Giang Vũ Nhi trợn mắt nói: “Ngươi lại cản, bổn cô nương liền giết luôn ngươi.”
Lạc Tầm Phong: “Yến Cửu Phi không thể chết được.”
GIang Vũ Nhi: “Tại sao?”
“Tin tức gã nghe được ngày hôm đó, có lẽ có liên quan tới cái chết của Thừa Dương Thế Tử.”
“Không phải ngươi đã biết được tin tức rồi, giữ gã lại làm gì?”
“Ta cần gã đưa Phùng An ra khỏi nha môn.” Lạc Tầm Phong nói, “Mặc dù võ công của Yến Cửu Phi bình thường, nhưng khinh công lại là đệ nhất, chỉ có gã mới có thể đưa Phùng An ra khỏi nha môn mà không bị thị vệ của Vương phủ phát hiện.”
Mục Trì khó hiểu, “Đưa tên thái giám kia ra làm gì?”
Lạc Tầm Phong giải thích: “Lúc trước ta đã hỏi qua Lục tiền bối, sau khi Phùng An bị bắt, mặc dù không chịu nói gì, lại gặp ác mộng hàng đêm, còn kêu, bảo Thế tử không cần tìm gã các loại. Cộng với tin tức Yến Cửu Phi nghe được, ta đoán cái chết của Thế tử, tất nhiên lão không thoát khỏi liên quan.”
Mục Trì: “Nhưng lão chịu nói sao?”
Lạc Tầm Phong: “Đưa lão ra bãi tha ma ngoài thành, nếu làm việc trái với lương tâm, dĩ nhiên sợ quỷ gõ cửa.”
“Giả quỷ dọa lão?” Mục Trì vui vẻ nói, “Việc này ta thành thạo, để ta làm.”
Giang Vũ Nhi: “Nhưng tên dâm tặc kia…”
Mục Trì bảo đảm với nàng: “Khuê nữ, ngươi yên tâm, lão đầu ta nhất định cho ngươi hả giận.”
“Giang cô nương,” Lạc Tầm Phong cũng nói, “Sau khi việc này xong xuôi, Lạc mỗ nhất định giải quyết rõ ràng cho cô nương.”
Giang Vũ Nhi nhìn nhìn Mục Trì, lại nhìn nhìn Lạc Tầm Phong, cuối cùng nói: “Vậy không được để tên dâm tặc kia chạy!”
Lạc Tầm Phong: “Cô nương yên tâm.”
Mục Trì đứng lên nói: “Ta đây đi trước xem Lão lục, tiểu Lạc ngươi không tiện chạy bên ngoài, liền không cần đi.”
Thẩm Chỉ Ngọc bên cạnh Mục Trì vẫn luôn không lên tiếng lúc này mới mở miệng nói: “Ta cũng đi.”
GIang Vũ Nhi ở trong trang cũng không làm gì, liền nói: “Ta đây cũng đi.”
Vì vậy ba người cùng đi ra cửa.
Lạc Tầm Phong còn chưa ăn sáng, vừa định ngồi xuống ăn, lại phát hiện trên bàn ngay cả cháo cũng không chừa lại cho hắn.
… Cơm cũng không cho ăn…
*
Lục Tri Niên đã không còn đáng ngại, chỉ là sắc mặt còn có chút kém. Sau khi hỏi han, Mục Trì liền để cho Thẩm Chỉ Ngọc cùng Giang Vũ Nhi về trước.
Giang Vũ Nhi đi ngang qua trước cửa Ỷ Nguy Lâu, bỗng nhiên không đi nữa, hỏi nhỏ Thẩm Chỉ Ngọc: “Thẩm trang chủ, ngươi đã tới nơi này chưa?”
Thẩm Chỉ Ngọc: “… Đã tới.”
“Ta chưa,” Giang Vũ Nhi hưng phấn nói, “Chúng ta vào xem một chút đi.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “… Nhưng nữ tử không thể vào.”
“Còn có như vậy?!” GIang Vũ Nhi không phục, “Buồn cười, bổn cô nương lại càng muốn đi vào.”
Bọn họ vòng đến cửa sau, Giang Vũ Nhi leo tường đi vào, lại mở cửa cho Thẩm Chỉ Ngọc.
Thẩm Chỉ Ngọc chỉ có thể bất đắc dĩ — Vì sao ta cũng phải vào?
Bọn họ lén lút chạy loạn, gặp người liền trốn, cuối cùng đi tới đi lui, hai người đều lạc đường, tùy tiện vào một phòng.
Trong phòng có một thùng tắm lớn, hơi nước mịt mờ, giống như có người chuẩn bị tắm gội.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Giang Vũ Nhi vội vàng giúp Thẩm Chỉ Ngọc trốn sau ngăn tủ.
Một vị Công tử đẩy cửa đi vào. Y buồn ngủ dụi dụi mắt, đi đến bên cạnh thùng tắm, cởi quần áo bước vào trong nước.
GIang Vũ Nhi đỏ mặt quay đầu đi.
Công tử kia tựa vào thùng tắm, mơ màng muốn ngủ.
Thẩm Chỉ Ngọc nhíu mày nói: “Hình như y ngủ rồi.” Đều sắp rơi vào trong nước.
“Đại khái là vừa tiếp khách xong,” Giang Vũ Nhi nói nhỏ, “Hẳn là mệt?”
Thẩm Chỉ Ngọc khó hiểu hỏi: “Sao ngươi biết y… tiếp khách?”
“Ngươi xem cả người toàn dấu đỏ,” Mặt Giang Vũ Nhi lại đỏ thêm vài phần, “Nhất định là… làm chuyện đó rồi.”
Thẩm Chỉ Ngọc ngẩn người, “Không phải… tím xanh sao?”
“Đó là xuống tay nặng, nhẹ chính là đỏ nha.” Giang Vũ Nhi vừa nói xong, chỉ thấy mặt Thẩm Chỉ Ngọc bỗng lạnh xuống, “Thẩm trang chủ, làm sao vậy?”
“Rắc” một tiếng, Thẩm Chỉ Ngọc bóp nát tay vịn xe lăn.