• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Tranh và Tô Quân trở về vị trí cũ cũng không gây nên chấn động lớn trong triều, nguyên nhân là do có thế lực mạnh hơn ngăn chặn trận rục rịch này; đối với những thần trẻ tuổi trong triều Sùng Quang mà nói, Thái thượng hoàng vốn chỉ sống trong truyền thuyết, trong lời xuyên tạc của Thái sử lệnh mà thôi.

Thái độ lão thần triều Minh Đức cũng không giống nhau, hoài niệm có, sợ hãi có; đám người sau thì quá nửa là có tật giật mình, nhưng Phụ quân đã bộc lộ thái độ rõ ràng, không hề can thiệp chính sự, chỉ ở hậu cung uống trà cùng mẫu thân, chơi cờ với Nhị cha, triều đình vẫn do ta làm chủ như trước.

Nhưng được mấy vị đại thần tôn kính này chống lưng, ta nói chuyện giọng cũng lớn hơn trước nhiều, lúc xử trí mấy người ở Hồng Lư tự, không có lấy một người dám đứng ra phản đối, có mấy người lén lút liếc Tô Quân một cái, thấy chàng không có phản ứng, bản thân cũng không dám ra mặt. Bởi vậy, Dị Đạo Lâm lại phải chịu một đống ánh mắt oán hận, phần nhiều là trách hắn chịu ơn đề cử của Tô Quân, lại lấy oán báo ân.

Sau khi bãi triều, Dị Đạo Lâm xin ta thẩm vấn riêng Hạ Lan, ta vốn đã không coi Hạ Lan là tù phạm, liền miễn đi hai chữ thẩm vấn, để hắn tự mình đi hỏi, nhưng suy nghĩ một chút, lại đổi chủ ý nói: “Qủa nhân đi cùng khanh.”

Dị Đạo Lâm có chút kinh ngạc liếc nhìn ta một cái, cúi đầu nói phải.

“Trước đây không lâu, từng có người bảo ta phải bảo vệ Hạ Lan cho tốt, nói có người sẽ làm hại hắn. Dị đại nhân nghĩ như thế nào?” Ta mỉm cười hỏi.

Ánh mắt Dị Đạo Lâm khẽ động. “Bệ hạ bởi thế mà hoài nghi đám cháy lúc trước là có ý đồ khác sao?”

“Đám cháy đến kỳ quái, trong lòng quả nhân vẫn còn nghi hoặc. Nhưng Hạ Lan quả thật cũng không vì vậy bị thương.“ Ta nói thật ra nghi hoặc trong lòng. “Ngày đó vì Hầu gia phu nhân ở đây. Qủa nhân nhớ rõ là, Hạ Lan nói mình mấy ngày nay đều không được khỏe, lúc ấy nếu không có phu nhân cứu giúp, hắn sống hay chết cũng khó liệu.”

“Bệ hạ nghĩ là do Tô ngự sử xuống tay sao?” Dị Đạo Lâm có chút hiểu ra, “Nhưng bệ hạ lại không hy vọng là như thế, bởi thế mới lệnh cho vi thần điều tra, đến tận khi tra ra đám người của Hồng Lư tự?”

“Khó nói rõ ràng ....” Ta không khỏi có chút bùi ngùi, “Dù sao tất cả chứng cứ trong tay ta và khanh đều chỉ về Bùi tướng, ngay cả nhân chứng duy nhất, đều tin tưởng chắc chắn là Bùi Tranh cho người giết phụ thân hắn. Đây là lý do quả nhân muốn điều tra rõ nguyên nhân vụ án này.”

Dị Đạo Lâm nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu: “Bệ hạ hoài nghi Tô ngự sử, lại hy vọng hắn vô tội, muốn giúp Bùi tướng rửa sạch hiềm nghi, nhưng cũng hoài nghi sự trong sạch của hắn. Bệ hạ bây giờ thật khó xử rồi.”

Ta cười khổ, sờ sờ mũi : « Dị khanh gia, không đoán được là khanh hiểu quả nhân như thế, quả nhân bây giờ thực đang hổ thẹn ….”

Vừa nói chuyện đã đến bên ngoài tiểu viện Hạ Lan ở, ta phất tay ngăn không cho cung nhân đi thông báo, cùng với Dị Đạo Lâm trực tiếp vào bên trong viện. Hạ Lan đang xem sách, nghe được tiếng động mới ngẩng đầu nhìn lên, hơi kinh ngạc một chút, buông sách xuống vội vàng hành lễ.

“Hạ Lan, ngươi thế nhưng thật tự tại a.” Ta liếc mắt nhìn tên cuốn sách, cười cười, “Qủa nhân còn tưởng ngươi đang khổ sở lắm cơ.”

Hạ Lan cuời nhẹ nói: “Người chết không thể sống lại, người còn sống nếu cứ một mực khổ sở vì người đã chết, lấy ai đau lòng thay cho kẻ còn sống đây.”

Bùi Tranh nói đúng, tên này cũng chẳng phải kẻ tầm thường. Ngày đó, Tô Quân đề ra nghi vấn hỏi hắn, hắn thản nhiên thừa nhận mình là vì trốn tránh đuổi giết mà chủ động đầu thú, đến hôm nay, lại là tâm tình khác rồi. Xem ra mấy ngày qua hắn đã tĩnh tâm, suy nghĩ không ít chuyện.

“Vị này là Dị Đạo Lâm – mới nhậm chức Đại Lý Tự khanh, chịu trách nhiệm về vụ án tào ngân thâm hụt, hôm nay quả nhân dẫn Dị đại nhân đến là muốn hỏi ngươi vài vấn đề.”

Hạ Lan nghe xong, ý cười có chút chua sót. “Án này lại chuyển qua tay một người nữa, không biết đến khi nào mới là vị cuối cùng. Gia phụ tham ô tiền thâm hụt nếu là thật, tội chết cũng khó tránh, chỉ là cũng không đáng chết dưới tay đồng đảng, theo lý nên chịu pháp luật xử lý. Thảo dân đầu thú, cũng chỉ vì muốn tìm được thi thể của phụ thân, khiến hung phạm sa lưới, nhưng nếu bởi vậy mà liên lụy người vô tội, cũng thấy băn khoăn.”

Dị Đạo Lâm nhìn Hạ Lan, ánh mắt xem kỹ hơn 3 phần, một lát sau trầm giọng nói: “Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, huống chi là nhân thần cao quan. Hành pháp không tránh quyền quý, đây vốn là chức trách của Đại Lý tự khanh, nói gì đến liên lụy? Vấn đề ta hỏi ngươi, ngươi thành thật trả lời là được.”

Hạ Lan trầm mặc nhìn lại hắn, chắc là cảm thấy Dị Đạo Lâm không giống những quan viên mà hắn đã tiếp xúc trước đây, nhìn một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu.

Hạ Lan lại kể lại chuyện không may ngày đó một lần, hắn ở trong thư phòng Hạ Kính phát hiện ra mật thư qua lại giữa Bùi Tranh và Hạ Kính, chưa kịp tìm phụ thân hỏi rõ ngọn nguồn, đã bị tiếng động ở gian ngoài làm khiếp sợ, dưới tình thế cấp bách, Hạ Kính mở mật thất ra để Hạ Lan trốn vào, nghe thấy người bên ngoài tự xưng là do Bùi Tranh phái tới tiếp ứng mới thả lỏng tâm thần. Khi đó Hạ Lan trốn trong mật thất, nghe không rõ ràng lắm, chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết của phụ thân, sau đó là tiếng lục lọi, tựa như đang tìm vật gì đó. Hắn ở trong mật thất dựa theo chỉ dẫn của phụ thân mà tìm được đường ra, trong lúc đào tẩu lại bị người đuổi giết, sau lại trở lại biệt viện, phát hiện ra chỗ đó giờ đây đã là một mảnh phế tích, hắn rơi vào đường cùng, chỉ có thể đầu thú tự bảo vệ chính mình.

“Ngươi còn nhớ rõ bức thư hôm đó Bùi Tranh viết gì cho cha ngươi không?” Dị Đạo Lâm hỏi.

Hạ Lan lắc lắc đầu, “Lúc ấy ta chỉ liếc qua một cái, bên ngoài vọng đến tiếng đạp cửa, chỉ kịp nhìn đến lạc khoản (phần đề tên) một chữ “Bùi”.”

“Lúc Hạ Kính nghe thấy tiếng đập cửa, phản ứng ra sao?”

“Sợ hãi …. Phụ thân vô cùng sợ hãi, đẩy ta vào trong mật thất, ngay lúc đó, ta nghe được người bên ngoài thấp giọng nói, “Chúng ta là người Bùi tướng phái tới tiếp ứng cho đại nhân, mời đại nhân mang theo sổ sách, mau đi theo chúng ta.”

“Sổ sách?” Ánh mắt Dị Đạo Lâm tỏa sáng, “ngươi ở trong mật thất có nhìn thấy những sổ sách đó không? Hạ Kính đã giao cho bọn chúng chưa?”

“Chưa. Phụ thân lúc đầu kích động, nhưng lập tức lại có chút sợ hãi, chỉ do dự một lát, người bên ngoài phá cửa tiến vào. Phụ thân lúc này mới vội vàng đẩy ta vào mật thất, tuy lúc những người đó tiến vào cửa mật thất đã đóng lại, nhưng sợ là nghe được tiếng cửa đá chuyển động, biết là trong phòng có mật thất.

Trong lòng ta nghĩ, đa số quan to quý nhân trong nhà đều có mật thất.

“Sao bọn chúng lại có thể phát hiện ngươi trốn trong mật thất?”

“Ta không xác định được. Phụ thân nói, nếu ông gặp bất trắc, ta phải lập tức đào tẩu. Cơ quan trong mật thất bố trí vô cùng khéo léo, có điều những kẻ đó đốt sạch biệt viện, có lẽ mật thất cũng theo đó mà hiện ra. Ta nói chỗ của mật thất cho Tô ngự sử, nhưng tư liệu trong đó đã bị lấy mất.”

“Sao ngươi lại không theo đường cũ mà quay lại mật thất?”

“Cửa mật đạo trong mật thất chỉ có thể mở từ bên trong, bên ngoài không có cửa vào.”

Dị Đạo Lâm hỏi, Hạ Lan đáp, hỏi xong mấy câu, Dị Đạo Lâm quay đầu nói với ta: “Bệ hạ, cụ thể ra sao, vi thần cần phải đến hiện trường xem xét.”

Ta vỗ vỗ tay áo nói : « Qủa thực. Hạ Lan cùng đi một chuyến đi, có thể sẽ khiến ngươi nhớ tới chuyện gì đó không biết chừng.”

Bùi Tranh nói, Hạ Lan biết chút bí mật mà ngay cả hắn cũng không biết là quan trọng đến nhường nào, ngay cả chính hắn cũng không biết, người ngoài sợ là càng chẳng phải hỏi.

Hạ Lan đương nhiên đồng ý hỗ trợ việc điều tra, liền hẹn ngày tiếp theo sẽ ra khỏi thành.

Nghe ta nói cũng muốn đi, Dị Đạo Lâm kinh sợ nói: “Bệ hạ không thể!”

“Qủa nhân cũng chẳng phải đi du ngoạn, vụ án vô cùng quan trọng, quả nhân vẫn nên tự mình xem xét mới yên tâm.” Ta phất tay ngắt lời bọn họ, “Lòng quả nhân đã quyết, không cần nhiều lời!”

Ánh mắt Dị Đạo Lâm nhìn ta phức tạp, cuối cùng kết thúc câu chuyện.

Ra đến cửa, Dị Đạo Lâm thấp giọng hỏi ta: “Bệ hạ vì sao phải làm vậy? Chẳng lẽ không tin tưởng vi thần sao?”

Ta cười cười: “Dị khanh gia, không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Chứng cớ nằm ngay tai biệt viện.”

Dị Đạo Lâm từ từ thẳng lưng. “Bệ hạ giải thích thế nào?”

Ta cười liếc hắn: “Khanh vừa rồi chẳng phải đã hỏi rõ sao?” Trước lúc lũ người không rõ thân phận kia tới, Hạ Kính đang chuẩn bị trốn đi, tại sao hắn phải trốn, bởi có người muốn giết hắn. Lúc ấy quan văn triều đình còn chưa tới, như vậy người muốn bắt hắn không phải quan phủ, mà là kẻ khác. Lúc Hạ Kính nghe thấy có người tới, phản ứng đầu tiên là trốn, lúc nghe thấy người phái tới là Bùi Tranh, phản ứng đầu tiên là mừng rỡ, sau đó mới nghi hoặc, chỉ tiếc đối phương không kiên nhẫn, không cho hắn thời gian do dự. Lần này xem ra, Hạ Kính đúng là tham ô, Bùi Tranh quả thật có can dự, nhưng kẻ giết Hạ Kính, lại chưa chắc là Bùi Tranh.”

“Bệ hạ muốn lấy bản thân làm mồi câu, dụ ra nhân mã hai bên sao?” Dị Đạo Lâm không đồng ý lắc đầu, “Mặc dù cần mồi, một mình vi thần là đủ, bệ hạ ở ngôi cửu ngũ chí tôn, không nên mạo hiểm!”

“Không chỉ có như thế ...” Ta cắn cắn môi dưới, “Nếu mẫu thân bọn họ đã tới, sự tình cũng dễ giải quyết hơn rồi. Dị khanh gia, kế hoạch của chúng ta, có thể thực hiện rồi.”

Đồng tử Dị Đạo Lâm co rụt lại.

“Những kẻ đó nếu đủ thông minh, sẽ không xuống tay với quả nhân, nếu không chính là chọc vào tổ ong vò vẽ, tự tìm đường chết. Qủa nhân đi với khanh, không thể đưa theo 3000 ám vệ phòng thân. Kể cả những kẻ đó thực sẽ ra tay … Nếu có thể có được đáp án như ta muốn, mạo hiểm lần này, cũng đáng giá.” Ta ngẩng đầu cười với hắn, “Qủa nhân ở ngôi cửu ngũ, có thần phù hộ, nhất định có thể lành lặn trở về. Ngươi chuẩn bị nhiều năm như vậy, cũng không hy vọng chỉ trong chốc lát mà thành công cốc chứ?”

Dị Đạo Lâm chắp tay nói: “Bệ hạ đối với người bên mình tàn nhẫn, với chính mình lại càng tàn nhẫn hơn, vi thần thán phục…”

Ta khoát tay nói: “Có việc phải làm thôi…” Ta làm sao mà nỡ tàn nhẫn với chính mình, không nắm chắc lành lặn trở ra, ta cũng sẽ không mạo hiểm.

Ta lúc đầu không đoán được mẫu thân bọn họ về đế đô nhanh như vậy, bây giờ họ đã đến rồi, ta đã có thể buông tay đi làm chuyện của ta, đế đô có bọn họ, bất luận thế nào cũng sẽ không loạn.

Triều đại của mẫu thân đã qua, giờ là triều đại của ta. Bọn họ không muốn can thiệp vào quyết định của ta, nhưng quyết định của ta, bọn họ sẽ luôn phối hợp.

Lấy nhãn lực của phụ quân, đương nhiên có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng ta. Chỉ là suy nghĩ trong lòng Bùi Tranh, không biết hắn có thấy rõ? Mong muốn trong lòng Tô Quân, chàng có năng lực nhìn thấu?

Nhân sinh trăm sự, rốt cuộc không chỉ có một chữ “Tình”.

Ngày hôm sau, sau khi bãi triều, ta liền đổi thường phục, cùng Hạ Lan và Dị Đạo Lâm qua cổng ra khỏi hoàng thành.

Dị Đạo Lâm thấy sắc mặt ta không tốt, hỏi: “Bệ hạ không quen ngồi xe ngựa?”

Ta miễn cưỡng cười cười, “Không sao, nhịn một chút là được.” Nói xong nhấc màn xe, để gió mang chút cảm giác mát lành ùa vào.

Ta có thể cưỡi ngựa, lại không ngồi được xe ngựa này, vừa lắc lư vừa choáng váng, khiến người ta khó chiu buồn nôn. Bùi

Tranh thế nhưng rất biết cách chăm sóc, mỗi lần đều để ta tựa vào lòng hắn, tay trái khẽ vuốt sau lưng ta, tay phải thay ta quạt, đi như vậy cả đường cũng không quá khó chịu.

Thiếu Bùi Tranh bên cạnh, chuyến này ta cơ hồ mất nửa cái mạng, đi được nửa đường đã thấy hối hận, nhưng tiếp tục lên phía trước hoặc quay về đều là nửa chặng đường, chỉ có kiên trì nhẫn đến cùng thôi.

Đến được biệt viện, hai chân ta vừa xuống xe đã như nhũn ra, Dị Đạo Lâm đỡ ta thở dài: “Kỳ thật vừa rồi bệ hạ nên cưỡi ngựa đến đây.”

Hạ Lan gật đầu nói: “Thảo dân cũng có thể cưỡi ngựa.”

Dị Đạo Lâm sửng sốt liếc hắn một cái, lại nói: “Vi thần cũng có thể.”

Ta hít sâu một hơi, bỗng cảm thấy có chút buồn cười. Qủa nhân tự cho là đúng đi nghĩ cho người khác kết quả là vì cái gì a ....

Phu xe dừng xe ở gần biệt viện, ba chúng ta cùng đỡ nhau đi vào... Vào tới đống đổ nát, Hạ Lan đỡ ta ngồi xuống một chiếc ghế đá đã bị cháy đến dị dạng, rồi xoay người đi tìm cơ quan mật thất. Dị Đạo Lâm thăm dò xung quanh.

Ta xem đống hoang tàn này, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác khác thường, lại không thể nói rõ vì sao.

Ngay lúc này, Hạ Lan kêu lên: “Mật thất mở cửa rồi!”

Dị Đạo Lâm và ta nhìn nhau, hắn định tiến đến đỡ ta. Ta tự mình đứng lên, từ chối hảo ý của hắn. “Qủa nhân có thể tự đi, yên tâm yên tâm …”

Cửa vào mật thất là chỗ nào đã không thể nhận ra nổi, chỉ nhìn thấy mở bung ra cả 4 bên, phía dưới là bậc thang đá, đi xuống mấy bậc thang là một gian mật thất nho nhỏ. Trên bậc thang đá có dính bùn đất đã khô, ta nhất thời vô ý dẫm lên, suýt trượt chân, may có Dị Đạo Lâm đỡ ta, ta cười cười với hắn, sai hắn đi thắp đèn trong mật thất.

Bốn phía mật thất đều bày giá sách, ở giữa kệ một chiếc bàn nhỏ. Hiện giờ trên giá đều trống không.

Hạ Lan chỉ vào giá sách nói: “Ban đầu trên đây đầy sổ sách.”

Số sách này chính là vật mà kẻ sát hại Hạ Kính cần.

Trong lòng ta đã tính trước, đương nhiên là tư liệu có liên quan đến thu chi ngân lượng trong vụ thâm hụt, ghi lại giao dịch giữa những kẻ có liên quan tới vụ án. Vật như vậy, quả thật ai ai cũng muốn, bất luận là có lợi hay có hại cho bên mình.

Dị Đạo Lâm sờ soạng xung quanh, lúc thì nhíu mày, lúc lại lắc đầu.

Hạ Lan lại tìm ra cơ quan ở lối vào mật đạo cho ta xem. Cơ quan đó quả thật được che dấu vô cùng khéo léo, người bình thường khó mà dò ra, cơ quan trùng điệp, vào nhầm một đường cũng khó mà ra.

Ta cảm thấy ba chúng ta khó có thể từ chỗ này mà tìm ra tư liệu hữu dụng gì.

