Ánh mắt, khóe miệng cùng giọng nói của Tần Dư Trạch đều lộ ra sự đắc ý.
"Mẹ nó, Tần Dư Trạch, mày đợi đó cho bố mày! Còn có con nha đầu chết tiệt này! Mày cũng đợi đó cho tao!" Từ Nghĩa Cường tức giận mắng chửi.
Hoa thành còn chưa có ai dám đối xử với hắn thế này!
Hôm nay lại có thể thua trong tay một bé gái còn chưa dứt sữa.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, Từ Nghĩa Cường hắn còn lăn lộn ở Hoa thành này thế nào?
"Từ Nghĩa Cường, tao nói cho mày biết, mày là đàn ông thì cứ nhằm vào tao! Oan có đầu nợ có chủ! Tần Dư Trạch tao mới phải người mày cần tìm!" Tần Dư Trạch quát lên.
"Hừ! Tần Dư Trạch, mày đừng có đắc ý! Bố mày sớm muộn gì cũng sẽ bắt mày quỳ xuống cầu xin tao!"
Từ Nghĩa Cường để lại một câu ác độc liền loạng choạng dẫn theo mấy người anh em của hắn bò dậy, tập tễnh bỏ chạy.
Ông bà cụ Tần gia phát hiện không thấy Tô Tô đâu nên đi tìm.
Lúc này hai người vừa tìm ra đến cổng, từ xa liền nhìn thấy Tô Tô và Tần Dư Trạch cùng nhau, còn có một đám thanh niên lêu lổng không biết ở đâu ra.
Hai ông bà chạy nhanh lao đến đến trước mặt Tô Tô.
Tần lão phu nhân khẩn trương ôm lấy bé: "Ôi bé ngoan của mẹ, sao con lại chạy ra đây? Để mẹ xem thử có bị thương ở đâu không?"
"Con không sao!" Tô Tô tự tin cười nói.
"Mấy người vừa nãy là người nào?" Tần lão phu nhân vô cùng lo lắng hỏi.
Tay nhỏ của Tô Tô chỉ vào Tần Dư Trạch: "Cháu trai nhỏ biết."
"Không phải bạn của con, là bọn họ tìm con đánh nhau." Tần Dư Trạch vội vàng giải thích.
"Cái gì? Tìm mày đánh nhau? Thằng hư đốn này, mày lại đánh nhau!" Tần lão thái gia liền trở nên nóng tính.
Tần Dư Trạch cúi đầu không phản bác.
Mặc dù hôm nay không phải hắn chủ động, nhưng quả thật là đối phương tìm hắn đánh nhau.
Thấy hắn như vậy, Tần lão thái gia lại càng tức.
"Thằng hư đốn này! Tức chết tao rồi!" Tần lão thái gia giơ tay liền muốn đánh Tần Dư Trạch.
"Ba ba không tức giận!" Tô Tô kéo tay Tần lão thái gia lại: "Những người đó là người xấu, cháu trai nhỏ không đáng yêu nhưng hôm nay hắn không làm chuyện xấu."
Tô Tô ân oán rất rõ ràng, không thích Tần Dư Trạch thì chính là không thích.
Nhưng chuyện hôm nay bé cho rằng người sai không phải Tần Dư Trạch.
"Tô Tô, con nói thật không?" Tần lão phu nhân xác nhận lại.
Tô Tô thành thật gật đầu nhỏ: "Thật ạ! Những người đó đều là đồ tồi!"
Tô Tô nói giúp Tần Dư Trạch, Tần lão thái gia và Tần lão phu nhân đều rất ngạc nhiên.
Bởi vì trong một tuần kể từ khi trở lại Tần gia, Tô Tô và Tần Dư Trạch đã rất không hợp nhau, thậm chí ăn cơm cũng không thèm nhìn đối phương.
Bản thân Tần Dư Trạch cũng cảm thấy bất ngờ.
Nhóc con này lại có thể bênh vực hắn!
Khuôn mặt đẹp trai của Tần Dư Trạch không khỏi lộ ra nụ cười, tiểu quái vật này vẫn còn một mặt đáng yêu nha!
"Tiểu tử thối này, mày cười cái gì? Đừng cho rằng bé ngoan giúp mày nói chuyện liền không không có việc gì! Mày cái thằng hư đốn! Ở bên ngoài gây chuyện, còn mang phiền phức đến trước mặt cô nhỏ của mày.
Nó còn nhỏ như vậy, còn yếu ớt như vậy, nếu như bị va chạm thì làm thế nào?"
Ơ kìa...
Tần Dư Trạch cảm thấy lời bà nội hắn nói hình như rất có lý, lại hình như không có.
Quả thực là hắn gây phiền phức.
Nhưng hình dung con gái hai người yếu ớt, có phải vẫn còn cần thảo luận không?
Nếu em ấy yếu ớt, vậy mấy người lăn lộn kêu gào vừa nãy thì phải hình dung thế nào?
"Mày nói đi, có phải mày không nên gây chuyện, để cô nhỏ của mày gặp nguy hiểm không?" Vẻ mặt Tần lão thái gia nghiêm túc.
"Biết rồi biết rồi, lần này chỉ là ngoài ý muốn, sẽ không có lần sau nữa." Tần Dư Trạch nhận thua.
Lần này đúng là hắn mang phiền phức về nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe hai người giáo huấn.
Tần lão thái gia tiếp tục dạy bảo: "Còn nữa, thằng mất dạy này, mày dụ dỗ con gái ngoan của tao ra đây để làm gì? Mày muốn chết à? Con gái ngoan của tao mà có mệnh hệ gì thì tao đánh gãy chân mày!".
Danh Sách Chương: