• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắt đầu từ chương 27 này là bản type từ sách do mình đánh máy.
Người dịch: mic2huang
Qùa cho mấy nàng nhân dịp lễ. Mỗi tuần mình sẽ cố đăng vài chương nhưng tốc độ rùa bò lắm nên có gì mấy bạn thông cảm nha :big_smile:
----------------------------------------------------------------------------------------------
Đối với những chuyện về núi Thiên Ẩn, Hoa Lan nhỏ chưa từng nghe Ty Mệnh nhắc đến nhiều, đừng nói đến việc nghe ngóng tại nhân gian. Bởi vậy nàng không biết chút xíu xiu gì về chủ nhân núi Thiên Ẩn này.
Nhưng Hoa Lan nhỏ thấy y trông không giống người xấu.
Ít ra còn trông giống người tốt hơn Đông Phương Thanh Thương!
Sau khi đến núi Thiên Ẩn, Hoa Lan nhỏ càng khẳng định điều này.
Chủ nhân núi Thiên Ẩn này nhìn hiền hoà nho nhã, đối xử với người khác rất lễ độ, mỗi hành động đều rất có phong thái, thậm chí y còn thần kì đến mức tìm một cơ thể mới cho nàng mà không hề làm khó nàng.
Hoa Lan nhỏ soi gương, xoa xoa gương mặt mềm mại tươi tắn của mình, không dám tin mà hỏi người sau lưng: "Đây thực sự là cơ thể nặn từ đất sét sao?"
Thiên Ẩn lang quân ngồi bên chiếc bàn sau lưng Hoa Lan nhỏ, chậm rãi uống ngụm trà nói: "Phải đó, hôm qua lúc ta đưa nàng lên đảo mới lệnh người nặn. Thế nào? Có giống với dung mạo vốn có mà nàng tả cho ta nghe không?"
"Giống!" Hoa Lan nhỏ véo véo mặt mình "Rất giống! Thịt mềm, xương cứng, có vỗ vào khớp cũng không lệch, sờ lâu da sẽ ấm, giống hệt cơ thể con người"
Hoa Lan nhỏ thật muốn khóc. Có trời mới biết khoảng thời gian nàng từ núi Lộc Minh đến thành Lâm Hải đã phải cực khổ thế nào.
Sau khi nàng rời núi Lộc Minh, muốn giả vờ tội nghiệp trên đường, luôn tiên đi nhờ xe ngựa của người ta đến đây. Nàng giả vờ được rồi, xe ngựa cũng leo lên được luôn, nhưng sau khi ngồi xe ngựa một hồi thì cảm thấy xương cụt quẹo mất, ngồi một lúc nữa thì xương sống cũng vẹo luôn, ngồi thêm một lúc nữa, cốt sống suýt chút nữa rã ra. Nàng đành xuống xe đi bộ, mấy ngày đầu còn đỡ, càng đi càng thấy khổ sở, thậm chí cứ đi mấy bước thì đầu gối sẽ gãy lìa.
Dọc đường nàng cứ dừng lại gắn tay gắn chân, làm vô số người phàm sợ hãi ngất xỉu.
Bây giờ nghĩ lại thời gian ấy nàng quả thật đã tạo nghiệt.
"Nhưng mà..." Hoa Lan nhỏ nhìn mình trong gương, lòng có chút nghi hoặc, nàng quay người lại nhìn Thiên Ẩn lang quân "Chủ nhân nói với ta, ngoài Thiên đạo trời đất không ai có quyền ban mạng sống cho người khác. Nhục thân dùng đất sét nặn thành là vật chết, không có sinh khí, cho dù có linh hồn chui vào cũng không hoạt động được. Sao thợ của ngài có thề làm được?"
Thiên Ẩn lang quân gật đầu "Chủ nhân nàng nói đúng, nhưng ở núi Thiên Ẩn ta có một thứ" Thiên Ẩn lang quân lấy trên eo xuống một chiếc túi, hắn mở chiếc túi, bóc một nắm đất màu nâu ra, nắm đất chầm chậm biến hình trên bàn, sau đó chầm chậm biến thành một ngọn núi nhỏ, nó giống như vật sống, không ngừng động đậy biến hoá"
Hoa Lan nhỏ chớp mắt nhìn nắm đất, nàng nhận ra đây là nắm đất trư yêu ném ra khi giao đấu với Đông Phương Thanh Thương, tiểu lâu la của con heo đó gọi đây là nắm đất ma.
"Đây là Tức nhưỡng" hắn giải thích "Là kỳ vật trong trời đất, khác với đất bình thường, nó có năng lực sống mãi không chết". Thiên Ẩn lang quân bốc một nắm đất lên đưa cho Hoa Lan nhỏ "Đất sét nặn lên cơ thể nàng là đất sét bình thường nhưng sau khi hoà Tức nhưỡng vào thì có thể chứa đựng linh hồn, có thể hoạt động không khác gì người sống"
Nhìn vẻ mặt khinh ngạc của Hoa Lan nhỏ, hắn không nhịn được cười "Có thần kỳ không?"
Hoa Lan nhỏ gật đầu.
"Nhưng củ nhân của nàng vẫn nói đúng, trên thế gian này ngoài thiên đạo trời đất thì không ai có thể tạo nên cơ thể sống" Hắn nói tiếp "Hoà Tức nhưỡng vào cơ thể đất sét chỉ giúp nàng sử dụng cơ thể này trong 3 ngày, sau đó sinh khí của Tức nhưỡng biến mất, cơ thể này sẽ không còn hoạt động, nàng phải đổi cơ thề khác. Hơn nữa vì cơ thể này làm bằng đất, phải nhớ kĩ bất cứ khi nào cũng không được chạm vào nước, nếu chạm ở đâu thì hư chỗ đó, thậm chí còn thối rữa nhanh hơn cơ thể cũ của nàng"
Hoa Lan nhỏ nghe vây, bàn tay đang châm trà rụt lại "Ngay cả uống nước cũng không được sao?"
Thiên Ẩn lang quân cười rất dịu dàng "Từ bây giờ nàng không cần uống nước, thậm chí ăn uống, nhưng nàng có thể ăn và nêm được mùi vị thức ăn nhưng chúng chỉ nằm trong bụng nàng thôi."
"Ăn vào không mập ra sao?"
Thiên Ẩn lang quân bật cười "Đương nhiện rồi"
"Vậy ta có thể ăn không? Mặc dù không cần.."
"Đương nhiên là được" Thiên Ẩn lang quân đứng dậy, đừa nàng ra ngoài "Trên đảo của ta, những đồ khác có thề chỉ có vài thứ nhưng đầu bếp lại có rất nhiều. Nàng muốn ăn món gì?"
Hoa Lan nhỏ không đáp, ngây người nhìn Thiên Ẩn lang quân một lát, sau đó đột nhiên nói "Trước đây chủ nhân ta từng nói, khi không lại ân cần thì không gian cũng trá. Tức nhưỡng này chắc chắn rất quý giá, cơ thể ta 3 ngày lại phải đổi một lần, rất tốn, chúng ta xưa nay lại chưa từng quen biết, ngài toàn tâm toàn ý giúp ta như vậy, rốt cuộc có ý đồ gì với ta?"
Hoa Lan nhỏ không hiểu, từ khi họ gặp nhau ở thành Lâm Hải đến bây giờ đã 5 ngà. Ở thành Lâm hải 3 ngày, di chuyển trên biển 2 ngày, hôm qua đến núi Thiên Ẩn, trong năm ngày này Hoa Lan nhỏ không làm gì hết, nhưng Thiên Ẩn lang quân lại giúp nàng vô điều kiện.
Hắn tốt với nàng vô điều kiện khiến nàng cảm thấy bất thường.
Nàng hiện tại ngay cả cơ thể cũng cần người khác cho, người này có ý đồ gì với nàng?
Lẽ nào... muốn lấy linh hồn của nàng để luyện đơn sao?

"Ha..." Thiên Ẩn lang quân bật cười "A Lan cô nương, nàng đã đến núi Thiên Ẩn vài ngày rồi mà bây giờ mới hỏi câu này có vẻ hơi muộn không?"
"Hỏi rồi thì không muộn"
Thiên Ẩn lang quân nở nụ cười dịu dàng, không hề tỏ vẻ giận gỗi với câu hỏi của Hoa Lan nhỏ, tiếp tục dẫn nàng ra ngoài, hắn chỉ vào những đoá hoa kì quái mọc ở hai bên đường nói:" Ta có sở thích sưu tập, muốn đem hết bảo vật trở về vị trí chúng vốn thuộc về"
Hoa Lan nhỏ chớp mắt hỏi hắn "Ta vốn là bảo vật ư?"
"Đúng vậy, vô cùng quý giá"
Hoa Lan nhỏ chưa lịp hỏi "Ta là bảo vật gì" thì thấy một nữ nhân từ bên kia vườn đi lại. Nàng ta bước tới chỗ Thiên Ẩn lang quân, hành lễ với hắn, sau đó thì thầm vài câu.
Thiên Ẩn lang quân nghe xong, mắt tối sầm xuống , gật đầu rồi xua tay cho nữ nhân đó rời đi.
Hoa Lan nhỏ hiếu kỳ "Làm sao vậy"
"Có mấy tên yêu quái muốn xông vào núi Thiên Ẩn của ta"
Hoa Lan nhỏ ngây người "Yêu quái!"
"Nàng không cần lo, bọn chúng đã bị chặn tại Mê trận trước núi Thiên Ẩn của ta rồi"
"Bên ngoài núi có Mê trận?"
"A Lan cùng ta vào núi, đương nhiên không biết Mê trận này" Thiên Ẩn lang quân kể "Núi Thiên Ẩn vốn có vị trí kì lạ giữa trời đất, ngọn núi này thoắt ẩn thoắt hiện trên biển, người phàm vô duyên thì không thể nào thấy được, người lên núi Thiên Ẩn của ta là người cực kì có duyên phận. Mỗi lần có người lên núi ta đều nhiệt tình đối đãi. Nhưng mấy chục năm trước có kẻ gian xông vào..."
Thiên Ẩn lang quân vừa kể vừa đưa Hoa Lan nhỏ vào sâu trong đình viện, hắn kêu Hoa Lan nhỏ ngồi xuống rồi đẩy đĩa bánh về phía nàng "Ăn đi cho đỡ thèm, để ta cho người làm đĩa khác cho nàng"
Hoa Lan nhỏ thật thà cầm lên cắn một miếng, vừa cắn vào miệng lập tức tan ra khiến nàng trợn mắt. Bnáh này ngon hơn cả bánh Thiên đế mang đến cầu hôn chủ nhân nàng! Nàng liền nhuồm nhoàm ăn liền mấy cái, nói "Núi Thiên Ẩn có kẻ gian xông vào, sau đó thì sao?"
Thiên Ẩn lang quân nhìn khuôn mặt phúng phính vì ăn bánh của nàng, muốn giơ tay nhéo một cái nhưng thấy không hợp lễ nên đành để tay nhịp nhịp trên mặt bàn "Đó là một yêu quái rất lợi hại. Sau khi lên được nùi Thiên Ẩn, hắn ghi nhớ đường trên núi sau đó ra ngoài tập hợp một đám yêu quái cướp hết bảo vật của ta"
"Đúng là quá đáng"
"Đúng, bọn chúng cướp một số bảo vật của ta đem đổi thành tiền" Thiên Ẩn lang quân nói với vẻ tiếc nuối "Nếu cần tiền cứ nói với ta, ta sẽ đưac ho bọn chùng"
"Ngài đừng buồn, bọn chúng cướp của ngài sẽ không có kết cục tốt đâu. Thế nên sau này ngài bày ra Mê trân là vì thế ư?"
"Sau khi bị cướp cũng không định bày ra Mê trận bởi nó cản đường vào núi, nhưng thứ đáng sợ nhật thế gian này chính là lòng tham của con người" Thiên Ẩn lang quân nói "Cướp được một lần, bọn chúng không thoả mãn còn muốn cướp lần 2, lần 3. Nên ta mượn sức mạnh của bảo vật kết hợp với vị trì của nơi này tạo thành Mê trận lớn dưới đáy biển, những kẻ không mời mà đến đều bị nhốt bên trong đó, bỏ mạng mà chết"
Khi nói đến bốn chữ cuối cùng, giọng Thiên Ẩn lang quân trở nên lạnh lẽo, mang theo chút sát khí khiến Hoa Lan nhỏ lạnh người. Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn y, Thiên Ẩn lang quân vẫn cười dịu dàng, thần sắc không đổi.
Là.... ảo giác sao?
Bonus phần tiếp theo: Đông Phương Thanh Thương của chúng ta sắp lên sàn rùiiiiii

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK