• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nô lệ của giấy bo góc

Beta: Kẹo

Khóa học của trung tâm dạy thêm thật nhanh đã bắt đầu, nơi này rất gần trường trung học Đồng Thành, nhưng đối tượng đến đăng kí học lại rất đa dạng. Trung tâm chia mọi người vào các lớp dựa trên thành tích học tập. Vì thế, Lâm Nguyệt trở nên nổi tiếng ngay khi cô đến.

Cô có điểm số xuất sắc và được các bạn học yêu thích. Các bậc phụ huynh cũng sẵn sàng cho con học chung với Lâm Nguyệt, chỉ là mưa dầm thấm đất, đối với các bậc phụ huynh mà nói đó làm một cơ hội tốt để con mình học tập các thói quen học tập của học bá.

Cuộc sống của Lâm Nguyệt ở đây suôn sẻ hơn mong đợi. Ngày hai mươi chín năm mới, Lâm Khang Quyên đến tìm Lâm Nguyệt, không biết bà ta vì sao lại biết Lâm Nguyệt học ở đây, vào thời gian nghỉ trưa mang theo mấy túi thức ăn sang lớp của Lâm Nguyệt.

“Này, nhìn cháu bây giờ như thế này. Làm gì có ai mà không muốn có cha mẹ”. Lâm Khang Quyên lẩm bẩm, đem đồ ăn đặt ở trên bàn của Lâm Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt, cháu nên nghe lời dì, trở về cùng cha nhận lỗi, cha mẹ sẽ không cùng con cái so đo đâu, về sau mọi người vẫn sẽ là người một nhà.”

Biểu tình của Lâm Nguyệt trước sau luôn nhẹ nhàng. Nghe vậy, cô không đưa ra quyết định, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

“Mạnh Tú Văn đang mang thai,” Lâm Khang Quyên có lẽ cảm thấy Lâm Nguyệt hiện giờ chỉ là một học sinh sẽ không hiểu chuyện, nên cũng không che giấu, “Về sau bà ấy sinh cho ba của cháu một đứa con, đó cũng là anh chị em có cùng quan hệ huyết thống, đều là người một nhà, mối quan hệ này làm sao có thể cắt đứt.”

Kiếp này, Mạnh Tú Văn mang thai sớm hơn kiếp trước. Lâm Nguyệt khi nghe tin này, cũng không có nhiều mâu thuẫn cảm xúc lớn như cô nghĩ, cô mỉm cười nhìn về phía Lâm Khang Quyên: “Dì, ba đã cắt đứt tiền sinh hoạt của cháu, còn không cho phép cháu đi trung tâm thương mại để vừa học vừa làm, dì biết không?”

Lâm Khang Quyên nhíu mày: “Cha cháu là vì muốn cháu phải nghe lời, bất đắc dĩ phải làm như thế, tính tình của ba cháu dì còn không hiểu rõ sao, ông ấy cả đời này đều thiếu quyết đoán, sao có thể thực sự nhìn cháu chịu khổ. Nguyệt Nguyệt, dì hiểu cháu bởi vì có thù oán riêng với Mạnh Hi Uyển, nhưng Uyển Uyển thật sự là một cô bé tốt, nếu cháu có thể bình tĩnh dành một chút thời gian ở cùng con bé, liền có thể hiểu được điều dì nói, huống chi, cháu mới là con ruột của ông ấy, nếu muốn có cái gì, ba cháu còn không đều là chiều theo ý cháu sao.”

Đã nói đến nước này, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy nực cười, cô nghĩ đến nội dung trong ổ USB mà Tiêu Viễn đã đưa cho cô trước đó, và miễn bàn luận về việc Mạnh Hi Uyển là một “đứa con ngoan” như thế nào. Trên đời này luôn có những người sẵn sàng nhắm mắt đưa chân coi như không tồn tại, bọn họ tự lựa chọn bị lừa, cô làm sao nỡ vạch trần đây.

Nhiều chuyện xảy ra sau cái chết của Trần Thấm, khiến Lâm Khang Quyên sớm đã khắc sâu vào nhận thức rằng Lâm Nguyệt là một đứa trẻ cố chấp đến mức độ nào, mắt thấy Lâm Nguyệt ngay cả đáp lại vào câu cũng không muốn nói, bà ta trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại, nói ra những lời này, cũng coi như là bà ta đã làm tròn bổn phận của một người dì. trong tương lai, nếu  Lâm Nguyệt vẫn tiếp tục cố chấp, bà ta cũng có thể cảm thấy áy náy một chút mà thôi.

“Nguyệt Nguyệt, dì cũng chỉ muốn nói với con vài lời cuối cùng, ngày mai là tết dương lịch, vào những ngày này, cháu nên về nhà nhận lỗi với ba của cháu, về phía ba cháu, dì sẽ hết lời khuyên bảo, sau đó chúng ta liền đem tất cả những chuyện không tốt trước kia xóa bỏ, nhưng nếu cháu vẫn không muốn quay về, gia đình nhà họ Lâm, cũng cũng chỉ có thể xem như chưa từng có đứa cháu như cháu.”

Nói xong, Lâm Khang Quyên liền đứng dậy rời đi, Lâm Nguyệt đưa bà ta ra ngoài. Xe taxi đang ngừng ở trước mắt, Lâm Nguyệt nhanh tay đem hết mấy túi thức ăn đồ uống mà hôm nay Lâm Khang Quyên mang đến kia mấy túi ăn để vào trong xe, cô sớm đã hạ quyết tâm cùng Lâm gia đoạn sạch sẽ. Sự tin tưởng vô điều kiện đến mức ngu ngốc đó, kiếp trước chỉ cần một lần là đủ rồi.

Không phải thành viên nào trong gia đình cũng đủ tư cách để trở thành những người cùng đồng cam cộng khổ, đôi khi những sóng gió ấy cũng vì đối phương mà xuất hiện rồi tàn sát bừa bãi.

Ngày 30 tết, trung tâm phụ đạo mời hiệu trưởng tới để ông tự mình giảng bài. Hiệu trưởng là một ông lão với mái tóc hoa râm, đã từng dạy học trong núi sâu nhiều năm. Sau này, khi ông đã về hưu liền mang theo cả  gia đình cắm rễ trên núi. Hiện giờ, trung tâm phụ đạo của ông, giá cả so sánh với các trung tâm cùng ngành thì rất rẻ, hơn nữa tất cả các thu nhập từ trung tâm phụ đạo đều là quyên góp cho các em nhỏ trong núi.

Có lẽ do cả đời làm lụng vất vả, trên mặt hiệu trưởng hằn rõ các nếp nhăn, ông đã gặp qua nhiều trẻ em không biết đọc vì nhiều lý do khác nhau, cho nên càng thêm hiểu rõ tầm quan trọng của tri thức, Lớp học viết kéo dài một giờ ban đầu chỉ để học sinh thư giãn một chút, nhưng cũng không muốn làm cho mọi người trở nên phấn khích hơn.

Bạn ngồi cùng bàn của Lâm Nguyệt là bị cha mẹ cưỡng ép đưa tới, bản nhân cũng không mấy tình nguyện đem thời gian khó khăn lắm được nghỉ ngơi cũng dùng để học tập, nhưng sau khi nghe hiệu trưởng giảng dạy, cô ấy đã vô cùng xúc động: “Thầy nói rất đúng, đời này chúng ta còn có rất nhiều năm, không thiếu một đêm giao thừa, những năm cuối cấp cũng chỉ có lúc này, tớ hiện tại không nên cảm thấy bản thân bị ủy khuất.”

Lâm Nguyệt ở chỗ này, tâm tình vẫn trước sau bình thản, cô trả lời đối phương hai câu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài ý muốn đụng phải một đôi quen thuộc đôi mắt.

Chu Văn Chử đã ở chỗ này một hồi, bởi vì trong phòng học vẫn đang có buổi học, anh liền chán đến chết ở bên ngoài chờ đợi. Thật ra, đêm giao thừa đối với anh cũng không được xem như một ngày nghỉ. Trong nhà quan hệ với cha mẹ từ nhỏ đã đạm bạc như nước, căn bản sẽ không có chút giây phút ấm áp nào của ngày nghỉ. Ngày này ở Chu gia, cũng không khác gì mọi ngày bình thường khác.

Chu Lục Đạt bận rộn với công việc đã đi công tác hơn nửa tháng, giờ phút này vẫn còn đang đàm phán công việc ở nước ngoài. Với Lăng đã quen sống một mình và bà cũng tận hưởng cuộc sống đó. Vì vậy, tình mẫu tử giữa hai người là cùng nhau ăn qua bữa sáng, cũng coi như một lời giải thích cho ngày lễ “giao thừa”.

Chu Văn Chử ra khỏi nhà không có nơi nào để đi, theo bản năng liền đến tìm Lâm Nguyệt. Anh từng cho rằng, cô có một gia đình đầm ấm, từng có cha mẹ yêu thương nhau, cô hẳn là nhận được rất nhiều tình yêu thương thủy chung và quý giá nhất như bao đứa trẻ bình thường trên đời.

“Chúng tớ ở nơi này khá tốt.” Sau khi Lâm Nguyệt tan học, hai người đi dạo quanh ở ký túc xá. Mặc dù thời tiết  tháng hai tuy rằng vẫn lạnh, nhưng không đến nỗi lạnh thấu xương, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác đệm lót sẽ không cảm thấy lạnh, “Cảm ơn cậu đã đến thăm tớ.”

Chu Văn Chử một tay đút túi đi đến bên cạnh cô, trong túi áo vẫn còn quà Tết, mặc dù anh lớn như vậy, nhưng từ trước đến nay còn chưa từng tặng quà cho cô gái nào đâu, thật sự không có cách nào thoải mái giống như đám Tưởng Phong mỗi lần gặp cô đều như cá gặp nước, anh cùng cô hàn huyên vài câu, nhưng trước sau vẫn không tìm thấy cơ hội.

Trung tâm phụ đạo chương trình học cực kỳ căng thẳng, Chu Văn Chử không ở được bao lâu liền rời đi, Lâm Nguyệt trở lại phòng học, khi cô ngồi xuống liền sờ thấy trong túi có một vật nhỏ, duỗi tay lấy ra tới mới phát hiện, là một chiếc móc chìa khóa tùy chỉnh.

Nghĩ đến vừa rồi Chu Văn Chử trước khi rời đi khi có lơ đãng đụng vào người cô một chút, Lâm Nguyệt khóe miệng mang theo ý cười, móc khóa là một món quà chào mừng của đại học Tĩnh Hoa, mỗi năm đều sẽ gửi kèm theo với thư thông báo trúng tuyển cho viên năm nhất, mặt sau còn được in thêm một mặt trăng lưỡi liềm xinh đẹp. Lâm Nguyệt vuốt ve móc chìa khóa, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Học kỳ mới lại lần nữa bắt đầu, thời gian lại càng trôi nhanh hơn, giống như đẩy con người ta về phía trước, đặc biệt là sau một trăm ngày sau lễ tuyên thệ, ngày tháng và những con số đếm ngược đằng sau bảng đen ngày càng ít dần, Các bài kiểm tra hàng tháng, kỳ thi giữa kỳ, kỳ thi thử, và cuối cùng, không biết từ lúc nào bọn họ có thể đã bước ra ngoài cổng của kỳ thi tuyển sinh đại học.

Từ vài lần thi vừa rồi Lâm Nguyệt cũng dần đã chậm rãi hiểu được các câu hỏi của kỳ thi thử hoàn toàn khác với đề thi ở kiếp trước, kì thi thi đại học sắp tới đối cô cũng sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới, nhưng cô đã làm tốt phần chuẩn bị rồi, nơi đã đè ép vô số học sinh trong nhiều thập kỷ, dường như cũng không thật sự đáng sợ như vậy.

Bọn họ chỉ cần tiến lên phía trước một bước nữa là có thể leo qua được ngọn núi này, sẽ nhìn thấy một phong cảnh hoàn toàn mới.

Đến cuối tháng năm, học sinh lớp 12 hoàn toàn nghỉ, mấy ngày còn lại học sinh sẽ tự học ở nhà. Cô giáo nhấn mạnh nhiều lần rằng lúc này giữ tâm lý ổn định quan trọng hơn nhiều so với phương trình mà các em phải học thuộc lòng. Vì vậy, mọi người đừng căng thẳng và hãy cố gắng dùng trạng thái tốt nhất của bản thân mà trải qua kì thi lớn nhất trong đời học sinh.

Sinh nhật của Chu Văn Chử vào ngày một tháng sáu, anh vốn dĩ không muốn làm lớn chuyện, nhưng Tưởng Phong một hai náo nhiệt một hồi, nói là để cổ vũ mọi người thi đại học.

Nửa năm cuối cùng này, Tưởng Phong đã được nhận vào trường nhờ kỹ năng chơi bóng rổ đặc biệt, chỉ cần anh thi đại học phát huy trình độ bình thường, liền có thể thuận lợi nhập học, cho nên hiện tại đối với Tưởng Phong mà nói, so với thi đại học càng quan trọng là Trần Nhạc Nhạc rốt cuộc có nộp đơn vào trường đại học này dựa theo kế hoạch ban đầu hay không.

Hôm nay lại vừa lúc là ngày quốc tế thiếu nhi, nơi nơi đều tràn ngập không khí vui vẻ. Không khí căng thẳng trong khuôn viên trường cũng không còn nữa, ngay cả những học sinh sắp thi đại học vài ngày nữa cũng đều đã cởi bỏ đồng phục học sinh và hưởng thụ giây phút vui vẻ này.

Những ngày đã từng bị giáo viên chủ nhiệm đuổi theo bắt mặc đồng phục học sinh đã không còn nữa, chủ nhiệm Vương nhìn thấy một vài nữ học sinh mặc đồng phục học sinh rõ ràng đã sửa đổi độ rộng của quần, cũng chỉ mỉm cười vẻ mặt hòa ái, da đầu có vẻ bóng lưỡng vài phần.

Sinh nhật Chu Văn Chử được quyết định sẽ tổ chức ở công viên trò chơi, cũng không đặt bao hết toàn bộ công viên, vài người đi theo lũ trẻ nhảy nhót và thành thật xếp hàng, Tưởng Phong còn không quên chọc chọc vào cánh tay Trần Nhạc Nhạc, cho cô xem hình ảnh một nhà ba người hạnh phúc trước mặt.

Náo loạn cả ngày, từng người đều đã sớm về nhà, Chu Văn Chử đưa Lâm Nguyệt đi đến trường học. Tình huống của Lâm Nguyệt rất đặc biệt, cô giáo Tần đã giúp cô nộp đơn và cô có thể sống ở ký túc xá cho đến khi kì tuyển sinh đại học kết thúc.

“Sinh nhật vui vẻ.” Khi chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâm Nguyệt mới lấy ra món quà đã sớm chuẩn bị, là một chiếc bút máy có vẻ ngoài rất đơn giản, nhưng cũng tốn của cô không ít tiền, cô nhớ tới món quà Lưu Thành Dịch đưa cũng là loại bút này, nhưng so với chiếc của cô thì rõ ràng là loại tốt hơn, trong lòng hiện lên một chút tiếc nuối, “Cậu nhìn xem có thích hay không, nếu không……”

“Tôi rất thích, cảm ơn.” Chu Văn Chử đem bút máy nắm ở trong tay, nhịn không được muốn xoa đầu Lâm Nguyệt, xúc động nói “Chỉ tiếc là bài thi đại học không thể lấy bút máy để làm bài, tôi sẽ giữ lại cái này trước, cậu có thể mua một cây bút gel như một món quà tặng tôi, như thế được không?”

Yêu cầu này thật sự rất đơn giản, hai người đến quầy bán quà vặt của trường học mua mất năm phút, mỗi người trong tay cầm hai cây bút gel màu đen, ý cười trên mặt Chu Văn Chử không chút che giấu: “Khi đi thi, tôi sẽ dùng cái này.”

Phòng thi tuyển sinh đại học là ngẫu nhiên, Chu Văn Chử thi ở trường khác, Lâm Nguyệt thì tương đối may mắn, thi ngay tại trường này.

“Ừ, tôi cũng sẽ dùng.”

“Này Lâm Nguyệt, hẹn gặp lại sau kì thi đại học.” Chu Văn Chử thật cẩn thận đem hai chiếc bút gel nước đặt vào chỗ cũ, anh so Lâm Nguyệt cao hơn rất nhiều, khi hơi cúi đầu nhìn xuống cô, vừa lúc có thể nhìn thấy mái tóc đáng yêu của Lâm Nguyệt.

“Hẹn gặp lại em tại Tĩnh Hoa”

Lâm Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt nghiêm túc của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK