Thuỳ My có chút bối rối trước câu hỏi của Minh Trân: "Chị ấy đã bắt đầu.
Nếu mình trả lời là muốn bước chân vào hào môn thì không biết chị ấy có ném tiền vào mặt mình không ta? Còn nếu mình trả lời là vì mình thích anh thì chị có hất nước vào mặt mình không? Cái ly nước trên bàn cũng nhỏ, bao nhiêu nước đó chắc cũng không đến nỗi ướt áo.
Nhưng thay vì ướt áo thì bị ném tiền vào mặt vẫn lợi hơn.
Đùa thôi! Biết có đến được với anh không mà suy nghĩ lung tung." Cô mỉm cười, bộc bạch:
- Thật ra thì lúc đầu em không nghĩ là mình sẽ yêu anh Minh Trần vì lúc trước anh lạnh lùng và ít nói lắm.
Tụi em cũng không thường xuyên gặp hay đi chơi cùng nhau, đa phần là chỉ nhắn tin qua lại.
Có chuyện gì thắc mắc thì em nhắn tin hỏi anh, anh sẽ giải đáp giúp em.
Mối quan hệ của tụi em chỉ dừng lại ở đó.
Cho đến một ngày...
Chiều hôm đó, Thuỳ My và mấy người bạn có xảy ra tranh cãi trong lúc làm việc nhóm nên cô đang cảm thấy rất mệt mỏi và chán nản.
Rời khỏi trường, cô không về nhà mà lang thang ngoài công viên, cô ngồi xuống băng ghế dài, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại đến chạng vạng tối.
Cô thở dài một tiếng rồi đứng lên định ra về thì bất thình lình bị ăn một cái tát trời giáng từ một người phụ nữ lạ mặt.
Bà ta quát cô:
- Con khốn, sao mày dám cướp chồng người ta hả?
Rồi bà ta ra lệnh cho hai thanh niên đi cùng:
- Giữ nó lại!
Cô còn chưa kịp nhận ra điều gì thì hai thanh niên đó đã giữ hai tay cô lại, người phụ nữ kia lại giơ tay lên định tát cô, lúc này cô chẳng biết làm gì ngoài nhắm chặt mắt sợ hãi.
Đột nhiên cô nghe có tiếng quát:
- Mấy người đang làm cái gì với bạn gái tôi vậy hả?
Cô giật mình, mở mắt ra thì thấy Minh Trần đang giữ tay người phụ nữ kia để ngăn không cho bà ta đánh cô.
Một tên đang giữ tay cô doạ anh:
- Thằng kia, mau bỏ tay chị tao ra, không thôi tao xe xác con bồ mày đó.
Anh quay sang, dùng ánh mắt lạnh lẽo đến chết người nhìn thanh niên vừa lên tiếng, nhấn mạnh từng chữ:
- Tao – thách!
Hai thanh niên ngạo mạn ấy bị ánh mắt sắc lạnh của anh làm cho run rẫy, đột ngột thả tay cô ra, chạy đến chỗ của người phụ nữ.
Lúc này Minh Trần mới kéo Thuỳ My về phía mình.
Còn người phụ nữ kia thì quát hai gã thanh niên:
- Hai thằng bây sao vậy? Đừng nói là sợ nó nghe?
Đoạn, bà ta quay sang cao giọng với Minh Trần:
- Mày là bồ của con đ* này hả? Tội nghiệp! Mày bị nó cắm sừng rồi đấy con ạ.
Cái thứ hư thân mất nết, bắt cá ngàn tay, lên giường với không biết bao nhiêu thằng rồi mà mày còn bênh nó cái gì?
- Bà ăn nói cho đàng hoàng lại nghe, bà nói ai là con đ* hả?
- Tao nói con đ* bên cạnh mày đó, mày làm gì tao? Đánh tao hả gì? Bớ làng xóm ơi, thằng này nó đòi đánh tôi nè.
Trời ơi! Thanh niên trai tráng mà đi đánh phụ nữ nè bà con cô bác ơi!
Anh còn chưa kịp nói lời nào thì bà ta đã la hét, hô hoán ầm ĩ khiến cho mọi người đang có mặt ở công viên bắt đầu để ý và hiếu kì quan tâm, nhiều người còn lấy điện thoại ra quay lại màn đánh ghen hấp dẫn.
Sau khi la hét, người phụ nữ dữ dằng kia lại quay sang, chỉ tay vào mặt Thuỳ My mà gào lên:
- Đồ con đ*! Cái mặt hãm như cái quan tài mà cũng dám đi mồi chài đàn ông, không biết nhục hả con? Cái thứ cướp chồng như mày suốt đời cũng không được ai yêu thương đâu biết không? Sớm muộn gì thì mày cũng bị si đa mà chết tức chết tưởi thôi con chó.
Mày đừng nghĩ có thằng bồ mày ở đây là tao không dám làm gì mày.
Hôm nay tao không dạy cho mày một bài học thì tao không phải là con người.
Bà ta toan ào tới hành hung cô nhưng đã bị anh ngăn lại, kéo cô về phía sau.
Anh quát:
- Bà im đi! Vừa vừa phải phải thôi chứ, bà nói người yêu tôi cướp chồng bà, vậy bằng chứng đâu? Đưa bằng chứng đây?
- Không phải cướp chồng tao mà là chồng của em tao.
Mày muốn bằng chứng chứ gì? Thằng Bò, đưa bằng chứng cho nó! – Bà ta ra lệnh.
Đúng lúc đó, có một người phụ nữ khác hớt hãi chạy đến, nói với bà ta:
- Lộn người rồi bà nội! Bà hăng quá làm con đ* kia trốn mất mịa nó rồi!
Bà ta mặt mày biến sắc, hốt hoảng nhìn Thuỳ My và Minh Trần rồi nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, thì thào:
- Mày giết tao đi! Sao mày nói con đ* đó mặc quần đen, áo vàng?
- Ừ thì nó mặc quần đen, áo vàng thiệt mà là quần đùi với áo áo hai dây chứ không phải quần dài với áo thun.
Bà chưa nghe tôi nói xong là đã sồn sồn lên rồi.
Rồi bà làm gì người ta chưa vậy?
Bà ta chưa kịp trả lời thì Minh Trần đã lên tiếng:
- Rồi.
Đánh người, mắng người, ăn vạ, làm loạn, cái gì bả cũng làm rồi hết rồi.
Giờ mấy người tính sao đây?
Người phụ nữ vừa đến nghe anh nói vậy liền hớt hãi xin lỗi:
- Tôi thay mặt chị tôi xin lỗi hai người nhiều lắm, do có sự nhầm lẫn nên mọi chuyện mới thành ra thế này.
Tôi thành thật xin lỗi!
- Nảy giờ bà chị của chị đã dùng lời lẽ thô tục nhục mạ, xúc phạm nhân phẩm người yêu tôi giữa nơi công cộng có biết bao nhiêu người chứng kiến vậy mà chỉ xin lỗi suông thôi hả?
- Vậy cậu muốn bồi thường phải không? Bao nhiêu? – Người phụ nữ đã đánh Thuỳ My lên tiếng.
- Tiền? Mấy người nghĩ chúng tôi cần tiền của mấy người sao? Đừng nghĩ tiền có thể giải quyết được tất cả.
Đừng ỷ có chút tiền rồi tự cho mình cái quyền xem thường người khác.
Mấy người chuẩn bị hầu toà đi là vừa.
Chuyện này chúng tôi không bỏ qua đâu.
Minh Trần tức giận, lớn tiếng cảnh cáo.
Cả hội đánh ghen nghe mà sợ xanh mặt, hết lời xin lỗi, van nài, xin xỏ mong anh bỏ qua.
(Thật ra thì hội đánh ghen này cũng chỉ toàn mấy chị em nhát gan được sự nóng giận tiếp thêm động lực để đi đánh đuổi tiểu tam nhưng xui rủi làm sao đánh nhầm người tốt, giờ còn bị người ta đòi thưa đòi kiện.
Khổ quá mà!) Thuỳ My thấy họ van xin cũng tội, dù sao cũng chỉ là nhầm lẫn nên đã nói anh bỏ qua cho họ.
Cuối cùng câu chuyện đánh ghen đi vào lòng đất cũng đã được giải quyết, mọi người cũng giải tán và mong là không có bất kì hình ảnh nào của cô và anh được lan truyền trên mạng xã hội.
Thuỳ My bần thần ngồi xuống ghế, nước mắt tự nhiên rơi ra, có lẽ là vì đã quá mệt mỏi.
Hôm nay là một ngày không mấy tốt đẹp với cô, đang buồn não nề mà lại còn vừa bị đánh vừa bị chửi.
Cô càng nghĩ đến những lời nhục mạ của người phụ nữ vừa rồi thì lại càng khóc nhiều hơn, tự nhiên thấy tủi thân ghê gớm: "Rốt cuộc thì mình đã làm gì sai trái mà lại phải chịu cảnh như vậy? Sao lúc nào chuyện xui xẻo cũng đổ lên đầu mình hết vậy?" Trong lúc buồn chán nhất cô lại cảm nhận được sự an ủi âm thầm từ người bên cạnh.
Anh ngồi lặng im nghe cô khóc, dùng bàn tay mình đặt lên vai cô, khẽ vỗ về.
Cô nhìn anh, anh không nhìn cô mà đăm chiêu nhìn về phía xa xăm.
Khuôn mặt anh trong mắt cô lúc này đã bị nhoè đi vì nước mắt, từng đường nét mơ màng ẩn hiện nhưng lại đẹp một cách lạ lùng.
Từ trước đến giờ chưa có chàng trai nào đứng ra bênh vực cô như anh, cũng chưa có chàng trai nào chịu ngồi nghe cô khóc, chịu ở bên vỗ về cô như anh.
Anh luôn có mặt vào những lúc cô khó khăn nhất, sợ hãi nhất.
Anh xuất hiện trong cuộc sống của cô như một sự sắp đặt của số phận.
Tự dưng cô muốn chiếm anh làm của riêng, muốn anh chỉ thuộc về một mình cô thôi.
Nhưng rồi cô lại tự cười chính mình vì điên quá, làm sao anh là của riêng cô được chứ?
- Em thấy khá hơn chưa?
Giọng của anh làm cô giật mình, thoát khỏi mớ suy nghĩ viển vông trong đầu.
Cô lấy tay chùi nước mắt, gật gật đầu:
- Ừm.
Cảm ơn anh vì đã cứu nguy cho em.
- Chuyện nhỏ thôi.
Mà mặt em còn đau không?
- Còn hơi rát một chút nhưng không sao đâu anh.
Hên mà anh xuất hiện kịp lúc không thôi chắc em bị đánh mềm xương, tóc thì bị nhổ không còn một cọng luôn quá! Mà sao anh lại có mặt ở đây dạ?
Minh Trần bật cười:
- Công viên này là của em sao? Anh muốn đến lúc nào thì đến thôi.
Anh đang đi dạo thì thấy em, định kêu rồi đó nhưng lại thấy bà chằn kia tát em, dù không biết chuyện gì nhưng anh cũng phải chạy thật nhanh đến chỗ em để cứu nguy chứ.
- Sao anh lại tin là em không có cướp chồng của người khác mà đứng ra bênh như đúng rồi vậy?
- Một con bé mang khuôn mặt hiền lành, ngáo ngơ lại còn nhát gan như em thì làm sao dám làm mấy chuyện tày đình đó được.
- Sao anh biết em nhát gan?
- Nhìn phát biết ngay.
- Anh hay quá he? Mà...!lúc đó...!sao lại nói...!em là...!bạn gái của anh? Nói...!bạn bình thường thôi cũng được mà?
- Ờ thì...!trong trường hợp đó nói như vậy sẽ hợp lý hơn.
Mà thôi bỏ qua đi, đừng hỏi mấy chuyện vớ vẩn đó.
Nghe đến đây Minh Trân phải thốt lên:
- Trời ơi! Sao thằng Minh Trần nhà chị ngầu quá vậy?
- Dạ, khoảnh khắc đó anh cứ như là anh hùng vậy.
Minh Trân bật cười:
- Tuy là chị nhưng chưa bao giờ chị thấy được khía cạnh đó của thằng bé.
Vậy là kể từ lúc đó là em đã bắt đầu có tình cảm với Minh Trần?
Thuỳ My có chút ngượng ngùng:
- Dạ...!kể từ ngày hôm đó, dường như em tham lam hơn, em muốn được thân thiết với anh hơn, muốn được hiểu thêm về anh và có một mối quan hệ xa hơn tình bạn hiện tại.
Thế nên em đã cố gắng chủ động hơn với anh, đêm nào em cũng nhắn tin cho anh, còn hay hẹn anh gặp mặt.
Tình cảm trong em cứ như thế mà lớn dần theo thời gian, càng ngày em càng thích anh nhiều hơn.
Nhưng em không dám thổ lộ với anh vì em sợ nếu nói ra có thể tình bạn của em và anh sẽ không còn nữa.
Em chấp nhận ôm nhớ thương một mình để được nhìn thấy nụ cười của anh.
Em cứ nghĩ là suốt đời này cũng sẽ không có được anh cho đến khi anh nói là anh cũng thích em.
Ngày hôm đó em thật sự rất hạnh phúc và em không thể nào ngăn mình nhận lời yêu từ anh.
Đời em đã có nhiều lựa chọn sai lầm nhưng khi chọn yêu anh thì em nghĩ là mình đã đúng.
Minh Trân mỉm cười, uống một ngụm nước, cô khá hài lòng về cô bạn gái của em trai: "Mình cảm nhận được sự chân thành qua ánh mắt của con bé.
Có lẽ là tình cảm mà con bé dành cho em trai mình là thật.
Từ lần gặp gỡ trước mình đã thấy con bé lễ phép, hiền lành và tốt bụng, chẳng lẽ con bé lúc nào cũng giả tạo như vậy? Còn nếu không thì...!Alice đã bịa chuyện để khiến cho mình có ác cảm với Thuỳ My? Xem ra việc này cũng khá là phức tạp đây." Cô nói:
- Chị ngưỡng mộ em đấy Thuỳ My.
Vì em đã cải tạo được thằng em trai cứng đầu của chị
- Dạ? Chị đừng nói vậy, em có làm được gì đâu.
- Em làm được rất nhiều đấy cô bé, sau này cứ thế mà phát huy nha! Còn bây giờ em có thể đi cùng chị đến một nơi được không?
- Dạ?.
Danh Sách Chương: