Bữa ăn cuối cùng cũng xong.
Mọi người trò chuyện một lúc, họ định nhờ Cố Dịch Trạch đưa tôi về nhà.
"Đã muộn như vậy rồi, hôm nay Nhiễm Nhiễm ở đây đi, đỡ phải đi tới đi lui."
Phu nhân chủ tịch rất nhiệt tình nói, sau đó ra lệnh cho người giúp việc giúp tôi chuẩn bị quần áo để thay.
"Mà này, lâu rồi thím Chu không dọn phòng dành cho khách ở tầng ba. Tiểu Trạch, hay là tối nay để Nhiễm Nhiễm ở phòng con đi?"
…
Tôi nghi ngờ mẹ của Cố Dịch Trạch là chân truyền [7] của bố tôi.
[7] trên phương diện kỹ thuật hoặc học thuật nhận được sự tinh tuý của một người hay một phái nào đó truyền lại.
Sau đó, tình huống giống hệt như ngày hôm qua xảy ra.
Tuy nhiên, bối cảnh đã thay đổi.
Hôm nay là phòng của Cố Dịch Trạch.
Tất nhiên, phòng của anh ấy lớn hơn nhiều so với của tôi.
Thậm chí còn có thể chạy bộ trong đó.
Trang trí cũng sang trọng hơn nhiều, chứa đầy các mô hình đồ chơi khác nhau.
Tủ âm tường để sách.
Một chiếc giường lớn.
Tôi cảm thấy bây giờ muốn nằm lên đó ngaylập tức.
Không có lý do nào khác, chỉ là từ bé tới lớn chưa bao giờ nằm chiếc giường nào to như vậy.
"Cố Dịch Trạch, đêm nay chúng ta ngủ ở chỗ này sao?"
Anh ấy bước đến với một giọng điệu thích thú.
"Mẹ anh nói đùa với em đấy. Nhà anh có rất nhiều phòng dành cho khách."
Tôi im lặng.
Không lẽ thái tử gia hơi ngớ ngẩn đấy chứ?
Chỉ cần mặt anh ấy có một chút khinh thường, tôi hứa sẽ đi khách phòng ngay.
Nhưng anh ấy không hề khinh.
Không những thế còn bày ra bộ mặt đẹp trai.
Tôi thấy mình luôn bị mê hoặc bởi Cố Dịch Trạch vừa tắm xong.
Mái tóc ướt, đôi mắt ướt và mùi sữa tắm thoang thoảng.
Đơn giản nó là nguyên liệu tuyệt vời nhất cho những giấc mộng xuân.
Dù thế nào đi nữa thì tôi nay tôi cũng sẽ không đi đâu cả.
"Nhưng em muốn thử giường của anh hơn."
Sau khi nghe những lời của tôi, Cố Dịch Trạch nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm và dịu dàng.
Tôi nghĩ anh ấy đã hiểu ý tôi, bởi vì anh ấy đã tiến về phía tôi.
Hai người đứng bên giường, bầu không khí vô cùng mơ hồ.
Một giọng nói trong trẻo và quyến rũ vang lên bên tai tôi.
"Em có chắc là em muốn thử giường của anh không?"
Tôi ngước nhìn anh, trên môi nở một nụ cười: "Ừm."
Bàn tay Cố Dịch Trạch nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại rủ xuống bên tai tôi, khiến người ta vô cớ hồi hộp.
Chỉ nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ trên môi: "Vậy chúng ta cùng nhau thử xem?"
Trong lòng nhất thời kích động, tôi không chút do dự đẩy anh ngã xuống chiếc giường lớn.
"Thử thì thử."
Hai người hôn nhau say đắm.
37
Ngày Cố Dịch Trạch và tôi lĩnh chứng rất ngẫu nhiên, chỉ đột nhiên nảy ra ý nghĩ.
Trưa hôm đó, tôi lên tầng mười sáu đợi anh cùng ăn trưa.
Tôi đã đợi trong văn phòng một lúc vì cuộc họp video bị trì hoãn.
Thời tiết tốt, mặt trời lười biếng chiếu qua cửa sổ kính.
Ngay sau đó, Cố Dịch Trạch và trợ lý La bước vào văn phòng.
Khuôn mặt của cả hai đều thoải mái, có vẻ như cuộc họp đã diễn ra tốt đẹp.
“Đợi lâu chưa?” Cố Dịch Trạch tiến đến, trìu mến nắm lấy tay tôi.
"Không lâu, em vừa mới đến thôi. Cuộc họp diễn ra suôn sẻ chứ?"
Anh vui vẻ gật đầu: "Suôn sẻ."
Trợ lý La đặt cuốn sổ trong tay xuống, ấn huyệt thái dương, thở dài một cái.
"Hôm nay đúng là ngày tốt mà, hiếm khi những nhà cung cấp đó không tranh luận. Đúng là ngày hoàng đạo."
Có thể người nói vô tình, nhưng người nghe cố ý.
Khi nghe điều này, Cố Dịch Trạch đột nhiên nhìn tôi.
“Sao vậy?” Tôi thắc mắc.
Anh trầm ngâm suy nghĩ, cười nói: "Có lẽ hôm nay quả nhiên là ngày lành, hay là chúng ta đi lĩnh chứng đi."
Tôi nhìn anh chằm chằm: "Hôm nay?"
"Đúng vậy."
Chỉ sau hai giây cân nhắc, tôi đồng ý.
"Được, chính là hôm nay."
Thấy tôi đồng ý, Cố Dịch Trạch vui mừng, quay đầu lại nói: "Trợ lý La, kêu người tới nhà của tôi lấy sổ hộ khẩu đưa tới đây."
Trợ lý trợ lý La kinh ngạc nhìn hai chúng tôi, như thể anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra vậy.
"Cậu vừa nói gì cơ?"
Cố Dịch Trạch giơ cổ tay lên để xem giờ: "Tôi sẽ cho cậu bốn mươi phút."
"Tôi còn chưa ăn trưa."
"Ba mươi chín phút năm mươi giây."
"Cố Dịch Trạch, đừng có mà quá đáng."
"Ba mươi chín phút bốn mươi giây."
"Cậu có tin tôi từ chức hay không?"
"Ba mươi giây."
Trợ lý La ngay ngắn lấy điện thoại di động ra và bấm số.
"Tiểu Giang, đến nhà chủ tịch lấy sổ hộ khẩu."
…
"Chỉ cần nói là Tổng giám đốc Cố sắp kết hôn thôi."
…
"Tôi cho cậu ba mươi phút, nhanh chóng."
…
37
Buổi chiều.
Cục Dân chính.
Hôm nay không có nhiều người đi lĩnh chứng lắm, rất nhanh đã đến lượt chúng tôi.
Thanh toán tiền, chụp ảnh và lấy chứng nhận.
Các bước rất đơn giản.
Cho đến khi nhận được sổ đỏ, tôi vẫn không thể tin rằng giờ đây tôi và Cố Dịch Trạch đã trở thành vợ chồng hợp pháp.
Không cần công chứng tài sản gì đó sao?
Các nhân viên chúc mừng chúng tôi.
“Cảm ơn.” Tôi vội đáp.
"Chồng của cô rất đẹp trai đấy."
Nhân viên này là một cô gái trẻ, cô ấy nhìn Cố Dịch Trạch, sau đó nhìn tôi với một nụ cười.
Từ "chồng" đã khiến trái tim tôi nhất thời rung động.
Tôi nói lời cảm ơn với cô ấy một lần nữa.
Đi ra từ Cục Dân chính.
Cố Dịch Trạch dẫn tôi đến bên cạnh xe và mở cửa ghế phụ.
Đột nhiên, tôi cảm thấy có gì đó rất lạ ở tay mình.
Cúi đầu xuống, trên ngón áp út của mình có thêm một thứ gì đó.
Một chiếc nhẫn kim cương cara lớn đến mức tôi suýt lóa mắt hiện ra trước mắt tôi.
Thật lấp lánh, thật rực rỡ.
"Tân hôn vui vẻ, Cố phu nhân."
Khuôn mặt điển trai với đôi lông mày như kiếm và đôi mắt đầy sao của Cố Dịch Trạch hiện ra trước mắt tôi, nụ cười rạng rỡ.
Tôi ngơ ngác.
Nhìn anh, tôi thấy trong lòng rất vui.
"Tân hôn vui vẻ."
[Hoàn]
Danh Sách Chương: