Vị An thiếu đeo mắt kính viền tơ vàng kia, nhìn cực kỳ nhã nhặn, thấy ánh mắt phòng bị của ba người, không chút để ý cười nói: "Còn muốn xin ba vị cho mặt mũi, đi vào phòng bao ngồi. Các người là bạn học của Lộ Lộ, chúng tôi còn có thể làm gì các vị?" Khi nói xong một câu cuối cùng, chỉ nhìn Nhược Thủy một cái.
Phi! Bọn họ vì nghĩ đến Lý Lộ Lộ là bạn học cùng lớp, nên mới đi đón ả, làm sao có thể nghĩ đến, Lý Lộ Lộ thế nhưng ngay cả đường lui đều không cần, thiết cái bẫy như vậy cho các cô chui vô!
Ngoài ý muốn, Nhược Thủy rất trấn định, tay ở trong túi áo, sờ sờ di động có chút nóng lên, thản nhiên nói: "Các vị khách khí.'Vương Triều' là nơi như vậy, không phải sinh viên chúng tôi nên đến. Chúng tôi chỉ là tới tiếpbạn học Lý Lộ Lộ trở về, hiện tại xem ra, cô ta thực thanh tỉnh, không cần chúng tôi làm điều thừa. Thời điểm không còn sớm, trường học sẽ đóng cổng, chúng tôi sẽ không quấy rầy."
An thiếu kia thấy cô mở miệng, vui vẻnhiễm trên đuôi lông mày, nghe xong cũng không tức giận, ngược lại vươn tay đến kéo cô: "Em gái đừng có gấp, đã muộn cũng không sao, đi chỗ anh trai ở một đêm."
Thấy Nhược Thủy tránh thoát tay hắn, hắn cười càng vui vẻ, trong mắt tất cả đều là thành công mèo vờn chuột, gặp con mồi đã sập bẫy, thợ săn đắc ý cùng trêu đùa.
Mặt Mạnh Doanh đều bị dọa trắng, thân mình cứng đờ.
Lớp trưởng thấy người nọ dám đùa giỡn Nhược Thủy, nhất thời giận dữ, chắn trước người Nhược Thủy.
Gã đàn ông ôm Lý Lộ Lộ thấy thế, không hờn giận uy hiếp nói: "Thằng nhóc, đừng không biết phân biệt, nơi này không có chuyện của mày. Mày thức thời chút, chúng tao để cho mày đi, nếu không..." Ngữ khí cực kỳ âm ngoan, Mạnh Doanh sợ tới mức mặt tái nhợt.
Lớp trưởng là hán tử Sơn Đông tâm huyết trứ danh, làm sao sợ hắn uy hiếp, lập tức liền cả giận nói: "Mày nằm mơ!"
An thiếu kia lại không đem lớp trưởng -nửa tên đầy tớ- để vào mắt, mị nhãn nhìn Nhược Thủy, vẻ mặt hưởng thụ giống như đã xem cô trần truồng.
Nhược Thủy đâu chịu nổi cơn giận này, lập tức liền thay đổi sắc mặt.
Thấy hắn không để ý lớp trưởng đang che chắn trước người, còn muốn đi lên động thủ động cước, dùng ngôn ngữ hạ lưu, Nhược Thủy giận dữ, nhiều năm nuông chiều ra tính tình, nhanh tay liền cầm lấy bình hoa thủy tinh dùng làm đồ trang trí ở bên cạnh, hung hăng đập lên đầu hắn.
"Oành!" Một tiếng nổ, An thiếu không đề phòng, bị bình hoa đập trúng, kêu một tiếng rồi té trên mặt đất.
Bình hoa lăn trên thảm thật dày, cứng rắn không có bể, mà là phát ra một âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Tất cả mọi người bị chấn động choáng váng, lăng lăng nhìn Nhược Thủy đột nhiên nổi giận ra tay.
Một hồi lâu, gã đàn ông ôm Lý Lộ Lộ kia mới phục hồi lại, chỉ vào Nhược Thủy: "Mày, mày, mày..." Quá mức khiếp sợ, thế cho nên nói một câu đầy đủ cũng không nên lời.
Lý Lộ Lộ phản ứng trì độn, kêu lên sợ hãi, mấy người còn lại vây lên xem An thiếu nằm trên mặt đất sống hay chết.
An thiếu kia thật sự là mệnh lớn, bị Nhược Thủy dùng hết sức đập, bình hoa nặng như vậy, thế nhưng chỉ choáng váng ngất trong chốc lát, bị người chung quanh ấn huyệt nhân trung, loạng choạng, thế nhưng lập tức tỉnh lại.
Hắn chậm rãi được đỡ ngồi dậy, một chất lỏng màu đỏ sậm từ trên trán hắn chảy xuống, đang ở trong phòng bao, sau lại bị Lý Lộ Lộ thét chói tai hấp dẫn tới, hoa hậu giảng đường đại học P, Tư Tư lại hét một tiếng thét chói tai, chạy lại đây khóc: "An thiếu, An thiếu, anh làm sao vậy? Anh làm sao vậy?"
An thiếu rốt cục khôi phục ý thức, vươn tay sờ sờ máu trên mặt, mặt trắng bệt, một tay đẩy Tư Tư ra, vẻ mặt dữ tợn nhìn về phía hung thủ: "Mày, mày cũng dám..."
Nhược Thủy lạnh lùng nhìn hắn, giống như vừa rồi cô đập không phải là người, mà là một cây cột.
Lý Lộ Lộ từ trong kinh hoảng phục hồi tinh thần lại, nguyên bản gã đàn ông ôm ả nùng tình mật ý kia đã sớm đem ả đẩy ra, tiến đến bên người An thiếu. Hơn nửa ngày ả mới trấn định lại, móng tay tinh xảo xinh đẹp chỉ vào Nhược Thủy, ở dưới ánh đèn hành lang hôn ám rất quỷ dị: "Mày, mày có biết anh ấy là ai không?" Trong ngữ điệu mang theo khoái ý không hiểu: "Mày xong đời!"
Là ai? Chẳng lẽ là Lý Cương*? Nhược Thủy ôm ngực cười lạnh: "Vậy mày có biết tao là ai sao?"
*Lý Cương: Vụ tai nạn Lý Cương hay vụ "Ba tao là Lý Cương" (tiếng Trung: “我爸是李刚"事件) là một sự kiện phát sinh từ tai nạn giao thông xảy ra vào tối 16 tháng 10 năm 2010, tại khuôn viên trường Đại học Hà Bắc, thuộc thành phố Bảo Định, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc, khi một chiếc ô tô Volkswagen Magotan màu đen húc phải hai sinh viên tại 1 ngõ hẹp.Tai nạn khiến cho cô Trần Hiểu Phụng (陈晓凤), 20 tuổi, sinh viên từ Thạch Gia Trang bị thương nặng rồi chết tại bệnh viện, nạn nhân còn lại là Trương Kinh Kinh, 19 tuổi, bị gãy chân trái. Người lái xe trong tình trạng xỉn rượu là Lý Khởi Minh, ngay sau khi gây tai nạn đã trốn thoát khỏi hiện trường để chở bạn gái mình về khu ký túc xá nữ. Sau đó Lý bị các nhân viên bảo vệ ở trường bắt giữ, nhưng anh ta phản ứng và nói: "Cứ kiện đi nếu dám. Ba tao là Lý Cương".
Vụ việc gây nên làn sóng phẫn nộ trên các diễn đàn liên mạng của Trung Quốc. Người ta tìm hiểu và biết được Lý Cương là Giám đốc Công An của thành phố Bảo Định. Bốn ngày sau vụ việc, một cuộc thi làm thơ online với đề tài "Ba tao là Lý Cương" đã được tổ chức bởi Piggy Feet Beta, một blogger nổi tiếng ở Trung Quốc. Cuộc thi đã nhận được hơn 6000 bài tham gia, và cụm từ "Ba tao là Lý Cương" đã trở thành câu khẩu hiệu phổ biến trên các diễn đàn internet Trung Quốc. Câu nói cũng được đưa vào các bài hát, trở thành câu cửa miệng có tính châm biếm trên mạng.
Các quan chức Đảng Cộng Sản Trung Quốc, ban đầu đã nỗ lực ngăn chặn sự lan truyền vụ việc]. Nhưng ngược lại, nỗ lực của họ càng làm cho làn sóng phản đối dâng cao. Trong một cuộc phỏng vấn với đài truyền hình trung ương Trung Quốc vào ngày 21 tháng 10, Lý Cương đã khóc lóc xin lỗi. Ngày tiếp theo, đến lượt Lí Khởi Minh lên tiếng xin lỗi. Nhưng các gia đình nạn nhân của vụ việc đã không chấp thuận. Anh trai cả của Trần Hiểu Phụng cho rằng lời xin lỗi chỉ có ý nghĩa chính trị. Tờ Nhân dân Nhật báo, trong một bài xã luận xuất bản vào ngày 26 tháng 10, đã kêu gọi các cơ quan chức năng vào cuộc làm rõ vụ việc.
Ngày 29 tháng 10, tờ Nam Hoa Tảo Báo và một số nguồn khác đã tiết lộ về một chỉ thị từ Ban tuyên truyền trung ương, vào ngày 28 tháng 10, yêu cầu "không được làm nghiêm trọng tính chất của vụ tai nạn giao thông ở đại học Hà Bắc". Sau đó vị luật sư đại diện cho các thân nhân của Trần Hiểu Phong, đã đột ngột hủy bỏ hợp đồng, sau khi công ty luật của họ đã nhận được 1 cảnh báo đến từ văn phòng tư pháp Bắc Kinh. Cùng ngày, giám đốc cảnh sát của thành phố Bảo Định đã cùng một số nhân viên đến nhà các thân nhân bị nạn, để đề xuất giải quyết êm ái vụ việc bằng cách bồi thường.
Ngày 4 tháng 11, ban tuyên truyền trung ương Trung Quốc đã ra lệnh cấm đài truyền hình Phượng Hoàng phát sóng tiết mục phỏng vấn anh trai cô Trần Hiểu Phụng, trong đó anh ta đã chỉ trích chính phủ.
Từ ngày 9 tháng 11, các thảo luận về vụ việc này trên internet đã phải dừng lại. Nhưng các sinh viên địa phương và các nhà hoạt động nhân quyền, như Ngải Vị Vị vẫn tiếp tục lên tiếng.
Tháng 1 năm 2011, tòa án xử Lí Khởi Minh 6 năm tù giam và yêu cầu bồi thường cho thân nhân của Trần Hiểu Phụng số tiền tương đương 69.900 USD. Lí cũng phải trả 13.800 USD cho người bị thương còn lại.
Đồng tử Lý Lộ Lộ co rụt lại, bỗng nhiên có chút sợ hãi. Nhưng nhớ tới Tạ Phỉ Phỉ, ả nhất thời lại có tự tin, hừ lạnh một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu, đứng ở nơi đó chờ xem kết cục của cô.
An thiếu bị một đám đàn ông vây quanh, Tư Tư rất xấu hổ và giận dữ, quay đầu liền nhìn thấy hung thủ Nhược Thủy này còn dường như không có việc gì đứng ở nơi đó, nhất không còn hình tượng hoa hậu giảng đường bình thường biết thư đạt lễ nghĩa, không để ý ngượng ngùng, lách một cái liền vòng qua lớp trưởng, đến trước mặt Nhược Thủy, giơ tay định tát cô.
Lớp trưởng phản ứng không kịp, nhưng Nhược Thủy làm sao ngây ngốc đứng ở nơi đó để bị đánh, động tác cực kỳ linh mẫn tránh được, dương tay trả lại cho ả một cái tát.
"Ba" một tiếng, cực kỳ thanh thúy vang dội.
Tư Tư bị đánh choáng váng, sửng sốt một chút mới phản ứng lại, tức giận đến mắt đều đỏ, xoay người hét lớn với mấy người đang vây quanh: "Mấy người đứng yên đó là sao? Nhanh lên a! Đánh chết con tiện nhân này!"
"Ai dám!"
Những người đó còn chưa nhúc nhích, liền phát hiện một đám người từ lầu 3 xuống, cầm đầu là một người đàn ông tuấn tú cao ngất, một đám phía sau hắn cùng dạng bộ dáng thiếu gia, gặp người đàn ông giận dữ vì hồng nhan, làm mấy người vây quanh đứng xem, xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.
"Chú Thôi!" Nhược Thủy kinh hỉ, lần này không cần lo lắng.
Người đàn ông đầu lĩnh kia đúng là Thôi Tiến Đông, hắn lướt qua mọi người đi đến trước người Nhược Thủy dừng lại, vỗ vỗ đầu nhỏ Nhược Thủy, khó có khi Nhược Thủy gọi, xoay người đối mặt với An thiếu còn ngồi dưới đất,máu đã ngừng chảy, lạnh lùng nói: "An Thành, mày khá lắm a! Ở nơi của tao, đánh chủ ý cháu gái tao, mày cho là tao chết rồi?!"
Sắc mặt một đám người An thiếu khẩn trương, mặt An thiếu vì mất máu mà tái nhợt lúc này lại càng trắng giống quỷ, gập ghềnh giải thích: "Thôi, Thôi thiếu, tôi không biết, tôi không biết cô ta là..." Bỗng nhiên hắn như là nhớ tới cái gì, chỉ vào Lý Lộ Lộ ngây ra như phỗng, gấp giọng nói: "Là cô, là cô! Là cô nói cho chúng tôi biết lớp học cô có con nhóc so với Tạ Phỉ Phỉ còn xinh đẹp hơn, cũng là cô ta đem vị này... lừa đến!"
Nghe thấy tên Tạ Phỉ Phỉ, Nhược Thủy sửng sốt, trong mắt có ánh sáng chợt lóe qua, nhưng giữa hai người không có mâu thuẫn gì, cô trước liền buông xuống, nên xử lý tốt tình huống trước mắt trọng yếu
Thôi Tiến Đông nghe An Thành vừa nói như vậy, một đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên sắc bén, quét về phía Lý Lộ Lộ.
Lý Lộ Lộ từ lúc Thôi Tiến Đông nói chuyện liền đã sợ tới mức cả người phát run, không chỉ có sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng trắng.
Thôi Tiến Đông nhìn nhìn, liền hiểu đại khái, vẫy vẫy tay với mấy người đến cùng mình: "Tụi mày tùy ý, thay cháu gái tao xả giận."
Sau liền không hề xem bên kia, dẫn ba người Nhược Thủy lên lầu đi.
Ở trong một phòng bao sạch sẽ, ngồi vào chỗ của mình, Thôi Tiến Đông trêu tức nói: "Tiểu nha đầu sao có thể gây chuyện như vậy? Vừa rồi nhận được điện thoại của cậu em, anh sắp bị hù chết, chỉ sợ em ở nơi này của anh bị chuyện gì, anh đây làm sao nói với với cậu em nha!"
Mới vừa rồi một phen kinh hách, tuy rằng Nhược Thủy vẫn thực trấn định, nhưng vẫn là khẩn trương, nay rốt cục không có việc gì, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Khi ở cửa, em mới nhớ tới, chị Lương Hàm có nói với em, nơi này toàn bộ đều là địa giới của anh Đông tử, em thế này mới dám yên tâm tiến vào, bằng không nhìn lên tư thế ở cửa kia, em liền rút lui có trật tự."
Thôi đại thiếu cười, quay đầu nhìn về phía Mạnh Doanh cùng lớp trưởng, hòa nhã nói: "Các người là bạn học của Nhược Thủy à, là sơ sẩy của tôi, làm cho các người bị sợ hãi."
Mạnh Doanh cùng lớp trưởng nào dám chịu nhận lời xin lỗi của hắn, liên tục xua tay nói đừng lo. Cuối cùng lớp trưởng nói sắp đến thời gian đóng cổng, Thôi Tiến Đông việc an bài người đưa hai người bọn họ trở về, hai người không thể cự tuyệt, chỉ đành phải đi theo người Thôi Tiến Đông an bài đi ra ngoài.
Trước khi đi, Mạnh Doanh quay đầu lại nhìn Nhược Thủy, muốn nói gưng cái gì cũng chưa nói.
Gặp hai bạn học đều đi rồi, Nhược Thủy nhìn thời gian không còn sớm, cũng đứng dậy cáo từ, kết quả bị một câu giết chết, không thể rời đi, lại đứng ngồi không yên.
Thôi Tiến Đông đồng tình nhìn cô một cái: "Cậu em đang trên đường tới, ngồi chờ một lát đi."