Cả lớp đều đang nhìn TV, cô đứng sững vậy hấp dẫn hơn phân nửa ánh mắt. Vừa lúc đó chủ nhiệm lớp đẩy cửa bước vào, thấy cô đứng không nhúc nhích, liền đi tới chỗ cô.
Đầu óc Khương Nhập Vi dường như quánh đặc lại, cô cảm thấy chuyện trong TV này hẳn là không liên quan tới mình, nhưng trực giác lại bảo nhất định có liên quan. Mắt thấy cô giáo đã đến trước mặt, cô nhất thời không biết nói gì, thậm chí cũng không biết chính mình muốn làm gì hay có thể làm gì.
Đúng lúc này Đường Xuân Sinh chậm rãi đứng lên, nhẹ giọng nói với chủ nhiệm lớp: "Chúng em vừa xem tin tức từ đài của tỉnh, ở quê Khương Nhập Vi đột nhiên có lũ lớn. Bà nội cậu ấy ở đó một mình, cậu ấy rất lo lắng cho bà."
Khương Nhập Vi quay đầu, có chút phức tạp mà nhìn nàng. Bà cô ở quê hẳn là không gặp nguy hiểm.
"Phải không? Không cần quá sốt ruột, chính quyền địa phương chắc chắn đang tổ chức cứu viện." Chủ nhiệm lớp hiển nhiên cũng biết chuyện này, nàng thấy trên mặt Khương Nhập Vi quả có chút lo lắng sợ hãi, sắc mặt rất không tốt, không thể làm gì khác hơn là bảo Đường Xuân Sinh, "Vậy em cùng cậu ấy về nhà một chuyến, " nói lại nhìn Khương Nhập Vi, "Con bảo người nhà nhanh liên lạc với người ở quê xem tình hình thế nào."
"Cảm ơn cô." Chủ nhiệm lớp cũng không biết Khương Nhập Vi giờ đã nhà nát cửa tan, nhưng hiện tại cũng không có thời gian giải thích, cô vội vàng thu dọn đồ chạy ra ngoài cửa.
Đường Xuân Sinh bỏ cây sáo vào trong ba lô, đi theo sau cô.
Ra khỏi cửa lớp, hành lang vô cùng yên lặng. Khương Nhập Vi đợi Đường Xuân Sinh, thấy nàng đi ra liền nhìn nàng.
"Đi thôi." Đường Xuân Sinh trong nháy mắt đã hiểu ý cô, kéo cô một đường xuống lầu.
Tòa nhà của các nàng thông ra bên ngoài qua hai cánh cửa nặng bằng kính, bình thường đều mở. Hiện tại đang là giờ học, cửa chính vẫn còn đóng. Xuyên qua cửa kính Khương Nhập Vi có thể nhìn thấy tia sáng hoàng hôn cuối cùng đang lụi tàn ẩn sau hàng cây cổ thụ cao lớn, mà sau khi Đường Xuân Sinh cố sức đẩy cửa ra, ánh sáng cam ấm áp kia liền từ từ chuyển thành đen kịt mây mưa.
Khương Nhập Vi rùng mình một cái, quay đầu lại, không còn cánh cửa kính cùng sân trường yên tĩnh, các nàng đang đứng chênh vênh giữa mênh mông đồng ruộng.
"Mau lên thôi." Đường Xuân Sinh kêu bên tai cô.
Khương Nhập Vi ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Xuân Sinh đã bung dù. Nhưng là một cây dù che nắng rất nhỏ, quay cuồng trong mưa, Đường Xuân Sinh phải cố hết sức nâng lên.
Nheo lại mắt cố sức nhìn bốn phía, Khương Nhập Vi rất nhanh biết được các nàng đang ở đâu.
Xa xa ngọn đèn thoáng hiện qua màn mưa, chiếu ánh sáng lên bóng người nghiêng ngả trên đê sông. Mà ở phía bên phải người đó là một căn nhà ẩn trong màn đêm đen, như một con vật khổng lồ đang ẩn núp.
"Chỗ đó hẳn là không còn ai nữa?" Khương Nhập Vi kêu lên bên tai Đường Xuân Sinh. Cô biết đây là nơi nào, lão thái tóc bạc kia ở đây. Nhưng mà nếu như đê vỡ, căn nhà này hẳn sẽ bị cuốn đi trước tiên, chính quyền chắc chắn đã sớm đưa người đi sơ tán.
Đường Xuân Sinh cắn răng không còn sức nói chuyện, chỉ có thể hất cằm về hướng căn nhà.
Khương Nhập Vi lau nước mưa trên mặt, ra sức nhìn lại, bỗng nhiên phát hiện con thú kia giống như vừa mở mắt.
Cô bị dọa đến thụt lùi một bước, thắt lưng bị ai đó đỡ lấy.
"Bà ấy vẫn ở lại." Đường Xuân Sinh gắt gao đỡ cô, môi gần như áp sát tai Khương Nhập Vi, lớn tiếng nói.
Sắc mặt Khương Nhập Vi càng thêm trắng bệch. Cô nhìn đôi mắt khi tối khi sáng kia, lấy lại bình tĩnh nhận ra đó là một ngọn đèn.
Được rồi, xem ra chính là lão thái tóc bạc kia gây ra. Khương Nhập Vi cắn chặt răng, đỡ lấy cánh tay Đường Xuân Sinh, cùng nhau gian nan chạy về phía ngọn đèn.
Sắp đến căn nhà kia, Khương Nhập Vi quay đầu đưa mắt nhìn xa xa. Trên đê sông mọi người đều đang ra sức cứu nguy, căn bản không ai chú ý tới những người còn ở lại trong tình cảnh nguy cấp như vậy, cũng không tin có người dám ở chỗ khác mò vào đây. Nghĩ thế, cô chuyển ánh nhìn, quả nhiên thấy lão thái tóc bạc mặc váy dài trăm nếp cầm một ngọn đèn đứng cạnh cửa chờ các nàng.
Trong mưa to, có lẽ là do thân thể Khương Nhập Vi không ngừng lắc lư nên cô như cảm thấy căn nhà đối diện không ở trên mặt đất, mà là một thuyền vừa rời bến đang chao đảo trên mặt nước. Mà ngọn đèn dầu trong tay lão thái cũng không phải đèn dùng khi khẩn cấp, mà là ngọn đèn dầu vẫn bày trên án, ánh lửa nhỏ bé yếu ớt mà bất tức bất diệt mặc cho mưa to gió lớn.
Tất cả đều quá quỷ dị, nhưng sau khi Khương Nhập Vi bước qua cửa, cô lập tức bình tĩnh lại.
Rõ ràng căn nhà nhỏ này không thể chịu nổi mưa bão mà khi lão thái tóc bạc đón các nàng vào nhà, khép lại cửa, dường như toàn bộ thế giới cũng đều an tĩnh lại.
Đường Xuân Sinh đã cất dù, chỉ dựa vào cửa thở dốc.
Khương Nhập Vi lạnh lùng nhìn lão thái tóc bạc, không nói lời nào.
Quần áo hai người đều ướt sũng, nhưng họ cũng không quan tâm.
"Ta nói rồi, ngươi sẽ quay lại." Lão thái tóc bạc đưa cây đèn dầu về trên án, lẩm bẩm nói.
"Là bà gây ra sao?" Khương Nhập Vi lạnh lùng nói, "Bà đừng nói chỉ vì mấy sợi tóc của tôi."
"Mấy sợi tóc?" Lão thái tóc bạc chậm rãi xoay người lại. Váy bà đôi chỗ ướt sũng nước mưa, bà đi tới đâu trên mặt đất lưu lại một vệt ẩm dài đến đấy. Con ngươi bà chuyển về phía Đường Xuân Sinh, "Nàng còn không biết nàng là vật gì sao?"
Đường Xuân Sinh ngừng thở dốc, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười liền trầm xuống: "Ngươi là ai mà dám nói với ta như vậy?"
Khóe môi lão thái tóc bạc khẽ giật, chậm thanh nói: "Thế gian vạn vật, ai mà không là vật nào đó? Ta cũng vậy, nàng cũng thế. Đương nhiên, ngài có thể không giống như vậy."
Khương Nhập Vi nghe mờ mịt không hiểu, cảm giác mình bị người ta chỉ mắng như đồ vật, lại cảm giác đối phương hình như không phải đang mắng cô, chẳng qua là đang trần thuật mà thôi.
Nhưng Đường Xuân Sinh, hẳn là đang mắng chửi người!
Đường Xuân Sinh rốt cục bình ổn nhịp thở lại, thản nhiên tìm ghế bành ngồi xuống, giương mắt với lão thái tóc bạc: "Lấy vật đó ra đi."
"Không thể." Lão thái tóc bạc lắc đầu.
"Sự tình là do ngươi gây ra, ngươi phải sửa chữa." Đường Xuân Sinh nói.
Ngón tay nhăn nheo của lão thái tóc bạc chỉ hướng Khương Nhập Vi: "Sự tình là nàng gây ra."
"Nàng bây giờ không sửa chữa được." Đường Xuân Sinh nói.
"Không liên quan." Lão thái tóc bạc đột nhiên nhếch miệng cười, dưới ánh đèn u ám lộ ra hàm răng trắng ghê người, "Thế giới này không duy trì được bao lâu nữa, hiện tại chỉ là sông tràn bờ mà thôi, hết thảy đều bị chôn vùi, có lẽ sẽ lại càng thanh tĩnh."
Đường Xuân Sinh nhìn bà vài lần từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: "Lão già kia, vì sao ngươi không đi?"
Lão thái tóc bạc rốt cục đỡ bàn ngồi xuống: "Đi không đành."
"Lúc trước vì sao ngươi lưu lại?" Đường Xuân Sinh lại hỏi.
Lão thái tóc bạc lúc này không đáp lời nàng, mà là nhìn hướng Khương Nhập Vi: "Ngươi biết mình đã làm gì không?"
Khương Nhập Vi cắn răng không nói.
"Ngươi có vẽ cái gì trên bờ sông không?"
Khương Nhập Vi bỗng nhiên trợn mắt, ngày hôm qua ở bên mép sông gần như trơ đáy kia cô nhặt lên một cành cây, vừa đi vừa lơ đãng vạch một đường thật dài gợn sóng cuồn cuộn...
"Ngươi không phải người thường." Lão thái tóc bạc thở dài một tiếng, "Sao ngươi lại quên chứ."
"Đừng, đừng nói đùa." Giọng Khương Nhập Vi yếu ớt không rõ, "Ta, ta chỉ vẽ một đường..."
"Không có nước ngầm, " lão thái tóc bạc nói giọng khàn khàn, "Chỉ có từ trên trời xuống."
Hai chân Khương Nhập Vi nhũn ra, cô chỉ có thể vươn tay dựa vào tường: "Ta cũng chỉ... Có thể vẽ trứng gà mà thôi, sao có thể tạo ra cơn đại hồng thủy như vậy..."
Lúc này Đường Xuân Sinh xen vào: "Chỉ cần cậu nghĩ, cậu có thể."
"Cậu câm miệng!" Khương Nhập Vi thét vào mặt nàng, nhớ lại mình đã từng miên man suy nghĩ bên bờ sông.
Đường Xuân Sinh hơi mím môi, nhìn sắc mặt Khương Nhập Vi lúc xanh lúc trắng.
"Nếu ta vẽ một đường trên trời từ đầu này đến đầu kia, còn có thể làm nứt lại vết Nữ Oa vá trời, vùi lấp tất thảy?" Khương Nhập Vi phá ra cười.
Cô cảm thấy tất cả chuyện này đều quá hoang đường. Cô lấy tay hung hăng nhéo cánh tay mình. Rất đau, thật sự rất đau, đau đến nỗi cô không khỏi gắt gao ôm lấy hai tay, không đứng vững nổi lùi lại dựa lưng vào tường. Còn tồi tệ hơn lúc ngủ một giấc đã vượt qua vài năm, dù sao chuyện đó cũng chỉ ảnh hưởng tới mình cô, người khác lại nói cô vẽ cái gì cũng đều có thể cải thiên thôn địa, cô cảm thấy mình sẽ phá hủy cả thế giới mà không chỉ mình cô một người.
"Cũng không phải không thể." Lão thái tóc bạc lại lẩm bẩm.
Đường Xuân Sinh cũng không dám kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô lần nữa, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở cô: "Mưa sẽ không ngừng, sức người cản không nổi, chút nữa thôi nước sẽ dâng đến đây."
Khương Nhập Vi giật mình, đột nhiên nhớ tới mục đích của mình.
Trong phòng yên lặng tới mức đáng sợ, nhưng bên ngoài mưa lớn đã xối xả ròng rã một ngày đêm, đến bây giờ cũng không ngừng lại dù chỉ một khắc.
Cô bỗng đứng dậy hướng lão thái tóc bạc nói: "Lấy vật đó ra đi." Tuy cô không biết thứ đó là gì, nhưng vừa rồi Đường Xuân Sinh đúng là đã nói như vậy.
"Vật này... Ta có thể cho ngươi." Lão thái tóc bạc chậm rãi nói, "Thứ đó vốn là của ngươi." Bà chậm rãi từ trong tay áo rút ra chiếc hộp dài, "Nhưng mà ta có điều kiện."
"Điều kiện gì?" Khương Nhập Vi bước một bước về phía trước.
"Người này là tiên nhân cuối cùng còn lại trên đời." Lão thái tóc bạc nhìn Đường Xuân Sinh, "Ta mong khi rời đi tiên nhân sẽ mang theo dòng máu của ta."
Đường Xuân Sinh không đáp lời.
Lão thái tóc bạc quay lại nhìn Khương Nhập Vi.
Người này là tiên nhân cuối cùng còn lại trên đời...
Những lời này thật quen tai a, Khương Nhập Vi rốt cục nghĩ ra, là mỹ nữ rắn đã nói.
Họ đều nói giống nhau...
Họ đều quen biết, là vì đều là sinh vật phi nhân loại...
"Ta không biết ngươi nói tiên nhân là cái gì, " Khương Nhập Vi có chút chua xót nói, "Mà dù ta biết tiên nhân kia là ai, ta cũng không có thể bảo đảm người khác làm như ta muốn."
"Ngươi ưng thuận là được." Lão thái tóc bạc lại nói.
Khương Nhập Vi không nói gì một lúc lâu, Đường Xuân Sinh cũng đang chờ đợi. Cuối cùng, nàng thấy Khương Nhập Vi cúi thấp đầu xuống, nói: "Ta đồng ý."
Nàng nhìn tóc Khương Nhập Vi ướt sũng hơi cong lại, nhìn thân thể run rẩy của cô, thoạt nhìn như là lúc nào cũng có thể ngã ra ngất xỉu.
Trong tầm mắt mơ hồ của Khương Nhập Vi xuất hiện một chiếc hộp dài, bên trong là một chiếc bút lông. Ngòi bút lông là một bó lông đen, thoạt nhìn ——
"Đây là tóc của ngươi lúc sơ sinh." Lão thái tóc bạc nói.
Khương Nhập Vi cả kinh, bút lông trong tay suýt chút nữa bị chấn động mà rớt xuống.
"Năm đó, chính là ta giúp ngươi cạo mái tóc dài của ngươi lúc mới sinh." Lão thái tóc bạc lại nói, "Ngươi dùng nó vẽ một tấm già thiên bố (vải che trời) đi. Hết mưa rồi, nước sẽ không dâng nữa."
Tay Khương Nhập Vi bắt đầu run rẩy. bây giờ tóc sơ sinh gì đó tuyệt không quan trọng, quan trọng là trước giờ cô chỉ vẽ ra được một quả trứng gà, làm thế nào vẽ ra cái thứ nghe như pháp khí trong tiểu thuyết "Già thiên bố"?
Đùa như vậy, thật sự tuyệt không buồn cười!