Ta chợt lóe ra một ý, vội hỏi Hạ Lan: “Ngươi thấy phụ thân ngươi có thể lưu lại một phần chứng cớ phòng khi cần đến không?”

Hạ Lan thoáng nghĩ , lắc đầu nói: “Thảo dân thật sự không nhớ là phụ nhân có nói qua.” Ta có chút thất vọng, lại nghe Hạ Lan nói, “Nhưng phụ thân quả thực có thói quen đem thứ quan trọng lưu giữ lại một bản.”

Ta kích động hỏi: “Ngươi có biết có khả năng là sẽ ở đâu không?”

Hạ Lan áy náy nói: “Việc này, thảo dân cũng không biết.”

Lúc này, đột nhiên Dị Đạo Lâm mở miệng đặt câu hỏi: “Hạ Lan, ba tiếng kêu thảm lúc ấy ngươi có nghe rõ không? Ngươi xác định phụ thân ngươi đã mất mạng rồi sao?”

Hạ Lan nghĩ cẩn thận, nhưng cũng không xác định lắm, lắc lắc đầu: “Lúc ấy ... Nghe cũng không rõ lằm....”

“Thi thể Hạ Kính chưa tìm được, ai cũng không thể chắc chắn Hạ Kính đã bỏ mạng trong sự việc phát sinh hôm ấy. Huống chi theo cách nói của Tô ngự sử, lúc hắn đến, mật thất đã bị dọn trống không, như vậy rất có khả năng Hạ Kính sớm bị người ta ép, đã nói cách mở mật thất cho kẻ khác. Dị Đạo Lâm phân tích.

“Sổ sách này, rốt cuộc nằm trong tay ai, dùng vào việc gì....” Ta nhẹ nhàng vuốt cái giá trống rỗng, thì thầm tự hỏi.

Trên thực tế, ở trong tay ai cũng không còn quan trọng, nếu như không có việc ngoài ý xảy ra, đáp án cũng đã thật rõ ràng .....

“Dị khanh gia, còn phát hiện ra cái gì sao?” Ta quay đầu hỏi Dị Đạo Lâm.

Dị Đạo Lâm chắp tay, cúi đầu nghĩ một chút, đáp: “Cũng đã đến lúc trở về rồi.”

Hạ Lan không hiểu nhìn hắn một cái.

“Đúng a, cũng đã đến giờ rồi.”

Nên hành động, cũng đã hành động rồi đi.

Dị Đạo Lâm dẫn đầu ra khỏi mật thất, lại quay đầu lại đỡ ta, trong mắt hiện lên một chút lo ngại. Ta dùng sức nắm tay hắn một chút, cho hắn một ánh mắt chắc chắn.

Ra khỏi biệt viện, đã là chiều tà, bóng người từng đoạn không dài không ngắn. Ta nhìn ngó mọi nơi, thấy rừng cây thưa thớt, không thấy bóng người, không biết ám vệ làm thế nào để che dấu hành tung ở chỗ này, thật nhìn không thấy một bóng người, trong lòng ta có chút khiếp đảm.

Chuyến này xuất cung, ta cơ hồ đã phái theo tất cả ám vệ trong cung, mười mấy tên bám đuôi, mấy chục tên bảo hộ bên người, nhưng chỉ cầu hai chữ chu toàn. Chỉ vì vụ án đặc biệt như này mà đánh mất tính mạng thì rất không đáng giá.

Xe ngựa đã gần ngay trước mắt, phu xe bình tĩnh ngồi đợi, tim của ta đã nhảy lên đến cổ rồi, mỗi một bước chân đều giống như đang tiến gần vách đá, đề phòng ám tiễn có thể bay ra từ bất cứ chỗ nào. Nhưng tận đến lúc ta bước được một chân lên xe ngựa, bốn phía cũng không có động tĩnh khác thường nào. Bình ổn như vậy khiến ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại thở dài một hơi.

Nhưng mà biến cố lại thường bất thình lình xảy ra giữa hai hơi thở đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK