Vu Hàm Yên ở phụ cận đi dạo hơn nửa canh giờ, lúc về đến nhà thì mặt trời đã lên cao, Tang Tử còn chưa có trở về, mà Tang Du Đồng như cũ còn chưa có rời giường.
"Đây là kiểu phụ nữ mà phụ thân thích ư?" - Vu Hàm Yên trong lòng mang nghi hoặc mà nhỏ giọng nói thầm một câu.
Một lúc sau, Tang Du Đồng ngáp dài, mắt còn buồn ngủ mông lung mà mang một cái đầu bù xù như rơm rạ, gãi cổ từ trong phòng đi ra.
Vu Hàm Yên đứng ở trong viện, lẳng lặng mà nhìn Tang Du Đồng.
Tang Du Đồng híp nửa con mắt, hoàn toàn không có chú ý tới Vu Hàm Yên, nàng quen cửa quen nẻo mà đi vào phòng tạp vật đối diện với phòng bếp, niệm Dẫn Thủy Quyết để lấp đầy một cái thau tắm to bằng một người.
Tiếp theo, Tang Du Đồng từ túi Càn Khôn lấy ra một cái túi to, đem dược thảo trong túi đổ vào thau tắm chứa đầy nước, làm cho các loại thành phần trong dược thảo dần dần bị tan ra.
Lại sau đó, Tang Du Đồng liền ghé vào cạnh thau tắm mà lim dim trong chốc lát.
"Tí tách lịch!" - Đúng giờ thanh âm của pháp khí vang lên, Tang Du Đồng tắt đi pháp khí, cúi đầu nhìn nhìn nước trong thau tắm đã hơi hơi bắt đầu biến sắc, tiếp theo nàng lại từ túi Càn Khôn móc ra một hộp gỗ được làm từ cây Phù Tang.
Bên trong chứa đựng Nhị Nghi Chí Chỉ linh hỏa, Tang Du Đồng rốt cuộc mở ra đôi mắt còn buồn ngủ, thật cẩn thận mà thủ ấn pháp quyết, đem Nhị Nghi Chí Chỉ linh hỏa để ở dưới đáy của thau tắm.
Nước thuốc trong thau tắm dần dần bắt đầu sôi trào lên, nâu thẫm nước thuốc bắt đầu lăn lộn nổi lên vô sắc bong bóng.
Nước thuốc sôi trào trong khoảng một nén nhang thì từ ngoại viện truyền tới một trận "Gâu gâu" thanh âm.
Vu Hàm Yên quay đầu nhìn ra cửa ngoại viện, con chó to lớn tên Đậu Đen chính là đang thở hổn hển, gục xuống đầu lưỡi, hự hự mà dùng đầu củng cửa viện để mở ra.
Mà trên nóc nhà cách đó không xa, Tang Tử lặng yên không một tiếng động mà ở trên nóc nhà lấy đà bay lên trời, ở giữa không trung gấp lại cơ thể, làm một cái động tác mềm dẻo mà người thường khó có thể làm được.
Lại sau đó, Tang Tử duỗi ra thân thể, lại lấy đà ở một nóc nhà khác, lại lần nữa bay lên trời, làm một cái động tác khác đối với sự mềm dẻo của cơ thể có yêu cầu cao hơn.
Vu Hàm Yên ngẩng đầu, nhìn Tang Tử lặp lại các loại động tác, dáng người uyển chuyển, nhẹ nhàng mà dừng ở trong viện.
Đây là luyện thể công pháp mà phụ thân tìm cho nàng sao?
Vu Hàm Yên nhìn chằm chằm Tang Tử, không nói gì.
Tang Tử rơi xuống đất, đang định chạy tới phòng tạp vật, vừa nhấc đầu nàng liền thấy Vu Hàm Yên đang đứng ở trước cửa sổ của phòng tạp vật.
"A? Buổi sáng tốt lành!" - Tang Tử hướng Vu Hàm Yên cười cười, tiếp theo liền vọt vào phòng tạp vật, vùi đầu vào thuốc tắm đang sôi trào.
Vu Hàm Yên đứng ở ngoài cửa sổ nhìn Tang Tử nhảy vào nước thuốc màu nâu kia.
Mà ở dưới thau tắm thì Nhị Nghi Chí Chỉ linh hỏa vẫn như cũ đang thiêu đốt.
Quả nhiên như lời mọi người nói, đúng là tiểu quái vật.
Vu Hàm Yên suy tư.
Thật là làm người ta không ngăn được mà muốn ghen ghét với nàng mà.
Sáng sớm Vu Hàm Yên cái gì cũng không có làm, liền đứng ở nơi đó quan sát Tang Tử.
Nàng nhìn Tang Tử luyện thể, ngâm thuốc tắm, cũng nhìn Tang Tử tay chân lanh lẹ mà nấu xong cơm sáng.
Cứ việc nội tâm không quá thích Tang Tử, nhưng Vu Hàm Yên vẫn là muốn thừa nhận, vị muội muội này nấu cơm đích xác cũng không tệ lắm.
So với thức ăn được chế biến tỉ mỉ, tinh xảo ở trong nhà của cha kế nàng thì thức ăn mà Tang Tử làm đều có bề ngoài giống nhau nhưng hương vị lại càng ngon hơn một ít.
Hơn nữa, lúc Tang Tử nấu cơm tựa hồ cũng hoàn toàn không bài xích việc sử dụng một ít loại rau quả hay gia vị bình thường không có chứa linh lực, đây là thức ăn mà nàng làm cùng với thức ăn trong nhà của cha kế khác nhau lớn nhất.
Vu Hàm Yên cảm thấy nàng có chút đoán được ý tưởng của Tang Tử.
Đại khái ở trong lòng của kế muội của nàng thì cơm canh là dùng để no bụng, không câu nệ sử dụng loại tài liệu nào, chỉ cần có thể làm cho người ta ăn đến cảm thấy mỹ mãn là được.
Mà ở gia tộc của cha kế nàng thì đem cơm canh xem như là một cái thủ đoạn dùng để phụ trợ tu luyện.
Không phải linh quả, linh gạo thì không phải là thức ăn, linh quả chủng loại bất đồng thì cần phải chú ý phối hợp, hoặc chú ý như thế nào để có thể làm người ăn hấp thu càng tốt hơn.
Sau khi lăn lộn một phen như vậy, cho dù là thơm ngon linh quả vào miệng thì cũng thành món ăn mất hết vị ngon vốn có của nó.
Vu Hàm Yên yên lặng mà bới thêm một chén cơm.
Ăn xong cơm sáng, Tang Du Đồng đi rửa chén, Tang Tử đứng ở một bên phụ trách dùng thần hỏa để hong khô bọt nước còn xót lại trong chén.
Một bên rửa chén, một bên Tang Du Đồng hỏi Tang Tử, "Hôm nay con lại phải đi xem cửa hàng à?"
"Dạ" - Tang Tử gật gật đầu - "Vài ngày trước lão bản lại cho con một quyển bút ký, viết về mấy cái sự tình trong lúc luyện khí, con hôm nay tính toán sửa sang lại xong mấy cái tài liệu mới vừa được nhập vào tiệm thì liền xem bút ký luyện khí đó".
"Mỗi ngày đều bận như vậy con có mệt không?" - Tang Du Đồng có chút đau lòng.
"Dạ?" - Tang Tử ngẩng đầu nhìn Tang Du Đồng, nhịn không được cười: "Con không có mệt, mấy việc này đều làm con cảm thấy rất có ý nghĩa, làm việc mà mình thích thì đều không cảm thấy mệt".
Tang Du Đồng nghe xong, tuy rằng không có nói cái gì nữa, nhưng trên mặt như cũ vẫn là có chút biểu tình đau lòng.
Tang Tử đem chén đĩa đặt đã được hong khô đặt ở trên giá, xoay người đối Tang Du Đồng cười cười, "Con thật sự không mệt mà, con hiện tại có rất nhiều động lực.
Con đã nghĩ kỹ rồi, chờ sau khi con hiểu hết bút ký đó thì con sẽ tạo ra một cái pháp khí có thể tự động rửa chén, không những dùng tốt như trận pháp rửa chén tự động mà còn không tốn linh thạch như nữa".
Tang Du Đồng xoa xoa tay, duỗi tay ấn ấn Tang Tử trán, "Thôi được rồi, nói không lại con".
Tang Tử rửa xong chén, vừa quay người lại thì thấy được Vu Hàm Yên, do dự trong chốc lát, nàng mở miệng hỏi Vu Hàm Yên: "Ách, tối hôm qua ngươi ngủ ngon không?"
Cơ bản ngủ không được Vu Hàm Yên vẫn là không có biểu tình gì mà đối với Tang Tử gật gật đầu, tỏ vẻ giấc ngủ của nàng vẫn ổn.
Tang Tử tiếp tục tìm đề tài: "Chăn gối trên giường vẫn có thể sử dụng thoải mái chứ?"
Vu Hàm Yên lại gật gật đầu.
Tang Tử nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt rồi.
Đúng rồi, ngươi có cái gì muốn ta hỗ trợ không?"
Vu Hàm Yên nghiêng đầu, rốt cuộc đã mở miệng: "Có".
"Là chuyện gì vậy?" - Tang Tử ngẩng đầu, biểu tình nghiêm túc mà nhìn Vu Hàm Yên.
Vu Hàm Yên môi mỏng khẽ mở, cùng Tang Tử nói: "Trước khi ngươi đi xem cửa hàng thì mang ta đi đến chợ của Vu gia một chuyến đi".
"Được" - Tang Tử hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Khô cằn đối thoại chấm dứt, Tang Tử cho Song Giác thú Tử Tử đang lười biếng mà nằm ở trong ổ của nó ăn, lại đem thức ăn cho chó được đặc chế mà bỏ vào chậu cơm của Đậu Đen, lại đem Ô đang ngủ đến ba chân giơ lên trời từ gối đầu lấy ra tới, hướng trong miệng nó nhét vào một khối Tinh Ô Kim, sau đó mang một ít Tinh Ô Kim nhét vào trong lòng ngực.
Sau khi dọn dẹp phân xong, Tang Tử bỏ một đống lớn lung tung rối loạn đồ vật vào cái bọc to lớn của mình, lúc sau mới gõ gõ cửa phòng của Vu Hàm Yên.
"Đi được chưa" – Cách cánh cửa, Tang Tử hướng bên trong nói một câu.
Vu Hàm Yên thực mau liền mở ra cửa phòng, hướng về phía Tang Tử gật gật đầu, ý bảo Tang Tử là nàng đã chuẩn bị xong.
Trải qua một đêm lại thêm một buổi sáng sớm ở chung, Tang Tử đã thăm dò được tính tình của Vu Hàm Yên.
Vị cô nương này thích mặc váy đen, trừ phi tất yếu, ngày thường thì không thích mở miệng nói chuyện.
Có thể sử dụng động tác để biểu đạt thì nàng tuyệt đối sẽ không mở miệng.
Có thể sử dụng một chữ để biểu đạt thì nàng tuyệt đối sẽ không nói hai chữ.
Trừ bỏ một ít từ ngữ mà nó không thể biểu đạt rõ ý tứ thì nàng sẽ mở miệng nói một câu dài, thời điểm khác thì ngươi khác đừng nghĩ từ miệng của nàng nghe được một câu hoàn chỉnh.
Tang Tử mang theo Vu Hàm Yên ở chợ của Vu gia dạo qua một vòng.
"Dược thảo của cửa hàng này thì có chất lượng tốt nhất, tuy nhiên khuyết điểm chính là hàng không đủ, bởi vì có chút dược thảo chất lượng không được tốt lắm thì lão bản đều không lấy".
"Cửa hàng này thì bán các loại trận pháp, nhưng mà bởi vì giá của trận pháp đều tương đối đắt nên ta cũng không ở chỗ này mua qua một lần, cho nên không rõ lắm chất lượng hàng của nhà bọn họ như thế nào"
Tang Tử một đường đi, một đường cho Vu Hàm Yên giới thiệu các nhà cửa hàng đặc sắc.
"Cửa hàng này thì bán bút mực, chu sa, linh tinh các loại dụng cụ, chất lượng rất tốt, giá cũng thực tế, bút mực, trang giấy của ta thì đều mua ở chỗ này"
Vu Hàm Yên đi vào cửa hàng nhìn vài vòng, phát hiện cửa hàng này chỉ bán các loại bút mực trang giấy khá kém, cơ bản là không bán tài liệu giấy mực loại xa hoa sang quý.
Cái này cùng với trong nhà của cha kế nàng có chút bất đồng.
Vu gia không theo đuổi cực đoan, chỉ cần thích hợp thì cho dù là bút mực, trang giấy có kém thì cũng có thể dùng thật sự thư thái.
Mà cha kế là người nhà Hình gia, lại yêu nhất là chú ý phô trương.
Phù bút không phải loại thiên công nhanh nhẹn, linh hoạt thì không dùng, loại trang giấy để dùng cần thiết khi viết có thể rải ra mây mù phấn vàng, ngay cả mực dùng cho viết chữ đều phải đặc chế.
Một cái chú ý thực dụng, một cái chú ý phô trương.
Vu Hàm Yên cùng lão bản của cửa hàng bút mực đặt vài thứ, mua hơn mười mấy thứ cũng một ít đồ vật linh tinh khác, hẹn lão bản trước chạng vạng thì giao hàng đến tận nhà.
Này lại là Vu gia cùng Hình gia bất đồng.
Ở Hình gia, muốn lão bản giao tận nhà thì ngươi cũng phải chi ra một ít linh thạch cho hắn, cho ít có khi lão bản còn không vui mà giao hàng cho ngươi.
Mà ở Vu gia, giao hàng tận nhà cơ hồ là dịch vụ có sẳn của mỗi nhà cửa hàng.
Chỉ cần là ngươi mua đồ vật, chẳng sợ chỉ mua một cây bút, lão bản đều sẽ phi thường nhiệt tình, chu đáo mà đem đồ vật đưa đến cửa nhà cho ngươi.
Vu Hàm Yên cảm thấy, nàng càng thích địa phương như Vu gia như vậy, tràn ngập đều là nhân tình mùi vị.
Mua đồ xong, dạo chợ xong, Vu Hàm Yên đi theo Tang Tử tới cửa hàng luyện khí của Vu Lạc.
Diện tích của cửa hàng cũng không lớn, nhưng đồ vật bên trong đều được chỉnh lý đến chỉnh tề.
Tang Tử từ sau quầy kéo ra một cái ghế dựa để Vu Hàm Yên ngồi ở cửa tiệm phơi nắng.
Nàng tự mình dỡ xuống cái bao sau lưng, từ trong đó móc ra một cái hộp cơm được gói đến chỉnh tề, mang qua tặng cho bà chủ họ Hạ ở cửa hàng thành phẩm pháp khí cách vách.
Bà chủ họ Hạ vừa nhìn thấy Tang Tử liền nhanh chóng giữ lấy tay nàng lại: "Ai nha, chờ con hết nửa ngày.
Mau đi cùng ta".
Tang Tử đem hộp cơm đặt trên quầy, đi theo bà chủ lên lầu.
Trên lầu có một vị trung niên tu sĩ có một bộ râu đẹp mắt đang ngồi, tiểu nhị của cửa hàng đang đứng ở một bên để kiểm kê thành phẩm pháp khí mà vị trung niên tu sĩ này đã đặt.
.
Danh Sách Chương: