• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Tử Việt tán gẫu xong với mấy đối tác làm ăn liền đi tới bàn dài đặt vô số những món điểm tâm tinh xảo bên kia, nhưng nhìn quanh bàn dài một vòng vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Thư đâu cả.

Anh hơi nhíu mày, nhân vật chính của bữa tiệc tự mình rời khỏi bàn tiệc trước như vậy là vô cùng thất lễ với khách mời, anh không tin là Thẩm Thư không biết chuyện này.

Cuối cùng, Hàn Tử Việt tìm thấy Thẩm Thư ở trong khu vườn nhỏ ngoài sảnh tiệc dưới sự báo cáo của vệ sĩ.

Lúc đó Thẩm Thư đang ngồi trên băng ghế dài trong hoa viên, trong ngực ôm một cậu nhóc mặc một bộ tây trang nhỏ nhắn trông chỉ khoảng tầm bốn năm tuổi, cậu nhẹ giọng dỗ dành cậu nhóc, ngữ khí vô cùng dịu dàng.Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống hai người một lớn một nhỏ, thoạt nhìn trông đẹp đẽ đến động lòng người.

Hàn Tử Việt cứ như vậy im lặng đứng ở phía sau nhìn bọn họ, cũng không đi tới quấy rầy bức tranh đẹp đẽ này.

Cậu nhóc có lẽ đã khóc đủ rồi, hoặc có thể là do Thẩm Thư an ủi nên cuối cùng nó cũng ngừng khóc, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên.

Khuôn mặt phấn điêu ngọc trác tràn đầy nước mắt, Thẩm Thư lấy khăn tay trên người ra lau nước mắt cho cậu nhóc.

Khi Thẩm Thư đang lau nước mắt thì cậu nhóc trông thấy Hàn Tử Việt đứng ở cách đó không xa liền vui vẻ reo lên một tiếng: "

Chú Tử việt!"

Thanh âm non nớt còn mang theo vài tiếng nghẹn ngào mới khóc thút thít xong. Thẩm Thư sửng sốt lập tức quay đầu nhìn về phía Hàn Tử Việt ở đằng sau, có vài phần choáng ngợp.

Cậu nhóc nhảy ra khỏi vòng tay Thẩm Thư rồi lon ton nhào về phía Hàn Tử Việt. Hàn Tử Việt giang tay đón lấy cậu nhóc, sau đó không chút tốn sức mà bế cậu nhóc lên."

Tiêu Tiêu làm sao vậy, vừa rồi tại sao con lại khóc?" Hàn Tử Việt ôm Tiêu Tiêu trong tay, nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Tiêu là con trai của một người bạn thân của Hàn Tử Việt, năm nay đã tròn năm tuổi.

Sau khi Tiêu Tiêu nhảy khỏi lòng ngực mình, Thẩm Thư liền lập tức đứng dậy, sau đó đứng im tại chỗ nhìn Hàn Tử Việt ôm Tiêu Tiêu, cảm thấy có chút thấp thỏm.

Cậu chỉ nghĩ đứa nhỏ này là tiểu thiếu gia của đối tác làm ăn nào đó tới tham dự yến tiệc của Hàn gia, nhưng lại không ngờ rằng Tiêu Tiêu lại quen thuộc với Hàn Tử Việt như vậy.

Tiêu Tiêu vòng tay ôm lấy cổ Hàn Tử Việt, cố nén giọng nói thì thầm gì đó vào tai anh, không biết cậu nhóc đã nói gì mà làm Hàn Tử Việt mỉm cười.

Sau đó Tiêu Tiêu bụm miệng lại, làm bộ lại muốn khóc lần nữa: "

Chú xấu quá, chú cười Tiêu Tiêu.""

Ngoan, đừng khóc, chú không cười con." Hàn Tử Việt nhanh chóng vỗ vỗ lưng Tiêu Tiêu trấn an cậu nhóc.

Nếu thật sự lại khóc lần nữa thì anh không có cách nào dỗ Tiêu Tiêu được."Để chú dẫn con đi tìm ba mẹ." Hàn Tử Việt nói xong thì chuẩn bị ôm Tiêu Tiêu đi vào sảnh tiệc.Đi được vài bước thì anh chợt dừng lại, quay đầu lại nhìn Thẩm Thư còn đang sững sờ tại chỗ, một ý nghĩ nhanh chóng lướt qua não, sau đó liền vươn tay về phía Thẩm Thư: "

Lại đây."

Ngữ khí không lạnh cũng không ấm, rất bình tĩnh. Thẩm Thư do dự một chút mới đi qua, sau đó đặt tay của mình lên bàn tay rộng lớn của Hàn Tử Việt. Ngoài dự đoán, lòng bàn tay của Hàn Tử Việt lại có khá nhiều vết chai.

Cậu cho rằng những người giống như Hàn Tử Việt sẽ không bao giờ xuất hiện những thứ như vết chai trên tay, ví dụ như Thẩm Thư, mặc dù ở Thẩm gia không được sủng ái, còn thường xuyên bị đám bạn cùng thế hệ bắt nạt nhưng cậu cũng chưa từng phải làm việc gì nặng.

Tuy rằng cuộc sống của cậu ở Thẩm gia cũng không tốt lắm, nhưng ngày thường về các khoản ăn, mặc, ở, đi lại thì Thẩm gia chưa bao giờ bạc đãi cậu.- ------------------------ Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK