Nhưng ngay từ đầu nàng đã có quá nhiều, muốn cũng càng nhiều.Kỳ thật là bên trong kẻ này vừa điên cuồng vừa kiêu ngạo, nếu như hỏi nàng vì sao một hai phải có được hoàng vị, có lẽ nàng sẽ nói chỉ có hoàng vị mới xứng với mình.Cũng không phải là cố chấp muốn, lấy đồ trong túi mà thôi.Những sự thật mà nàng nhìn thấy ở trong mật thất mới là cái mà nàng muốn mà không đạt được, cái mà nàng thực sự theo đuổi.Nàng quá tò mò về thế giới này, cho nên muốn đặt nó ở trong tay để thưởng thức.Lúc ngươi đang nhớ thương nơi phương xa thì sẽ không còn lưu luyến với mảnh đất dưới chân nữa.Đó cũng là tình cảm hiện tại của nàng đối với triều n.Cho nên, tất cả đau xót của nàng, không phải là sự tức giận khi địa vị bị phá hủy, chỉ thuần túy là đối diện quốc gia sụp đổ, cảm khái cảnh còn người mất mà thôi.Tự nhiên, là con cháu Dịch gia, nguyên Thái tử, nàng còn có trách nhiệm và nghĩa vụ không thể trốn tránh cần đi hoàn thành.n dân mà nàng mới nói ở trên là chỉ nguyên gốc tộc nhân n thị trong bộ lạc, cũng là bổn tộc của họ Dịch.
Lúc trước sau khi Hoàng đế khai quốc chỉ huy bộ lạc n thị thống nhất Thần Châu, khiển n dân về phía Quy Táng Lâm, chống cự ngoại tộc xâm lấn.Có thể nói, n dân là một nguyên nhân quan trọng giúp triều n có thể tồn tại.
Bọn họ là người trung thành nhất trong số con cháu triều n, là vũ khí sắc bén của hoàng tộc.Đồng thời cũng bởi vì bọn họ nhiều năm trú đóng ở biên giới xa xôi, đến lúc xảy ra nội loạn hoàng thất không có chỗ dựa, thất bại hoàn toàn.Nhưng chỗ Quy Táng Lâm kia…Trạm Trường Phong nghĩ đến ghi chép trong sách cổ, lòng nàng hiểu rõ, chung quy vẫn là người trong thiên hạ nợ n dân.Thiên tử là người tôn quý nhất thiên hạ trong lòng người dân, nhưng tất cả ba mươi mốt đời thiên tử của Dịch gia đều nợ n dân.Cũng là nàng nợ n dân.Nàng có thể không cần thiên hạ, nhưng không thể mặc kệ n dân.“Linh Tam, liên lạc với một số người am hiểu cơ quan, chuyên làm trộm mộ.” Hi vọng bản chép tay của Hoàng đế khai quốc không phải nói chơi.Nếu Long Giáp Thần Chương có thể chống cự quốc nạn thật, nàng đi tìm nó một lần thì có làm sao.Bỗng nhiên Trạm Trường Phong hơi ngừng lại, một suy nghĩ toát lên, từ cổ chí kim, đến tột cùng là có bao nhiêu người giấu ở chỗ không muốn ai biết, người trong truyền thuyết có thật sự tồn tại hay không.“Đợi đã.” Trạm Trường Phong hơi nheo mắt, thiên hạ này đâu chỉ có quan hệ với một mình mình ta đâu.“Điện hạ còn gì cần phân phó sao?” Linh Tam hỏi.“Cô cũng muốn nhìn thấu sự huyền bí của thần linh.” Trạm Trường Phong nói: “Lúc tuyển người nhớ gióng trống khua chiêng một chút, chỉ rõ ra là muốn kỳ nhân dị sĩ, ưu tiên người có khả năng hàng yêu trừ ma xuyên tường mở thiên nhãn.”Linh Tam im lặng, đợi nửa ngày cũng không thấy nàng thu lại lời nói, chỉ có thể nghiêm mặt trơ ra ngầm tản mát khí lạnh, Linh Tứ đứng bên cạnh chật vật nói dị nghị: “Điện hạ, này, mấy lời đó chỉ sợ chỉ chiêu đến mấy kẻ bán tiên hãm hại lừa gạt mà thôi.”“Không thử một chút làm sao biết.” Trạm Trường nhìn nhìn một lượt mặt tất cả mọi người, sau đó khoát khoát tay với tiểu thống lĩnh.Vị tiểu thống lĩnh này tên Khương Vi, thân hình cao lớn thô kệch cực kỳ tráng kiện, khi lạnh mặt thì trông có vài phần uy nghiêm của một vị quân nhân, lúc cười lên thì lại giống một tên địa chủ ngốc nghếch.“Khương Vi.”“Có thần.”“Triều n diệt vong, ngươi cho là ta nên làm gì?”Khương Vi trố mắt, suy tư một hồi, “Thần không cha không mẹ, không vướng bận, cả đời này thủ quốc không thành, thủ bệ hạ không thành, chỉ mong điện hạ xót thương, thần thề lấy tính mạng mình bảo vệ người, chỗ nào bệ hạ muốn đi, đó chính là nơi mà thần sẽ đi”“Đây chỉ là ý nghĩ của mình ngươi.” Trạm Trường Phong nhìn về phía bọn họ, “Ta biết trong số các ngươi, có người mong ta Đông Sơn tái khởi, có kẻ khát vọng kiến công lập nghiệp, nhưng giờ đây loạn lạc đến mức này đã đánh mất khả năng cứu vãn, mà ta lại không có ý định trộn lẫn tiến vào cuộc chiến giữa các vị chư hầu, điều này chỉ sợ là đi ngược lại ý nguyện của một số người.”“Các ngươi là trung thần lương tướng của triều n, vì điều đó mà đầu rơi máu chảy, ta lại không muốn vì mong muốn của bản thân mình mà làm lỡ dở các ngươi, hôm nay ta đặt lời này ở đây, muốn đi theo một vị minh chủ mưu danh lợi, cứ việc đi, muốn trở lại quê hương quây quần bên con cháu, cứ việc đi, đừng do dự.”Mọi người thần sắc khác biệt, có một tên hán tử tức giận chất vấn: “Điện hạ sẽ mặc kệ giang san này ư, hành vi tránh né như vậy, thật không xứng với chức vị Thái tử!”Trạm Trường Phong cũng không tức giận: “Quân vương cùng tồn cùng vong với xã tắc là khí tiết, gặp nạn nằm gai nếm mật ý đồ phục thù là can trường, đầu hàng quân địch bán nước là phế vật, mà ta thì vâng theo thiên mệnh.”Nàng thở dài, “Thời thơ ấu ngộ tiên nhân, ta được một quẻ rằng “ n vong ly thương, chân Long tại tốn.
Thế nhân vị thức, huyền quy phụ đồ.”[7] Nửa câu đầu đã xảy ra, nửa câu sau sẽ còn xa sao, người có thể thực sự cứu thiên hạ vị cư Đông Nam, ta sẽ không đối địch với kẻ này, chỉ còn nước nhượng bộ.
Nếu các ngươi muốn danh dương thiên hạ, vậy đi Đông Nam đi.”[7] n vong ly thương, chân Long tại tốn.
Thế nhân vị thức, Huyền Quy phụ đồ: n là triều n, vong= mất, ly thương: gặp nạn chia năm xẻ bảy, chân Long: vị vua thực sự, tốn: thẻ tốn chỉ hướng Đông Nam; thế nhân: người sống trên đời, vị: một mang nghĩa từ một đến ba giờ chiều, nghĩa khác là chi thứ tám trong mười hai “địa chi”, Huyền Quy: rùa thần, thường trong các câu truyện dân gian hay có rùa là sứ giả nhà trời đến giúp đỡ nhà vua hoặc đưa ra thông báo gì đó, đồ: có thể là bản đồ hoặc kinh thư.
Câu đầu tiên chỉ triều n sụp đổ, đất nước loạn lạc chia năm xẻ bảy ứng cảnh chiến tranh chư hầu, dự đoán vị vua chân chính sẽ nằm ở phía Đông Nam.
Câu sau nói người đời sẽ thấy một vị rùa thần mang bản đồ hoặc kinh thư trong khoảng thời gian từ một đến ba giờ chiều hoặc chi của rùa thần nằm ở chi thứ támMột đám đại lão gia nhất loạt bối rối, hai mặt nhìn nhau, một bên cảm thấy chỉ là nói bừa, một bên lại cảm thấy người có thể khiến một Thái tử điện hạ không ai bì nổi này bày ra bộ dáng yếu thế như thế, chỉ sợ là sự thực.Chỉ trong chốc lát đã tốp năm tốp ba cáo từ rời đi..
Danh Sách Chương: