"Không! Đem công văn trả lại cho ta!!"
Quốc quân Thư Cưu quốc nói, nhào tới trước chuẩn bị cướp lại công văn lập Thái tử chỗ Ngô Củ.
Tề Hầu đã sớm chuẩn bị, bước tới che chắn cho Ngô Củ.
Quốc quân Thư Cưu quốc không có đụng tới Ngô Củ, cũng không có bắt được công văn, gào thét lớn.
"Ngươi! Ngươi là tiểu nhân hèn hạ, đem công văn trả lại cho ta! Thì ra ngươi từ sớm đã biết, ngươi muốn lừa gạt ta!!!"
Mọi người thấy hắn hét lên cuồng loạn, cấm vệ quân cũng đã xông tới, nhanh chóng bao vây bữa tiệc.
Quốc quân Thư Cưu quốc vừa nhìn điệu bộ này, đột nhiên lại có chút sợ sệt, không còn dám lớn tiếng nói chuyện.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Nói Quả nhân lừa gạt ngươi, không bằng nói ngươi từ trước đã không có lòng tốt.
Muốn dùng lời chót lưỡi đầu môi qua loa lấy lệ Quả nhân.
Trước bảo vệ Thư Cưu quốc, sau đó sẽ trở mặt cùng Tấn quốc liên kết đánh giết Sở quốc trở tay không kịp phải không? Cũng không biết là ai đê tiện hơn ai đâu.
Bất quá...!Quả nhân nói cho ngươi một câu, đặc biệt thích hợp tình huống chúng ta bây giờ, chính là...!Tá ma giết lừa.
Thư Cưu Công bây giờ chính là con lừa đó."
Ngô Củ vừa nói như thế, quốc quân Thư Cưu tức giận gần chết, chỉ là không dám phát tác.
Bởi vì chung quanh đều là cấm vệ quân Sở quốc, Thư Cưu quốc cũng không có mang quân đội đến, một chút liền gặp khó khăn.
Sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng quốc quân Thư Cưu quốc vội vã chắp tay nói:
"Sở Vương...!Sở Vương, tiểu nhân cũng là bị Tấn quốc bức ép.
Tiểu nhân tuy rằng nhận được thư Tấn Công, thế nhưng căn bản sẽ không muốn dựa theo lời Tấn Công đi làm.
Tiểu nhân lần này tới Sở quốc là...!là mang đầy thành ý."
Ngô Củ cười ha ha, nói với Tề Hầu.
"Thành ý của hắn chính là mắng quả nhân hèn hạ?"
Tề Hầu cười nói:
"Cô hình như không có nghe lầm, đúng là như thế đó Nhị ca."
Hai người kia một xướng một họa, quốc quân Thư Cưu quốc liền quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu lạy nói:
"Thật, là thật! Tiểu nhân nguyện ý quy hàng, chỉ cầu Sở Vương tha tiểu nhân một mạng.
Chuyện...!lập Thái tử cũng là thật! Là thật!"
Ngô Củ giơ tay có công văn bên trong lên, nói:
"Ai quan tâm ngươi có nói thật hay không thật.
Công văn lập Thái tử trong tay Quả nhân, còn có ấn tín quốc quân, Quả nhân còn cần hỏi ngươi có thật hay không sao?"
Quốc quân Thư Cưu quốc sắc mặt thực sự không dễ nhìn, thế nhưng không dám phản bác.
Dù sao bởi vì cá nằm trên thớt, bị uy hiếp, nếu phản bác chính là lưỡi dao cắt cổ.
Quốc quân Thư Cưu quốc không thể làm gì khác hơn là cười làm lành nói:
"Vâng vâng vâng, cầu Sở Vương, tha ta một mạng.
Chờ ta về nước xong, lại công bố người trong thiên hạ Yển Cưu là Thái tử."
Ngô Củ cười, phủi phủi áo bào của mình, nói:
"Hà tất phiền phức như vậy chứ?"
Quốc quân Thư Cưu quốc chưa có nghe rõ, Ngô Củ đã nói thêm:
"Thư Cưu Công hà tất về nước phiền toái như vậy chứ? Bây giờ Hữu Tư Mã Sở quốc đã là Thái tử.
Ngài mới vừa rồi là không nghe hiểu lời Quả nhân...! Tá ma giết lừa."
Quốc quân Thư Cưu quốc vừa nghe, nhất thời toàn thân run lẩy bẩy lên, trợn to hai mắt.
Giờ này ông ta mới hiểu được Sở Vương cười híp mắt nói là có ý giết người.
Quốc quân Thư Cưu quốc liên tục dập đầu lạy xin tha, nói:
"Sở Vương! Sở Vương! Tha ta đi! Ta...!Ta là thật tâm thực lòng không muốn nghe theo ý Tấn quốc.
Là thật! Là thật..."
Ngô Củ cười, phất phất tay.
Tử Thanh liền bưng tới một ly rượu.
Ngô Củ híp mắt nói:
"Bây giờ Hữu Tư Mã Sở quốc chính là Thái tử Thư Cưu quốc.
Quả nhân muốn cho hắn lên vị trí quốc quân.
Ngài nói, Quả nhân nên làm như thế nào?"
Quốc quân Thư Cưu quốc ngơ ngác nhìn chằm chằm ly rượu.
Rất nhanh ly rượu liền đưa đến trước mặt ông ta.
Ngô Củ cười nói:
"Mời quốc quân Thư Cưu quốc uống rượu."
Binh lính bên cạnh đi tới, đè lên quốc quân Thư Cưu quốc.
Quốc quân Thư Cưu quốc hoang mang lo sợ, hô to:
"Cứu mạng! Cứu mạng!! Cứu ta....!Cứu ta!! Không, không không, ta nguyện ý quy hàng Sở quốc, ta nguyện ý quy hàng, đừng giết ta! Không muốn a...."
Quốc quân Thư Cưu quốc la to, đang yên đang lành yến đột nhiên giống như lò sát sinh.
Quốc quân Thư Cưu quốc không chỉ là hô to, còn đá lung tung.
"Rầm!!"
Bàn bên cạnh bị đá ngã lăn, đồ bên trên đều bị hất tung rơi xuống.
Tề Hầu che chắn Ngô Củ lui về phía sau hai bước, né tránh canh rau bắn tóe.
Các binh sĩ đem quốc quân Thư Cưu quốc đè xuống đất.
Mới bắt đầu còn lớn tiếng kêu to, bất quá sau đó bởi vì bị rót rượu, liền liều chết ngậm miệng, không nói câu nào, dùng sức lắc đầu, sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Yển Cưu lạnh lùng nhìn tình cảnh này.
Thúc thúc của hắn bị binh lính đè xuống đất ép uống rượu độc.
Tình cảnh này, hắn đã chờ hai mươi năm! Đầy đủ hai mươi năm!
Quốc quân Thư Cưu quốc giãy dụa rất mạnh, rượu độc chỉ còn một nửa.
Quốc quân Thư Cưu quốc không chịu phép, vào lúc này Yển Cưu đã thiếu kiên nhẫn đi tới.
Binh lính thấy Hữu Tư Mã lại đây, vội vã tránh ra một chút.
Yển Cưu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, lạnh lùng nhìn quốc quân Thư Cưu quốc.
Quốc quân Thư Cưu quốc hô to:
"Cháu trai! Cháu trai! Ngươi cứu ta! Cứu giúp ta!"
Yển Cưu cười, nói:
"Đây không phải là tới cứu ngài? Thúc phụ, cháu mời ngài một ly rượu."
Hắn nói, lập tức duỗi tay tới nắm cằm quốc quân Thư Cưu quốc.
"Rắc rắc!"
Cằm lập tức bị trật khớp, miệng quốc quân Thư Cưu quốc không nghe sai khiến, thật giống không khép lại được.
Yển Cưu thuận thế liền đem rượu rót vào trong miệng của ông ta.
"Ôi...!ôi...!ôi!"
Quốc quân Thư Cưu quốc muốn đem rượu phun ra, chỉ là làm thế nào cũng phun không ra.
Ông ta sợ đến sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy nói:
"Cứu mạng!! Cứu mạng a...!"
Ông ta hô to, bất quá sĩ phu chung quanh chỉ là mắt lạnh nhìn nhau, cũng không có gì quá nhiều hành động, tựa hồ thật vui vẻ xem.
Quốc quân Thư Cưu quốc được thả ra, nằm nhoài trên đất muốn nôn khan, chỉ là tựa hồ cũng phun không ra.
Không bao lâu ông ta thở không nổi, co giật trên mặt đất, dáng dấp kia thực sự khó coi muốn chết, bộ mặt cũng đang không ngừng co giật.
Trong rượu có một chút hạt mã tiền, loại độc tố này là khó nấu nhất.
Hậu thế, Nam Đường Hậu Chủ chính là dùng loại độc "khiên cơ dược" nổi danh này.
Loại độc tố này khiến người co giật, thời điểm chết trên mặt bởi vì co giật có thể lộ ra cười gằn, phảng phất như chết thật vui vẻ.
Ngô Củ nhàn nhạt nhìn quốc quân Thư Cưu quốc trên đất không ngừng co giật, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Khi ông ta vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, Ngô Củ liền nhàn nhạt nói:
"Quốc quân Thư Cưu quốc bị thích khách nước Tấn thích ám sát.
May mà đã lập Thái tử, ngài có thể yên tâm, Quả nhân sẽ đem Thái tử về Thư Cưu quốc, giúp hắn kế vị.
Tin tưởng cháu trai ngài sẽ đem Thư Cưu quốc phát dương quang đại."
Quốc quân Thư Cưu quốc còn chưa chết, vốn đã hết sức thống khổ, nghe nói như thế sắc mặt tái rồi.
Mà bởi vì co giật, khóe miệng kéo lên, thân thể co lại thành một con tôm, vẻ mặt dữ tợn liền bất động.
Ngô Củ nhìn thấy quốc quân Thư Cưu quốc bất động, thở dài, nói:
"Được rồi, hậu táng thôi."
Sĩ phu dồn dập nói vâng, rất nhanh liền rời đi.
Rượu cũng đã uống xong, Thái tử cũng đã lập.
Xử lý xong quốc quân Thư Cưu quốc, bữa tiệc này liền kết thúc.
HunhHn786
Ngô Củ cùng Tề Hầu đi đến phòng sứ thần Hoàng quốc lệnh sứ thần Hoàng quốc trong đêm rời đi, chạy về Hoàng quốc.
Ngô Củ nói hắn chuyển lời cho quốc quân Hoàng quốc, nói rất hài lòng quốc quân Hoàng quốc biết thức thời.
Chờ xử lý xong những chuyện này, đã là đêm khuya.
Ngô Củ đứng ở bên hồ nhìn mặt hồ.
Hồ nước êm đềm, gió đêm thổi qua còn có một chút cảm giác mát mẻ.
Ngô Củ đứng ở nơi đó, đột nhiên cảm giác vai nặng một chút.
Tề hầu đã đem ngoại bào khoác ở trên người Ngô Củ, cười tủm tỉm nói:
"Nhị ca, nhìn cái gì đó.
Đã trễ thế này, bên hồ quá lạnh, trở về tẩm cung thôi."
Ngô Củ nói:
"Quả nhân muốn hóng gió một chút."
Nói xong, Ngô Củ liền đem ngoại bào trả lại Tề Hầu.
Dù sao Tề Hầu không có áo choàng, đem ngoại bào cho Ngô Củ, gió đêm còn rất lạnh, Ngô Củ cũng sợ hắn cảm mạo.
Tề Hầu không thể làm gì khác hơn là mặc vào, nắm tay Ngô Củ, nói.
"Đừng đúng ở chỗ này.
Nhị ca tay ngươi không chút độ ấm, chúng ta trở về thôi."
Ngô Củ cười cười.
Nhân lúc Tề Hầu vẫn chưa có buộc dây áo ngoại bào, Ngô Củ đột nhiên đưa tay đem ngoại bào hất lên, sau đó áp sát dựa vào ngực Tề Hầu, còn ra hiệu Tề Hầu dùng ngoại bào bao lấy mình.
Tề Hầu sững sờ, hai người lập tức dính chặt vào nhau.
Tề Hầu nghe theo ôm Ngô Củ, cười híp mắt nói:
"Nhị ca, sao chủ động như vậy?"
Ngô Củ kỳ thực đã sớm muốn thử một lần động tác này.
Bởi vì ngoại bào rộng lớn có thể bao lấy hai người hoàn toàn không thành vấn đề, hơn nữa còn thật hợp thích hợp.
Ngô Củ dựa vào ngực Tề Hầu, nhìn mặt hồ đen thui, nói.
"Sẽ phải khai chiến cùng nước Tấn, chuyện này chỉ là sớm hay muộn."
Tề Hầu nói:
"Không có gì đáng lo lắng, còn có Cô đây, không phải sao? Nước Tấn tuy rằng mạnh mẽ, thế nhưng có thể điều động 39 mấy ngàn binh mã.
Huống hồ hắn vừa đem nhiều tài vật hối lộ Chu Thiên tử, bây giờ gấp gáp muốn đánh trận, Cô cũng là bội phục hắn, lương bổng chi phí từ nơi nào ra?"
Xác thực như vậy.
Tấn quốc có thể dùng binh mã chỉ hơn 30 ngàn.
Tuy rằng địa bàn lớn, thế nhưng đa phần không sinh lợi, đất đai cằn cỗi sỏi đá.
Hơn nữa Quỷ Gia vì leo lên vị trí Tấn Hầu, đem của cải hối lộ Chu Thiên tử.
Cứ như vậy, bọn họ đánh trận tiền từ nơi nào ra? Rất rõ ràng là cướp đoạt bách tính.
Ngô Củ nói:
"Sau trận chiến này, Quả nhân muốn nghỉ ngơi một chút."
Tề Hầu cười nói:
"Nhị ca nói cái gì là cái đó."
Ngô Củ nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn Tề Hầu cao hơn chính mình rất nhiều, nói:
"Vậy Quả nhân nói muốn lâm hạnh ngươi?"
Tề Hầu lập tức nói:
"Cầu còn không được."
Ngô Củ cường điệu nhấn mạnh nói:
"Là Quả nhân muốn lâm hạnh ngươi, lâm hạnh ngươi!"
Tề Hầu cười ha ha, nói:
"Nhị ca, mỗi lần đều là Nhị ca lâm hạnh Cô nha, có cái gì không đúng."
Ngô Củ tức vô cùng, nói:
"Phản rồi, ngươi làm phản."
Tề Hầu ôm Ngô Củ, trực tiếp đi hướng tiểu tẩm cung, nói:
"Làm sao có? Là một Sở Vương cao cao tại thượng, nên nằm yên thả lỏng, để người tới hầu hạ thôi."
Ngô Củ nghe hắn nói thuận theo như vậy, nhưng kết quả mỗi lần bị lâm hạnh đều là chính mình.
Quốc quân Thư Cưu quốc bị thích khách Tấn quốc ám sát, Thư Cưu quốc rắn mất đầu, Ngô Củ dự định phái binh đưa Yển Cưu về nước kế vị.
Quốc quân Thư Cưu quốc không phải là không có người nối dòng.
Tuy rằng Yển Cưu tay cầm công văn sắc phong Thái tử, thế nhưng Ngô Củ sợ ở Thư Cưu quốc có người không phục, bởi vậy mới chuẩn bị binh mã đưa Yển Cưu về nước.
Nếu Yển Cưu có thể thuận lợi leo lên vị trí quốc quân, như vậy Quần Thư cùng các quốc gia nhỏ khác liền không là vấn đề.
Thời điểm đó liên quân mười mấy nước của Tấn quốc liền sẽ tự tan rã.
Thời điểm Yển Cưu về nước kế vị càng ngày càng gần.
Hoàng hôn hôm ấy, Khuất Trọng từ chính sự đường đi ra, lên truy xe, chuẩn bị trở về phủ nghỉ ngơi.
Khi xe ngựa dừng ở cửa phủ Khuất gia, quản sự nhanh chóng chạy đến, nâng màn xe, thấp giọng nói:
"Lão gia, việc lớn không tốt."
Khuất Trọng hỏi.
"Làm sao vậy?"
Quản sự nhỏ giọng nói:
"Hữu Tư Mã đến."
Khuất Trọng vừa nghe Yển Cưu đến, nhanh chóng xuống xe đi vào.
Còn tưởng rằng Yển Cưu ở phòng khách lớn, kết quả đi vào Khuất Trọng mới rõ ràng quản sự nói cái gì không tốt.
Bởi vì Yển Cưu chẳng hề ở trong phòng khách lớn, hắn đang ngồi tại bậc thềm cửa nhà Khuất Trọng, còn mặc một thân quan bào Tư Mã.
Nhìn thấy Khuất Trọng từ trong xe xuống, Yển Cưu vội vã đứng lên.
Khuất Trọng lấy làm kinh hãi, nhanh chóng chắp tay nói:
"Hữu Tư Mã, là có chuyện gì gấp, mau mời tiến vào."
Yển Cưu theo Khuất Trọng đi vào.
Khuất Trọng mời hắn ngồi trong phòng khách chờ mình đi thay đổi xiêm y, rất nhanh liền sẽ trở về.
Nào có biết Khuất Trọng tiến vào phòng mình, liền nghe tiếng động.
"Kẽo kẹt!"
Tựa hồ có người đi theo vào, Khuất Trọng quay đầu nhìn, phát hiện là Yển Cưu.
Yển Cưu nghênh ngang theo sau, tiến vào phòng ngủ Khuất Trọng.
Sau khi đi vào hắn còn thuận tay đóng cửa phòng.
Phút chốc trong phòng chỉ còn lại hai người Khuất Trọng và Yển Cưu.
Khuất Trọng có chút khó xử, lúc này muốn đổi xiêm y cũng không dám.
Yển Cưu khá là bình tĩnh nói:
"Ta là tới đây từ biệt ngươi.
Sáng sớm ngày mai, ta liền phải đi Thư Cưu quốc, không biết...!lúc nào sẽ trở về, có lẽ sẽ không trở về."
Hắn vừa nói như thế, Khuất Trọng đột nhiên cảm giác cổ họng hơi nghẹn.
Khuất Trọng cười khan một tiếng, nhanh chóng đi rót cho Yển Cưu một chén trà, nói:
"Hữu Tư Mã rốt cục có thể trở về nước kế vị, đây là chuyện tốt.
Hy vọng Hữu Tư Mã về nước xong, có thể nhớ tới những ngày sống tại Sở quốc, thường xuyên qua cùng Sở quốc."
Yển Cưu nói:
"Ta đây tất nhiên sẽ nhớ, ta còn nhớ tới thúc thúc."
Hắn nói Khuất Trọng sững sờ, tay châm trà dừng một chút.
Nước trà rơi ra một ít, liền trúng mu bàn tay Khuất Trọng đỡ chén trà.
Nước trà là nóng, Khuất Trọng run lên, vội vàng đem ấm trà để xuống.
Yển Cưu đưa tay qua, nắm lấy tay Khuất Trọng.
Hắn cúi đầu đem tay Khuất Trọng để bên trong miệng ngậm lấy, nhẹ nhàng liếm chỗ bị nóng.
Chỗ bị nóng chỉ là có chút đau, bị khoang miệng nhiệt độ cao của Yển Cưu bao phủ lại, nhất thời đau đớn hơn một ít.
Cảm giác đau rát nhưng cũng cảm thấy tê dại không nói ra được.
Khuất Trọng run lên, muốn thu tay về, Yển Cưu lại không buông ra, thấp giọng nói:
"Thúc thúc, ta ngày mai liền phải đi về Thư Cưu, ngươi có cái gì muốn nói cùng ta không?"
Khuất Trọng nghe câu nói này, trầm mặc thật lâu.
Yển Cưu cố ý nói:.
Đọc tru.
Danh Sách Chương: