Mọi người nhìn thấy Tần tiên sinh vẻ mặt nghiêm túc lần lượt lật từng tờ bài văn của mình, trong lòng đều lo lắng tim đập loạn xạ.Đề bài lần này cũng quá khó rồi, cho dù là học sinh chăm chỉ nhất lớp, cũng không thể đảm bảo mình trả lời đúng như ý muốn của Tần tiên sinh.
Trâu Thành Vọng lại chọc lưng Cố Thiệu: “Không phải ngươi tự xưng là tài trí hơn người sao, sao lại căng thẳng như vậy?”
Cố Thiệu vịt chết vẫn còn cứng miệng: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta căng thẳng?”
Trâu Thành Vọng cũng hiểu tính tình của hắn, liền không nói thêm gì nửa, chỉ ngồi đợi xem trò hay.
Không bao lâu, Tần tiên sinh đã xem xong hết bài trên tay, đến tờ cuối cùng thấy hai chữ Cố Thiệu ở trên. Ông còn chưa kịp đọc đã cảm thấy đau đầu.
Chỉ là đã giao rồi, như thế nào cũng phải nhìn xem.
Tần tiên sinh cầm bài thi của Cố Thiệu lên xem, nhưng khi nhìn qua, lại qua nửa ngày cũng không lấy lại tinh thần.
Cái này… Đây là chữ Cố Thiệu?
Còn chưa đọc nội dung nhưng Tần tiên sinh đã bị những hàng chữ phía trên làm bất ngờ.
Mặc dù trong nhà ông không có nhiều bảng chữ mẫu của tổ tiên, nhưng Tần tiên sinh hiểu biết sâu rộng, vừa nhìn liền biết chữ này được viết theo kiểu chữ u Dương Tuần (*). Để viết được chữ này yêu cầu phải cực kì nghiêm túc, lực hạ bút phải mạnh, trên đời này làm gì có chuyện như vậy, nếu không phải đầu thai sống lại, ai có thể viết ra được một bài chữ như vậy?(*) một kiểu chữ thời Đường, Trung QuốcTrong một khoảnh khắc, Tần tiên sinh nghi ngờ Cố Thiệu gian lận.
Nhưng khi ông nhìn rõ nội dung phía trên, lại không còn chút nghi ngờ.
Có thể viết ra một bài văn vô nghĩa tới mức này, ngoại trừ Cố Thiệu thì không còn ai khác!
Vừa nghĩ đến đây, tim Từ tiên sinh liền cảm thấy đau đớn, chữ tốt như vậy, lại phối với một bài văn như này, thật đúng là phung phí của trời.Đột nhiên, Tân tiên sinh ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Thiệu.
Ban đầu trong lòng Cố Thiệu rất sợ hãi, khi bị Tần tiên sinh nhìn chăm chú như vậy, hắn càng thêm mất tự tin.
“Cố Thiệu, lại đây.”
Cố Thiệu còn chưa lên tiếng, những học sinh phía sau liền “Ồ” lên, cả đám đều mang vẻ mặt hóng chuyện.
Bọn họ chỉ thích xem Cố Thiệu mất mặt, ai bảo hắn không có bản lĩnh lại có thể đậu Tú tài, đáng bị Tần tiên sinh phê bình. Cho dù bây giờ Tần tiên còn chưa nói ông tìm Cố Thiệu làm gì, nhưng mọi người đều cho rằng, Cố Thiệu sắp gặp xui xẻo.Đáng đời!---Cố Thiệu nơm nớp lo sợ bước lên.
Nếu như có thể, hắn rất muốn bỏ chạy khỏi nơi này. Chỉ là phía dưới có nhiều người đang xem náo nhiệt như thế, nếu hắn thật sự chạy, quay đầu lại còn không bị bọn họ cười chết à.
Cố Thiệu sợ mất mặt.
Trong lòng hắn lại bắt đầu thóa mạ hệ thống lần nữa, không có gì ý khác, hắn chỉ là muốn mắng nó.Đến khi đi tới trước mặt Tần tiên sinh, Cố Thiệu đã hơi run chân rồi. Hắn nhìn thấy rõ ràng, thứ tiên sinh cầm trong tay đúng là bài viết của hắn.
Danh Sách Chương: