• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27:

 

: Tuy cô mới chỉ gặp Tiêu Tâm Can hai lần, nhưng cũng có thể nhận ra cô bé có xuất thân không tầm thường, còn bố của Tâm Can, nếu cô không nhầm thì chiếc áo sơ mi trắng anh ta đang mặc là hàng nhãn hiệu may mặc hoàn toàn thủ công của Ý.

 

Và một người bình thường hoàn toàn không có được cái thần thái ngút trời toát ra từ anh ta.

 

Rất có khả năng gia đình họ là một nhà quyền thế ở Vân Thành.

 

Mà mấy nhà quyền thế thường mắc chứng ảo tưởng bị hại trầm trọng, nếu như cô không đưa ra yêu cầu, sợ là người ta còn tưởng cô có mưu đồ gì khác.

 

Nghĩ đến đây, Lâm Quán Quán do dự một thoáng, thử thăm dò, “Hay là, hay là các anh đưa tôi một khoản tiền…”

 

Chắc người giàu sẽ thích báo đáp người khác bằng cách giản đơn thô thiễn này nhất.

 

Lời vừa dứt, nhiệt độ trong phòng bệnh liền giảm xuống đột ngột, chỉ bằng mắt thường, Lâm Quán Quán thấy sắc mặt của Tiêu Lăng Dạ trỏ nên cực kì khó coi.

 

Lâm Quán Quán run rầy.

 

Chậ!

 

c Khí chất của tên này mạnh quá, cánh tay cô nổi hết da gà.

 

Đưa tiền… là cách giải quyết tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra được.

 

Nhưng nhìn sắc mặt người đàn ông này, hình như không được vui cho lắm!

 

Lâm Quán Quán muốn khóc tại chỗ!

 

Cô nhìn sang Tiêu Diễn xin trợ giúp, Tiêu Diễn chuyên phụ trách mảng phiên dịch sắc mặt của Tiêu Lăng Dạ, “Anh tôi cảm thấy đưa tiền thì sỉ nhục nhau quá.”

 

Lâm Quán Quán, “…!

 

Sỉ nhục tôi đi, xin hãy ra sức sỉ nhục tôi đi!

 

Nhưng cô cũng chỉ dám gào thét câu này trong lòng.

 

Đúng lúc Lâm Quán Quán không biết nên đưa ra yêu cầu gì và bầu không khí trở nên căng thẳng thì Tiêu Lăng Dạ lên tiếng!

 

“Lấy tôi nhé!”

 

“Khụ! Khu khụ khụ…” Lâm Quán Quán suýt chết sặc, cô ho chảy nước mắt, nghiêm túc nghỉ ngờ thính lực của mình có vấn đề, “Anh, anh vừa… nói gì?”

 

Tiêu Lăng Dạ thiếu kiên nhẫn nhắc lại, “Láy tôi nhé!”

 

Một lần nữa, Lâm Quán Quán nhìn sang Tiêu Diễn xin trợ giúp, nhưng lần này đến cả Tiêu Diễn cũng sững sờ, mắt mở to, biểu cảm không thể tin nỗi, “Á, á đù! Anh có ý gì vậy anh? Cây sắt nở hoa rồi hả anh, nở, nở nở cũng nhanh quá nhỉ.”

 

Chỉ có mình Tiêu Tâm Can là vui sướng nhảy cẵng lên, “Hoan hô bó, cuối cùng bố cũng ra được một quyết định chính xác!”

 

Tiêu Lăng Dạ nhíu mày, nhìn Lâm Quán Quán, đợi lời hồi đáp của cô.

 

“Tôi, tôi có thể hỏi một câu tại sao không? Xin anh đừng nói là vì tôi đã cứu Tâm Can nên anh mới phải lấy thân mình… ờ, đền đáp!”

 

Lông mày của Tiêu Lăng Dạ khẽ nhúc nhích, khuôn mặt lạnh như băng phần nào tan chảy, “Tâm Can rất thích cô!”

 

Có… có vậy thôi?

 

Chỉ vì Tâm Can thích cô nên anh muốn kết hôn với cô?

 

Hai người họ mới gặp nhau tổng cộng hai lần thôi đấy!

 

Chắc có lẽ anh ta còn chưa biết cô tên họ là gì… Làm thế này thì bôi bác quá.

 

Tuy người đàn ông này thực sự đẹp trai, vóc dáng gương mặt đều đúng gu mà cô thích… nhưng khí chất của anh ta quá mạnh, cô hoàn toàn không đỡ nỗi!

 

“Thưa anh…”

 

“Tiêu Lăng Dại”

 

“Hả?”

 

Š “Tên tôi!” Anh nhăn mày, ngày càng mắt kiên nhẫn.

 

Tiêu Lăng Dạ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK