Nhận thức này vượt qua phạm vi có thể chịu đựng của Diệp Khâm, hiếm thấy cậu lại do dự thiếu quyết đoán lâu như thế, xoắn xuýt ấp ủ mãi tận đến thứ Sáu vẫn chưa hỏi được.
Thời khoá biểu học kỳ này của hai lớp Khoa học tự nhiên (1) và (2) đã thay đổi, hai bên không còn cơ hội chạm mặt nhau trên sân tập nữa, lúc học tiết Thể dục chiều nay Chu Phong còn kêu lên là cảm thấy tiếc, cậu ta nói vẫn muốn bàn luận thêm về kỹ thuật chơi bóng với Trình Phi Trì.
“Máy ném bóng rổ đấy mà cũng tính là chơi bóng hả?” Diệp Khâm sợ bẩn, vứt bóng xuống đất đá chơi chơi, vừa đá vừa dặn Chu Phong, “Cậu đừng tìm anh ấy kiếm chuyện, việc của tôi để tự tôi giải quyết.”
Chu Phong nở nụ cười không mang ý tốt: “Còn nói không xót người ta, cái dáng vẻ này bây giờ của cậu trông chẳng khác gì gà mẹ bảo vệ cho gà con cả.”
Thái dương Diệp Khâm đột nhiên khẽ giật vì sự so sánh này của cậu ta: “Nhổ vào ấy, cậu mới là gà mẹ già.”
Chu Phong còn chưa dừng lại: “Hôm qua tôi thấy hai người rồi đó nhé, ủ ôi, là ai trước đây nói Di Nhiên “muốn ngồi kế bên tài xế xe chuyển hàng cười thật tươi” nhỉ, bây giờ chính cậu mới là người ngồi sau xe đạp của cậu ta, cười xinh như một đoá hoa đó!”
Diệp Khâm nghe thấy vậy liền cáu lên, phản bác: “Đừng nói luyên thuyên, ai cười hả? Tôi đang giả vờ quen anh ta, những điều đó không phải đều là bắt buộc sao? Nào giống cậu với lớp trưởng, không danh không phận đã…”
Mấy chữ cuối Diệp Khâm không nói rõ, khiến khuôn mặt Chu Phong ngây cả ra: “Tôi với Viên Viên thì làm sao?”
Nghe thấy “tên gọi thân mật” này, Diệp Khâm lại một lần nữa nổi hết cả da gà: “Viên Viên cũng đã gọi rồi, vừa ôm vừa hôn còn hẹn người ta đi xem phim, đều đã như thế rồi còn giả vờ giả vịt gì nữa?”
Chu Phong nghiêng đầu qua: “Xem phim? Ý cậu là hôm gặp nhau ở khu trò chơi điện tử tuần trước trước nữa ý hả.” Nói xong liền đạp một cái vào quả bóng mà Diệp Khâm đá tới, vung tay lên nhún vai nói, “Tôi vốn hẹn Di Nhiên mà cô ấy đột xuất bỏ bom tôi, cậu thì cũng chẳng để ý gì đến tôi rồi, chẳng muốn xem phim một mình nên mới gọi Viên Viên đến.”
Lời người này nói so với Liêu Dật Phương khác nhau một trời một vực, trên gương mặt Diệp Khâm lộ ra vẻ hoài nghi.
Lúc này Chu Phong đã đoán được trong chuyện này nhất định có hiểu nhầm, bèn cười hê hê nói: “Cậu ta nói là tôi hẹn hả? Haha, tôi nói mà chơi cùng người này rất vui, người khác nói cái gì cậu ta cũng tin.”
Dứt lời còn hướng về phía Liêu Dật Phương đang chạy ở đầu bên kia huýt sáo, đồng thời gửi kèm cả một nụ hôn gió, sau khi Liêu Dật Phương nhìn thấy liền vấp một cái xém chút nữa là ngã nhào ra.
Diệp Khâm suy nghĩ một lát, cảm thấy như vậy không tốt lắm, ra vẻ người từng trải nhắc nhở Chu Phong: “Nếu cậu đối với lớp trưởng không có ý gì thì đừng thả thính người ta, cậu ấy ngốc nghếch như vậy ngộ nhỡ lại coi là thật đó.”
Chu Phong ngẩn ra một lát, sau đó phá lên cười: “Lời này từ trong miệng cậu nói ra, sao lại buồn cười như vậy nhỉ hahahahaha.”
Diệp Khâm: “…”
Được rồi, hai người bọn họ cũng giống nhau cả thôi, cho dù cậu ta không chịu thừa nhận.
Chu Phong nói không chừng còn tốt hơn một chút, ít nhất thì cậu ta không có ý xấu, chỉ là rảnh quá mới thả thính lung tung thôi, nhưng còn Diệp Khâm thì sao, cậu đã thực sự tiếp cận với Trình Phi Trì còn mang theo tâm tư xấu xa không thể để người ngoài biết được cơ mà.
Tiết cuối cùng của lớp (1) lại bị dạy quá giờ, giáo viên chân trước vừa mới bước ra khỏi phòng học, Trình Phi Trì chân sau liền vội vội vàng vàng thu dọn sách vở chạy ra ngoài.
Anh chạy xuống tầng dưới, lúc đi đến khúc ngoặt của cầu thang lại nghe thấy một tiếng “Này–” kéo dài, Diệp Khâm đeo cặp sách ngồi xổm ở trong góc, lười biếng nheo mắt lại vươn tay ra về phía anh: “Kéo tôi dậy đi.”
Vì Trình Phi Trì ra khỏi lớp sớm, nên lúc hai người họ đi đến chỗ để xe, các bạn học khác của lớp (1) phần lớn vẫn chưa xuống đến nơi. Hôm nay Diệp Khâm không đạp xe đến, nhân lúc xung quanh không có ai liền đánh bạo ngồi lên sau xe anh, cặp sách cũng ném cho người kia còn giục Trình Phi Trì đạp nhanh lên.
Lúc đã ra đến đường, cậu lại kéo góc áo của anh bảo đạp chậm một chút, còn giải thích: “Khung con xe nát này của anh không chắc, xóc nẩy thế làm tôi ê hết cả mông.”
Trình Phi Trì nghiêng đầu nói: “Hay là xuống xe đi bộ được không?”
Diệp Khâm khó khăn đứng giữa hai sự lựa chọn, một là ngồi thêm một lúc hai là tán gẫu thêm một lúc, cuối cùng cậu đã chọn cái sau, đành bất đắc dĩ nhảy xuống xe. Vừa bước đi chậm chạp, vừa ngó lại đằng sau khoa tay mấy cái, cậu nói muốn lắp cái đệm vào yên sau.
Trình Phi Trì nghĩ thầm chiếc xe này của mình, sắp thật sự trở thành xe đưa đón em bé đến nơi rồi, Diệp Khâm giống như nhận ra suy nghĩ của anh, bèn lườm một cái, nói: “Cười cái gì mà cười, có phải chê tôi lắm chuyện không?”
Trình Phi Trì nghiêm mặt nói: “Nào có đâu, có thể trở thành chỗ ngồi của em, chiếc xe nát này của anh còn cảm thấy cực kỳ vinh hạnh nữa ấy chứ.”
Câu nói này khiến Diệp Khâm nghe vào cả người đều cảm thấy thoải mái, nháy mắt cậu đã quên đi sạch sẽ chút phiền muộn trong lòng.
Hôm nay Trình Phi Trì mặc bộ quần áo mà Diệp Khâm mua cho, quả thực với độ rộng của bờ vai này cùng đôi chân dài kia, thật khiến người khác vui tai vui mắt.
Bây giờ trời vẫn còn sáng, Diệp Khâm như đang ra trận mà ngó nghiêng xung quanh, cứ có cô gái nào đi ngang qua mà nhìn nhiều hơn một chút, là cậu sẽ ném cho người ta một cái lườm cháy mặt.
Cho dù là giả vờ yêu đương đi chăng nữa, cậu cũng không cho phép người khác mơ tưởng đến bạn trai của mình.
Thật vất vả lắm mới đến được cửa tiểu khu, Diệp Khâm lúc này mới thả lỏng cảnh giác, cậu chắp tay ra sau lưng ra vẻ như lãnh đạo, tuyên bố: “Cuối tuần này tôi không rảnh, anh cứ hoạt động tự do đi.”
Trình Phi Trì hỏi cậu đi đâu, Diệp Khâm lười giải thích chi tiết với anh, chỉ nói: “Đi chơi với mẹ, tôi đã lâu không ở bên bà rồi.”
Anh gật đầu nói: “Vậy em đi chơi vui nhé, có việc gì thì gọi điện cho anh.”
“Có chuyện gì được chứ.” Diệp Khâm bĩu môi nói.
Trình Phi Trì chỉ cười cười, không nói gì.
Chủ Nhật là ngày giỗ của ông ngoại, dựa theo quy củ hàng năm, người nhà họ Diệp từ trên xuống dưới đều sẽ đi cúng tế.
Nơi an nghỉ của ông ngoại được đặt trên một ngọn núi ở vùng ngoại ô, giao thông đi lại không thuận tiện lắm, từ sáng sớm ngày thứ Bảy, Diệp Khâm cùng La Thu Lăng đã ngồi xe lên núi rồi.
Bên đấy còn có một ngôi biệt thự nhỏ kiểu Tây, trước khi ông ngoại cậu qua đời đã để lại, bình thường cũng dùng làm nơi nghỉ ngơi.
La Thu Lăng đã cho người đến đây quét dọn từ trước đó, lúc Diệp Khâm đến nơi đầu tiên là lại đi ngủ một giấc, dậy sớm đối với cậu mà nói là chuyện hao tổn tinh thần nhất trên thế giới này.
Khi cậu tỉnh lại đã qua giờ cơm trưa, Diệp Khâm mang theo cơn buồn ngủ đi xuống tầng dưới, mới vừa đặt chân xuống hai bậc cầu thang, đã nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của mẹ mình: “Muộn tý nữa thì sợ trời mưa mất, lúc đó sẽ không lên núi được, sáng sớm mai chúng ta đã phải… Đi xã giao gì? Không thể lùi lịch lại sao… Nhưng anh đã đồng ý với em… Khoan đã, đừng cúp máy trước, alo?”
Tiếng nói của mẹ cậu đến đây là ngừng, hiển nhiên là vì người ở đầu dây bên kia đã không do dự chút nào mà cúp máy.
Từ vị trí này của Diệp Khâm, chỉ có thể nhìn thấy nửa bóng lưng cô đơn của La Thu Lăng, bà ngồi một mình bên khung cửa sổ, tựa như đang đợi tia sáng cuối cùng cũng sẽ xuất hiện trên bầu trời mây đen giăng kín lối về kia.
Có lẽ là vì buổi chiều ngủ nhiều quá, nên đến tối Diệp Khâm lại không nằm yên được. Ngồi dậy uống nửa cốc nước nhưng vẫn thấy không yên tâm, cậu đi chân đất đến cửa căn phòng sát vách của La Thu Lăng, không nghe thấy tiếng động gì từ bên trong mới quay về phòng uống nốt nửa cốc nước lạnh còn lại, sau đó nằm xuống giường ép mình nhắm mắt lại.
Hôm sau Diệp Cẩm Tường quả nhiên không tới, hai mẹ con đi bộ lên núi cúng tế. Sau cơn mưa đường núi trơn trượt, Diệp Khâm vừa đi vừa kể cho mẹ nghe những chuyện thú vị trong trường học, không cẩn thận trượt chân một cái còn bị đứt cả tay nhưng cũng không rơi nước mắt, còn cười nói ông ngoại nhất định sẽ không muốn nhìn thấy bộ dáng khóc thút thít của cậu đâu.
Thật ra Diệp Khâm không nhớ rõ dáng vẻ của ông ngoại lắm, trong ấn tượng của cậu, ông là một người già nghiêm túc cứng nhắc, trên người lúc nào cũng mang theo mùi hương của thảo dược.
Đến bây giờ điều có thể nhớ được cũng chỉ có mỗi chuyện năm Diệp Khâm vào lớp một, ông ngoại mua cho cậu một chiếc cặp sách của Disney, nhưng lúc đó cậu lại thích Spider Man hơn nên liền ném cái cặp đó vào trong tủ vẫn luôn không dùng đến.
Nếu sớm biết ông ngoại sẽ ra đi nhanh như thế, cậu nhất định sẽ dùng chiếc cặp Mickey kia vào hôm khai giảng, đồng thời vào ngày nghỉ cuối tuần sẽ đeo cặp về cho ông ngoại xem.
Đáng tiếc trong cuộc đời này làm gì có hai chữ “nếu như”.
Hai mẹ con họ đến sớm, bên trong nghĩa trang người cũng thưa thớt, nơi này lại càng thêm yên tĩnh vắng vẻ. Diệp Khâm vái xong ba vái liền để lại không gian cho mẹ mình, bản thân thì đi ra ngoài chờ bà.
Sau cơn mưa cây cối xung quanh nổi bật lên một màu xanh ngắt, quanh sườn núi được bao bọc bởi một tầng sương mù lãng đãng, quện với mùi đất ẩm xông vào trong mũi vờn quanh lồng ngực cậu.
Diệp Khâm hít sâu mấy cái, nghiêng người ra sau liếc qua những bia mộ trùng điệp rồi lại nhìn đến nơi mẹ mình đang ngồi xổm xuống trước bia mộ. Mộ của ông ba ngoại được đặt chung một chỗ, khuôn mặt của La Thu Lăng lúc này rất bình thản tựa như chỉ là đang tâm sự cùng cha mẹ mình.
Đại khái chắc là lại nói về chút chuyện nhà, rồi quy mô công ty ngày càng lớn, trong nhà lại mua thêm mấy cái bất động sản mới ra sao. La Thu Lăng trưởng thành từ một gia đình ấm áp, vì vậy mới nuôi dưỡng nên tính cách dịu dàng hiền lành, bà không làm được những kiểu như khóc lóc om sòm hay nháo loạn ầm ĩ, còn chưa từng than trời trách đất chuyện gì, cho dù cuộc sống không như ý nhưng vẫn giống như trước đây, chỉ nói chuyện vui chứ không nhắc đến những chuyện buồn tủi.
Điều này trong mắt người khác có lẽ là dịu dàng hiền lành, nhưng trong mắt Diệp Khâm mà nói lại chính là sự cam chịu với số mệnh mà cậu không thể phớt lờ được.
Diệp Khâm đoán có lẽ mẹ mình cũng từng hối hận, hối hận năm đó đã nghe theo những lời ngon tiếng ngọt của Diệp Cẩm Tường, bà không nghĩ được rằng sau khi vỏ bọc đạo mạo của người kia bị xé bỏ, bên trong lại ẩn giấu nội tâm tầm thường ham quyền ham lợi đến thế. Chuyện đến nước này, có lẽ bà cũng chẳng dám kể hết ra với cha mẹ mình, sợ hai người ở dưới cửu tuyền cũng không được bình yên vì lo lắng cho con gái.
Nhưng Diệp Khâm không giống La Thu Lăng, cậu không nuốt trôi được cơn giận này. Nếu như không phải e sợ hôm nay là một ngày đặc biệt, sẽ gây thêm phiền toái cho mẹ mình thì cậu đã sớm gọi nát điện thoại của Diệp Cẩm Tường rồi.
Diệp Khâm nắm chặt điện thoại trong tay một lúc lâu, cơn giận dữ tích góp từ hôm qua càng lúc càng bùng lớn lên, hít thở sâu cũng không có tác dụng gì nữa. Cậu lại tìm cách khác, bèn gọi cho Trình Phi Trì.
Vốn còn định ngang ngược không hiểu lý lẽ làm loạn một trận trước đã rồi mới nói sau, dẫu sao người này cũng sẽ không hỏi nguyên nhân. Nhưng ai ngờ được, một câu “Sao em không ngủ thêm chút nữa” của anh, đã dễ dàng hoá giải hết một bụng tức giận của cậu.
Diệp Khâm giống hệt như một quả bóng bay bị nóng quá nên tự nổ, đầu cậu rũ xuống đứng dựa vào một thân cây bên đường, cùng với chút xíu xiu không cam lòng miễn cưỡng tìm đề tài nói chuyện, cậu hỏi Trình Phi Trì đã ăn sáng chưa.
“Anh ăn rồi, bánh bao ba vị, em thì sao?”
“Tôi cũng ăn rồi.” Đồng thời Diệp Khâm cũng mơ hồ quên mất là mình đã ăn cái gì, liền nói tiếp đề tài này: “Ba vị… nào vậy?”
Trình Phi Trì kiên trì giải thích nghi vấn của cậu: “Gà này, heo này, còn cả măng nữa.”
“Ờ.” Nghe thôi cũng thấy ngon ghê, Diệp Khâm liếm môi một cái, hỏi tiếp: “Thế anh định đi đâu bây giờ à?”
“Anh chuẩn bị đến quảng trường Thời Đại.”
“Anh đi làm thêm à?”
“Ừm.”
“Thế mẹ anh… ở nhà một mình sao?”
“Ừm, làm sao thế, em muốn qua đây ở cùng mẹ anh giúp anh à?”
Diệp Khâm căn bản là định thử dò xem bên đó thế nào, không ngờ được Trình Phi Trì lại lật ngược thế cờ như vậy, cậu nghĩ đến quan hệ hiện tại của hai người, khi nói chuyện thành ra lại ấp úng: “Tôi tôi qua đấy làm gì, cũng có phải là nhóc tiểu học đâu.”
Trình Phi Phin khẽ cười trong điện thoại, khiến Diệp Khâm nghe thấy mặt đỏ cả lên tim cũng đập thình thịch, nóng lòng muốn cúp nhưng Trình Phi Trì lại nói: “Tìm anh có chuyện gì không?”
Diệp Khâm dừng lại động tác muốn cúp máy, hùng hổ nói: “Không có chuyện gì thì không được gọi cho anh à?”
“Đương nhiên là được chứ.”
Trình Phi Trì rất biết giữ thể diện cho cậu, mà không nhắc lại đoạn đối thoại lúc tan học vào thứ Sáu vừa rồi kia, Diệp Khâm ngược lại còn thấy không vui, được voi đòi tiên giận dỗi nói: “Tôi không gọi thì anh cũng chẳng gọi cho tôi.” Tiếp theo là một câu cứ tự nhiên bật ra như thế, “Anh cũng chẳng nhớ tôi gì cả.”
Nói xong câu này, Diệp Khâm đầu tiên là muốn đánh mình chết quách đi cho xong, cậu cảm thấy trong nháy mắt đó bản thân chắc là máu không kịp lên não rồi.
Trình Phi Trì hiển nhiên cũng có hơi bất ngờ, không kịp ứng phó với việc Diệp Khâm bất ngờ làm nũng, anh yên lặng một lát rồi mới đáp: “Không phải hôm nay đi chơi với mẹ em sao, nên anh sợ em bận.”
Trình Phi Trì ngừng lại một lúc rồi lại nói: “Nhớ lắm.”
Tiếng anh không lớn, đặc biệt là hai chữ cuối nhưng Diệp Khâm vẫn nghe thấy rất rõ ràng. Cậu dùng bàn tay còn lại giơ lên bóc vỏ cây, rồi lấy ra một mảnh vụn, siết chặt trong lòng bàn tay, sức lực cùng với cả nguyên tắc dường như cũng đồng thời vỡ vụn, buồn bực hỏi: “Nhớ, nhớ cái gì mới được?”
Trình Phi Trì lại không mang tâm tư quanh co lòng vòng như Diệp Khâm, anh chỉ thẳng thắn nói: “Nhớ em.”
Danh Sách Chương: