Cuộc sống đại học thì muôn màu muôn vẻ, nhất là vào buổi tối chủ nhật, đó lại càng là thời gian vô cùng vui vẻ, mà Sầm Tử Tranh sau khi mất hai ngày để chỉnh sửa lại tài liệu, đi học cũng đã lâu, chủ nhật này cô phải trở về thăm cha mẹ mình, em trai lại đang học2ở xa, cho nên cô cố gắng dành nhiều thời gian để chăm sóc hai người.
Đi dạo dưới bóng cây, gió đêm thổi hiu hiu, cực kì sảng khoái, Sầm Tử Tranh không thể kìm nén hít sâu một hơi, nhiệt độ vừa phải khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, toàn bộ cảnh vật xung quanh trường đại học5cực kì ưu nhã, không kém chút nào so với Học viện thiết kế tại Paris, mấy ngày này cô rất vui vẻ, đương nhiên…….không bao gồm cái tên Khổng Tước tự cao tự đại kia!
Trong đầu Sầm Tử Tranh lập tức hiện ra khuôn mặt và nụ cười xấu xa của Cung Quý Dương, khuôn mặt tà mị, thậm chí còn6có chút……có thể là lời nói nghiêm túc!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên đỏ lên, vội vàng lắc đầu, tại sao lại nhớ đến anh ta, thật sự là mất hứng, hôm nay là chủ nhật, chắn chắn cái tên Khổng Tước kia lại mang theo phụ nữ đi ra ngoài tìm kiếm hoan lạc rồi.
“Hừ! Loại người như vậy5nhất định sẽ phải **** bệnh chết hết!” Trong lòng Sầm Tử Tranh vô cùng bất mãn mắng chửi, hung hăng đá cục đá bên đường.
Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên…..
“Tử Tranh!”
Sầm Tử Tranh khẽ quay đầu lại……là Thư Tử Hạo!
“Tử Hạo!”
Cô dừng bước, nhìn anh đang đi về phía mình, thân thiết hỏi han: “Anh….có cái gì3đáng ngại không?”
Cô còn nhớ rõ Cung Quý Dương hung hăng ném anh xuống đất, sức lực hẳn là không nhẹ.
Đôi mắt Thử Tử Hạo đột nhiên vụt lên một tia thù hận, ngay lập tức liền che giấu đi…..anh nhẹ nhàng cười, nhẹ giọng nói: “Không có vấn đề gì, được em quan tâm, anh nghĩ người có vấn đề kia chính là học trưởng Cung kia!”
Bên môi Sầm Tử Tranh giương lên một tia cười khổ: “Tử Hạo, chẳng lẽ anh đang chế giễu em sao?”
Bởi vì đã nhiều ngày Cung Quý Dương như một âm hồn bất tán, cả trường đã rộ lên tin đồn, nhất là các nữ sinh yêu mến Cung Quý Dương, họ giống như có cùng một mối thù và cùng một ý đồ đen tối.
Nhìn vẻ mặt thoáng hiện lên vẻ bất lực của cô, Thư Tử Hạo cảm thấy lòng mình đang dần dịu đi, những lời đồn đại này anh cũng nghe hết rồi, anh biết vừa rồi Sầm Tử Tranh chỉ là tỏ ra vẻ thoải mái mà thôi.
“Tử Tranh…..” Anh nhẹ nhàng kéo bàn tay Sầm Tử Tranh, đem bàn tay nhỏ nhắn của cô bọc lại trong bàn tay to lớn của anh, sau khi cảm nhận thấy cô khẽ run, anh đỡ lấy bả vai cô…..
“Tâm ý của anh, hẳn là em hiểu rõ!”
Sầm Tử Tranh giật mình kinh ngạc nhìn Thư Tử Hạo, bàn tay run rẩy tiết lộ rằng trong lòng cô đang rất lo lắng: “Tử Hạo, em……”
“Anh biết em cũng không có tình cảm gì với cái tên học trưởng Cung kia, Tử Tranh, làm bạn gái anh có được hay không? Chỉ cần hai ta ở bên nhau, tất cả những lời đồn đại kia sẽ tan đi!” Giọng nói Thư Tử Hạo chân thành tha thiết.
Ách…….??
Trong lòng Sầm Tử Tranh chợt run lên, đột nhiên nhìn vào đôi mắt Thư Tử Hạo…...
“Tử Hạo. . . . . .” Ánh mắt của Sầm Tử Tranh có chút tránh né, cô không biết bản thân mình làm sao nữa, chỉ là theo bản năng muốn thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ này.
Vậy mà Thư Tử Hạo chẳng mảy may cho cô lấy một cơ hội để tránh đi, anh cúi người, nhìn sâu vào mắt của Sầm Tử Tranh, cất giọng êm ái: “Tử Tranh, em nên biết, từ khi em vừa mới nhập học, anh liền đối với em là vừa thấy đã yêu rồi, mà em cũng có tình cảm với anh, không phải sao?”
Sầm Tử Tranh cũng không phủ nhận, không sai, thật ra thì tận sâu trong nội tâm, cô vẫn dành một tình cảm đặc biệt cho Thư Tử Hạo, nhưng cô không biết vì sao, lời tỏ tình hôm nay của Thư Tử Hạo cũng không mang đến sự vui sướng như trong tưởng tượng mà cô vẫn hằng mong đợi.
“Tử Hạo, anh hãy nghe em nói!” Một lát sau, rốt cuộc làn môi anh đào cũng chịu hé mở: “Trong khoảng thời gian này, em chỉ muốn bồi dưỡng thêm kiến thức về mảng màu sắc, em ……Cũng không nghĩ tới quá nhiều chuyện……” Cô khẽ rũ mi mắt, không biết nên nói như thế nào.
“Tử Tranh.” Thư Tử Hạo không ngờ tới Sầm Tử Tranh sẽ khéo léo cự tuyệt mình như vậy, anh đăm chiêu nhìn gương mặt tránh né của cô, chậm rãi mở miệng nói: “Em….sẽ không thích Cung học trưởng thật chứ?”
“Không…..em không có!” Cô đột nhiên ngẩng đầu, theo phản xạ có điều kiện, dứt khoát bác bỏ, ngay sau đó lại có chút không tự nhiên nói: “Tử Hạo, anh không cần suy nghĩ nhiều!”
“Tử Tranh, vì em anh sẽ làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần em đồng ý đi cùng với anh, cái gì anh cũng không để ý đến, em biết không, em là người con gái mà đời này anh muốn kết hôn nhất! Cho nên, đồng ý với anh, có được hay không?”
Từ sâu thẳm trong nội tâm của Thư Tử Hạo dâng lên một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, anh đưa một tay kéo lấy Sầm Tử Tranh vào trong ngực, tựa đầu chôn thật sâu vào mái tóc của cô, dịu dàng mà cố chấp nói.
“Tử Hạo. . . . . .” Giữa hai hàng lông mày của Sầm Tử Tranh gợn nét khó xử, cô mặc cho Thư Tử Hạo ôm vào trong ngực, có chiều không biết phải làm sao.
Sau một lúc lâu, Thư Tử Hạo mới buông cô ra, lưu luyến khẽ vuốt gương mặt của cô: “Tử Tranh, thành thật nói cho anh biết, bây giờ em có còn thích anh không?”
“Em…..” Sầm Tử Tranh muốn nói lại thôi, nhìn vào đôi mắt dịu dàng ấy, không tránh khỏi lại nghĩ tới những ngày vui vẻ trước kia ở học viện thiết kế thời trang Paris, cô vô thức gật đầu một cái, nhẹ giọng nói ra: “Thích. . . . . .”
Hoàn toàn chính xác, cô thật sự thích Thư Tử Hạo, yêu thích tài hoa của anh, thích lòng nhiệt huyết mà anh dành cho nghệ thuật, người đàn ông như vậy rất đáng để mình yêu thích và tán thưởng, không phải sao?
Sau khi Thư Tử Hạo nghe được Sầm Tử Tranh trả lời như vậy, cười hài lòng, tình cảm dịu dàng nơi đáy mắt lan tràn ra như nước. . . . . .
“Nghe thấy những lời này của em là được rồi, Tử Tranh, anh biết bây giờ em đang bận làm một mẫu thiết kế để dự thi, cho nên anh sẽ không buộc em phải đưa ra quyết định gì cả, anh sẽ cho em thời gian, đợi em một chút!” Thư Tử Hạo khéo hiểu lòng người nói.
“Tử Hạo, cám ơn anh!” Sầm Tử Tranh không khỏi cảm động trong lòng, từ trong thâm tâm nói lên.
Thư Tử Hạo đau lòng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Không nên thức sáng đêm, cần anh giúp một tay cứ mở miệng!”
“Ừm!” Sầm Tử Tranh ngoan ngoãn gật gật đầu, đáy lòng tựa như có dòng nước ấm xuyên qua. . . . . .
“Tử tranh, anh yêu em!” Thư Tử Hạo kìm lòng không đặng khẽ hôn lên trán cô, tình cảm nồng nàn tuyên bố.
Trong phút chốc, đáy lòng tựa như có một cơn gió nhẹ lướt ngang qua mặt hồ, nổi lên những gợn sóng nhỏ lăn tăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh nhiễm lên một tầng hồng hồng như đang say.
Hết Chương 15
Xem thêm...