi, hơi vén tay áo lên một chút.

Cánh tay có sợi chỉ đỏ bò lên lộ ra một đoạn, sau đó nàng nhanh chóng kéo xuống.

Đáy mắt tĩnh lặng của Lục Vô Cữu dâng lên một tia gợn sóng, nhìn thoáng qua gương mặt hơi đỏ ửng của nàng, sau đó quay đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Thao Thiết, ngươi về trước đi.”

Thao Thiết đương nhiên không chịu: “Chủ nhân, người phải cẩn thận nàng ta, nàng ta nhất định là không có ý tốt!”

Lục Vô Cữu liếc mắt một cái.

Thao Thiết không cam lòng quay lại.

Liên Kiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà, vừa mới so tài xong, còn diễu võ dương oai trước mặt người ta, bây giờ lại biến thành thế này, thật sự có chút xấu hổ.

Nàng mân mê ngón tay, có chút lo lắng về phản ứng của Lục Vô Cữu.

Lục Vô Cữu hồi lâu không nói gì, chẳng lẽ giận nàng giở trò cướp mất hào quang của hắn? Một lát sau, Liên Kiều không nhịn được thúc giục: “Ngươi nghĩ gì vậy, sao không nói gì…”

Lục Vô Cữu cuối cùng cũng mở miệng: “Đang nghĩ nên đi đâu, hôm nay trong tông môn có quá nhiều người, người đông mắt tạp, không tốt cho nàng, đến Hậu Sơn đi, ở đó có một ngôi miếu hoang.”

Tim Liên Kiều khẽ run, khi cùng nhau rời đi, nàng nhẹ nhàng nắm lấy góc tay áo rộng của hắn.

Bàn tay Lục Vô Cữu buông thõng, các khớp xương rõ ràng.

Liên Kiều nắm tay áo hắn, trên đường lên núi thỉnh thoảng chạm vào ngón tay hắn.

Mỗi lần chạm vào, tim nàng lại khẽ động, gợn lên một vòng sóng.

Nhưng Lục Vô Cữu dường như không phát hiện ra, cũng không rút tay lại.

Hai người cứ như vậy, một trước một sau nhanh chóng bước lên núi.

 

Hậu Sơn không cao, khi đến cửa miếu, vành tai Liên Kiều đã ửng hồng, không biết là do bị tình cổ hành hạ hay là do những lần chạm vào ngón tay hắn trên đường đi gây ra.

Ngôi miếu này là miếu Sơn Thần, quanh năm không người, bên cạnh có một con suối nhỏ, trong suối có rất nhiều cá nhỏ.

Hồi nhỏ Liên Kiều thường đến đây chơi đùa, bắt cá xong thì đến miếu Sơn Thần nhóm lửa nướng, ăn xong lại nằm lên chiếc giường trải cỏ mềm, ngủ một giấc ngon lành đến tận chiều.

Vì vậy, nơi này coi như là nơi bí mật của nàng.

Sau khi Lục Vô Cữu bái nhập Vô Tướng Tông, nàng cũng đã kéo hắn đến đây vài lần, nhưng hắn không mấy nhiệt tình.

Lúc đó, nàng xuống nước bắt cá, hắn đứng trên bờ nhìn, có lẽ là không muốn làm ướt ống quần.

Nàng nướng cá xong đưa cho hắn, hắn cũng khách sáo nói không cần.

Còn chiếc giường tre trong miếu Sơn Thần, hắn càng không coi trọng, khi vào cửa còn dùng khăn tay che mũi miệng, đừng nói là nằm cùng nàng, hắn thậm chí còn chưa từng bước chân vào miếu Sơn Thần.

Bọn họ không phải người cùng một thế giới, đây là điều Liên Kiều đã ngộ ra sau nhiều năm.

Vì vậy, Lục Vô Cữu có thể nhớ Hậu Sơn có một ngôi miếu Sơn Thần, thậm chí không cần nàng dẫn đường, đã chính xác dẫn nàng đến đây, nàng vẫn có chút kinh ngạc.

Có lẽ, là do hắn nhớ dai quá thôi.

Cửa vừa mở ra, bụi bay mù mịt, làm người ta không mở mắt ra được, bên trong giăng đầy mạng nhện, không biết đã bao lâu không có ai đến.

Lục Vô Cữu nhíu mày, định vào dọn dẹp trước, eo lại bị ôm chặt từ phía sau, không thể nhúc nhích.

Hắn quay đầu lại, xoa đầu nàng: “Dọn dẹp một chút, chờ một lát.”

Liên Kiều áp má vào lưng hắn, giọng nói có chút nhẹ đi: “Ta cũng không muốn, nhưng ngươi vừa rời đi là ta lại thấy khó chịu, như có con bọ nhỏ cắn, vừa ngứa vừa đau.”

Lục Vô Cữu nhìn đôi mắt long lanh nước của nàng, không biết vì sao lại nhớ đến tiếng xuýt xoa và kinh ngạc xung quanh trên đài lúc nãy, bỗng nhiên nâng cằm nhỏ nhắn của nàng lên, như đang đánh giá.

Liên Kiều trong lòng sốt ruột, lại không tiện nói thẳng, sờ sờ má: “Ngươi nhìn gì vậy, mặt ta dính bẩn à, có thứ gì sao?”

“Không bẩn, đúng là xinh đẹp.” Lục Vô Cữu đột nhiên nói.

Mặt Liên Kiều đỏ bừng, quen biết bao nhiêu năm, tất cả mọi người nàng gặp đều khen nàng xinh đẹp, duy chỉ có Lục Vô Cữu, chưa từng khen nàng, nàng thậm chí còn cảm thấy hắn không coi nàng là nữ tử, bởi vì hắn ra tay với nàng không chút nương tay, cũng chẳng khác gì với những người khác.

“Sao tự nhiên lại nói vậy, ta đương nhiên là xinh đẹp rồi, rõ ràng là mắt ngươi có vấn đề, bao nhiêu năm qua vẫn chưa phát hiện ra.”

Liên Kiều không hiểu sao lại có chút tức giận, lại cứ đ.â.m đầu vào một người không thích nàng như vậy, mơ mơ hồ hồ làm xáo trộn trái tim nàng.

Lục Vô Cữu vuốt ve gương mặt nàng: “Ừ, trước kia là ta không tốt.”

Mãi cho đến hôm nay, giữa những tiếng kinh hô mới nhận ra nàng đáng yêu đến nhường nào, thậm chí trong khoảnh khắc còn lóe lên ý nghĩ muốn giấu nàng đi, hoặc là g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả những kẻ có ý đồ với nàng.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK