Ánh đèn leo lét phác hoạ từng đường nét sắc sảo của người đàn ông.
Gương mặt này của anh đích thật rất phù hợp với gu thẩm mỹ xưa nay của Giang Sắt.
Cặp kính kia chỉ là đồ nguỵ trang, dùng để che giấu dã tâm xâm lược từ trong xương tuỷ của anh.
Mắt kính bị vứt thẳng xuống sàn nhà bằng gỗ, phát ra tiếng lạch cạch trầm đục.
Đôi môi anh đã đổ ập xuống cả trước khi cặp kính đáp xuống sàn nhà, không một chút dịu dàng hay lưu luyến, anh mạnh mẽ cạy mở hàm răng cô, tiến quân thần tốc.
Cả người anh toát lên vẻ hung hăng dũng mãnh, và khi đầu lưỡi mềm mại đảo một vòng trong khoang miệng của cô cũng như thế.
Dữ dằn và mạnh bạo.
Có lẽ anh vừa mới uống nước đá, nên khi đầu lưỡi vói vào vẫn còn mang theo hơi lạnh, nhưng chỉ trong tích tắc liền trở nên nóng rực.
Lưỡi Giang Sắt, đặc biệt là đầu lưỡi đã bị anh mút đến tê rần, vào lúc gần như ngạt thở, cô vô thức đẩy mạnh vai anh.
Dường như anh khẽ bật cười, tiếng cười như bị nghẹn lại nơi lồng ngực, rồi lại bị nghiền nát giữa môi và răng.
Lục Hoài Nghiên tạm thời buông tha cho môi và lưỡi cô, anh cúi đầu ngậm lấy vành tai cô, dái tai trắng nõn như ngọc bị anh chạm qua dần dần nhuốm đẫm hơi thở nóng rực, lỗ xỏ khuyên nhỏ như đầu kim được đầu lưỡi anh đỡ lấy, trông anh hệt như một con sói đói đang nhìn chằm chặp vào con mồi.
Rõ ràng là có thể hít thở bình thường, nhưng không khí lại càng lúc càng loãng đi.
Cơ thể cũng nhũn ra như con chi chi.
Giang Sắt vô thức vươn tay muốn tóm lấy thứ gì đó, nhưng cánh tay phải đang bị thương vừa nhấc lên đã bị anh nắm chặt, đè lên cánh cửa tủ quần áo qua một lớp vải mềm. Một cánh tay khác của anh siết lấy dây buộc của áo choàng tắm đang cột ngang eo của cô, dùng sức giật mạnh ra.
"Đững vững nhé, Sắt Sắt."
Anh vừa dứt câu, đôi môi đã suồn sã lướt dọc xuống dưới, những giọt nước như những hạt châu men theo những lọn tóc xoăn của cô trượt xuống làn da cũng bị cuốn vào cơn sóng nhiệt này.
Đôi mắt đen láy của Giang Sắt dần dần phủ một lớp sương mờ.
Cách đó không xa ở phía đối diện là tấm gương soi toàn thân, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, chiếc áo choàng tắm màu đen đã sớm trượt xuống khuỷu tay Giang Sắt, một nửa bàn tay trái của cô giấu trong tay áo choàng tắm, mấy ngón tay cắm sâu vào mái tóc của Lục Hoài Nghiên, nương theo động tác của anh mà dần dần trượt xuống bên dưới.
Tiếng pháo hoa bên bờ sông từ phía xa xa vọng đến, nhưng cô lại không hề nghe thấy gì.
Ý thức của cô như rơi vào một vùng không gian hỗn độn.
Và cả cảm giác không trọng lượng.
Vào năm 17 tuổi, Giang Sắt từng bị Quách Thiển kéo đi New Jersey chơi thử tàu lượn siêu tốc.
Đó là trò tàu lượn siêu tốc kinh hoàng nhất thế giới, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bọn cô đã được đưa lên độ cao 139 mét, sau đó tàu tăng tốc lên vận tốc 206 km/h và rơi xuống với độ dốc 90 độ. Trong khoảnh khắc ở trên độ cao chọc trời ấy, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy đường chân trời lấp ló ở Manhattan.
Và khi cảm giác không trọng lượng kia ập đến, linh hồn bị buộc phải tách khỏi thân thể, toàn bộ ý thức như rơi vào một không gian hỗn độn.
Chìm trong cảm giác mất trọng lượng khủng khiếp ấy, cô và Quách Thiển đã cùng nhau hét thật to.
Còn giờ phút này, ngay khoảnh khắc pháo hoa bung nở rợp trời, cảm giác mất trọng lượng như đang từ trên cao rơi xuống kia lại một lần nữa xuất hiện.
Có điều, ở lần này, tiếng thét chói tai ra đến bên môi bỗng chốc hoá thành tiếng ngân nga se sẽ.
Trong phòng thay đồ leo lét ánh đèn, Lục Hoài Nghiên bỗng đứng dậy, cụp mắt quan sát người con gái đang cau chặt hàng mày, hàng mi cô khẽ rung rung, đôi con ngươi đen thẫm, nơi đáy mắt tựa như có một ngọn lửa rừng rực cháy.
Khi bàn tay to lớn của người đàn ông một lần nữa siết lấy cằm cô, Giang Sắt như mới lấy lại tinh thần, đôi mắt phủ một tầng sương chầm chậm hé mở, cô muốn tránh đi nhưng vẫn chậm một bước.
Anh cúi đầu hôn cô.
Tư thế mạnh mẽ, đầu lưỡi vẫn tiếp tục tiến công một cách dễ dàng, dữ dằn và mãnh liệt.
Máu điên trong người Giang Sắt bắt đầu bùng lên, cô điên tiết cắn mạnh vào đầu lưỡi anh, một giây sau đó, mùi máu tươi ngập tràn trong khoang miệng.
Lục Hoài Nghiên vẫn để mặc cho cô cắn chứ nhất quyết không giảm bớt lực, mu bàn tay đang giữ chặt cằm cô cũng dần dần hằn rõ những đường gân xanh.
Nụ hôn kết thúc, chóp mũi anh cọ nhẹ lên chóp mũi Giang Sắt, ánh mắt lướt qua bờ môi sưng đỏ của cô, giọng nói khản đặc lại đượm ý cười, "Đúng là em có mọc răng khôn này."
Bất kể lời nào được thốt ra vào thời điểm này cũng đều có thể kích thích đến năm giác quan của Giang Sắt.
Chỉ một câu nói của anh đã gợi cô nhớ đến ban nãy anh đã dùng đầu lưỡi của mình lướt qua chân răng của cô thế nào, anh đã chạm vào nướu thịt mềm mại nhưng lại cực kỳ nhạy cảm nấp phía sau chiếc răng khôn của cô ra sao.
Giang Sắt trừng mắt nhìn anh.
"..."
Thoát khỏi sự trói buộc của anh, Giang Sắt chỉ cảm thấy cả người mình mềm nhũn đi, thậm chí cơ đùi còn có cảm giác đau nhức giống như vừa chạy xong quãng đường 3000 mét.
Cô cắn môi, gắng gượng chống đỡ để mình đứng vững, hai tay lại bất lực buông thõng xuống.
Chiếc áo choàng tắm màu đen xuôi theo cổ tay đang buông xuống của cô trượt thẳng xuống đất, Lục Hoài Nghiên với tay sang bên cạnh gỡ lấy chiếc áo thun cô đã chọn trước đó, sau đó thong thả mặc vào cho cô, rồi chậm rãi kéo phần tóc rối bị mắc trong cổ áo ra giúp cô.
Trang phục trên người người đàn ông vẫn phẳng phiu như cũ, tuy áo sơ mi và quần tây có hằn lên vài nếp nhăn, nhưng lại không hề thấy xốc xếch.
Cô như vừa mới chìm nổi trong cơn sóng dữ, mà anh vẫn áo quần bảnh bao, tựa như một tay chơi lão luyện.
Nhưng thật ra cũng không lão luyện cho lắm.
Giang Sắt cúi đầu đảo mắt lướt qua phần thắt lưng của anh rồi lại chầm chậm ngước lên, nhìn xoáy thẳng vào đôi mắt vẫn còn rừng rực lửa tình kia.
Lục Hoài Nghiên không hề che giấu cảm xúc trong ánh mắt cũng như trên cơ thể mình, anh để mặc cô tự do ngắm nhìn, xoay người kéo ngăn kéo tủ ở bên cạnh, lấy một cặp kính mới và đồng hồ đeo lên.
Lúc quay trở lại, bao cảm xúc sục sôi nơi đáy mắt dường như đã biến mất tăm.
Giang Sắt quay mặt đi, chầm chậm điều hoà lại hơi thở, đến khi nhịp tim bình tĩnh trở lại, cô nhấc chân trần bước thẳng ra ngoài.
Chút dư vị khó tả còn vương lại vẫn đang sôi trào trong huyết quản.
Hai chân tuy đã mềm nhũn, nhưng cô vẫn có thể bước từng bước vô cùng vững vàng.
Song, chưa được mấy bước, phía sau lưng bỗng ập tới một luồng hơi thở thanh mát của trầm hương, cánh tay rắn chắn nóng rực như bàn ủi của người đàn ông choàng lấy eo của cô, thoắt cái đã bế cô ngồi lên mặt tủ kính trưng bày khuy măng sét.
Giang Sắt lườm anh, "Tôi tự đi được."
"Mang giày vào đã."
Sải vài bước đến cửa kéo, Lục Hoài Nghiên lấy một đôi giày đi trong nhà màu ngọc lam từ trong túi giấy ra.
Đây là kiểu giày đi trong nhà mà Giang Sắt thích mang nhất vào mùa đông, chất liệu làm từ lông cừu, nơi gót chân còn có một vết lõm nho nhỏ, là thiết kế độc quyền của một thương hiệu xa xỉ nào đó.
Giày vừa được mang vào, mu bàn chân trắng ngần càng thêm nổi bật.
Giang Sắt rủ mắt nhìn người đàn ông đang quỳ một chân trên sàn nhà chuyên tâm mang giày cho cô.
Vừa rồi cũng chính tư thế này.
Giang Sắt không ngờ anh sẽ dùng tư thế và phương thức như thế để thoả mãn cô.
Hẳn đây là lần đầu tiên, bởi vì lúc đầu anh vẫn còn hơi lóng ngóng không được thành thạo cho lắm.
Nhưng anh lại rất thông minh, chỉ dựa vào nhịp thở của cô, dựa vào tiếng ngâm nga và cơ thịt gồng cứng lên của cô mà đã biết được điểm nhạy cảm của cô ở đâu, cũng biết cả cách khống chế điểm nhạy cảm ấy.
Cái cảm giác linh hồn bị trục xuất ra khỏi cơ thể lơ lửng trên không trung kia, khi cô nghĩ nó đã kết thúc thì lại bất ngờ xuất hiện những đợt sóng thứ hai, thứ ba mạnh mẽ ập đến.
Anh dùng tư thế thần phục, để khống chế mọi thứ trong tầm kiểm soát của mình.
Mắt cá chân bị anh siết chặt, bàn tay với những khớp xương rõ ràng tựa như gông xiềng, trói chặt khiến cô không tài nào trốn thoát.
Giang Sắt đung đưa chân, lên tiếng, "Tôi buồn ngủ rồi, anh buông tay."
Cô thực sự rất buồn ngủ, sau khi thứ gì đó trong cơ thể đã tìm được lối thoát ra ngoài, cả người cô trở nên khoan khoái, cảm giác mệt mỏi kèm theo cơn buồn ngủ như dòng nước lũ ập tới, nhấn chìm lấy cô.
Mí mắt anh hơi nhấc lên.
Chiếc áo thun đen trên người cô chỉ che được đến phần đùi, bắp chân thon thả mịn màng buông thõng xuống, nước da trắng ngần đến loá cả mắt.
Phần xương quai xanh thấp thoáng dưới cổ áo rộng thùng thình, lại bị mái tóc dài xoã tung che đi một nửa, hình ảnh thoáng ẩn thoáng hiện càng trở nên quyến rũ mời gọi hơn bao giờ hết.
Dấu vết mà Lục Hoài Nghiên lưu lại khiến người ta trông thấy mà giật mình.
Anh buông mắt cá chân cô ra, đứng thẳng người dậy, nhìn vào mắt cô rồi cười nói, "Mới thế mà đã mệt rồi? Tôi còn tưởng phải thực chiến một lần em mới giải toả được chứ."
Giang Sắt hé mí mắt.
Lời anh mang theo ý bông đùa, nhưng cũng ẩn chứa chút mập mờ và vẻ cưng chiều khó nhận ra.
Anh vừa nói dứt câu liền khom người, dùng một tay ôm lấy Giang Sắt, bế cô ra khỏi phòng thay đồ.
Hai cánh tay mềm mại của Giang Sắt khoác lên vai anh, khi anh đặt cô xuống giường, cô bỗng vận sức, choàng qua ghì lấy cổ anh, ghé vào tai anh thì thầm, "Cũng không phải là không thể tiếp tục thêm lần nữa, thực chiến đi."
Hai người thuận thế ngã lên giường, mái tóc đen nhánh của người con gái xoã tung trên ga giường màu xám đậm.
Lục Hoài Nghiên dùng một tay gỡ hai cánh tay đang giữ rịt lấy cổ anh xuống, giơ ngược lên đỉnh đầu cô rồi ghìm chặt, anh hơi nhổm người dậy, nặng nề nhìn thẳng vào mắt cô.
Đúng là không nên kích thích cô nhóc này, cơ thể đã yếu như thế mà còn không sợ chết đi trêu chọc anh.
Thế nhưng, sức hấp dẫn của cô đối với anh mạnh hơn anh nghĩ, cảm giác hưng phấn vốn đã bị anh dằn xuống lại bắt đầu mạnh mẽ trỗi dậy, ánh lửa tận sâu nơi đáy mắt anh cũng bắt đầu rực cháy.
Giang Sắt nhìn quả táo Adam dịch chuyển lên xuống, làn da trắng trẻo phủ lên phía trên đó cũng như căng ra, vẽ lên một đường cong đầy khao khát.
Lục Hoài Nghiên ghìm giọng thật thấp, "Sắt Sắt à, nếu tay em không bị thương, nếu tối nay em không bị người ta bỏ thuốc, thì ngay từ lúc ở trong phòng tắm em cũng đừng mơ có cơ hội được chạm chân xuống đất."
Anh nói xong liền quay mặt đi, đưa cánh tay còn lại giũ tấm chăn ra, nhẹ nhàng đắp lên người cô, ngang ngược buông lời, "Còn bây giờ, em ngủ ngoan đi."
Lục Hoài Nghiên để lại ngọn đèn tường cho Giang Sắt, lúc dém chăn lại giúp cô, anh hỏi, "Em có cần uống thuốc ngủ không?"
Giang Sắt lắc đầu, "Tắt đèn đi, tôi không sợ tối."
Lục Hoài Nghiên tắt đèn theo lời cô.
Rèm cửa kéo kín mít, tiếng pháo hoa nổ đì đùng cũng bị ngăn lại bên ngoài khung cửa sổ.
Anh ngồi xuống chiếc sofa cạnh cửa sổ, chống khuỷu tay lên tay vịn sofa, lẳng lặng ngắm nhìn cái ụ nhỏ hơi nhô lên ở trên giường.
Giang Sắt mở mắt, nhìn thấy bóng người mơ hồ bên khung cửa sổ, thấp giọng hỏi, "Sao anh còn chưa đi? Không phải anh bảo anh đến nhà họ Sầm để lấy video theo dõi sao?"
Nhà họ Sầm không chịu phối hợp, thế nên Mạc Ký Thẩm không thể bước vào nhà họ Sầm.
Lục Hoài Nghiên đi lấy áo khoác cũng chỉ là tiện đường, mục đích thật sự của anh chính là tự mình đi lấy video theo dõi.
"Không vội, đợi em ngủ rồi tôi lại đi." Anh bình thản cất lời.
Thế là Giang Sắt nhắm mắt lại, "Anh nói với cô Quý rằng, nếu nhà họ Sầm không chịu phối hợp, vậy thì vụ bê bối xảy ra trong phòng tranh năm xưa sẽ không còn là bí mật nữa."
Giọng nói ồm ồm từ trong chăn truyền ra, mềm mỏng êm ái, nhuốm đầy vẻ mệt mỏi và buồn ngủ.
Nhưng đó lại là một lời uy hiếp tàn nhẫn.
Ánh mắt chìm trong bóng đêm của Lục Hoài Nghiên chợt ánh lên ý cười, "Ừm, em ngủ đi."
Chẳng mấy chốc, Giang Sắt đã thiếp đi.
Hô hấp vừa nhẹ vừa khẽ, tựa như tiếng bông tuyết rơi xuống trần gian.
Lục Hoài Nghiên lắng nghe thêm một lúc mới đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
...
Ngọn đèn chùm của nhà cũ nhà họ Sầm đã sáng cả đêm vẫn đang đung đưa tiếp tục nhiệm vụ toả ra ánh sáng lộng lẫy mê người.
Tiệc tàn người tan, mấy chiếc xe sang đậu bên ngoài bãi đỗ xe đã rời đi hết.
Nhóm khách từ xa đến cũng đã được người nhà họ Sầm cho người sắp xếp ngủ lại khách sạn đâu vào đấy.
Khi quản gia tiễn đi nhóm khách cuối cùng, ông vừa xoay người, chợt trông thấy một chiếc xe quen mắt thoáng lướt qua, ông vội vàng bung dù chạy ra tiếp đón, nhưng lại bị người khác giành trước một bước.
Nhìn kỹ lại, hoá ra lại là anh chàng cảnh sát hình sự chỉ biết phá hỏng bầu không khí kia.
Mạc Ký Thẩm đang đứng hút thuốc bên ngoài cổng, đầu lọc thuốc lá rơi đầy dưới chân.
Khi Lục Hoài Nghiên bước xuống xe, anh ta lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, sải bước nhanh về phía trước, nói, "Cậu không nhận được tin nhắn của tôi sao? Tôi đã lấy được video theo dõi tối nay rồi. Người của tôi đang thu thập tất cả dụng cụ dùng để pha trà cho cô Giang, bữa tiệc chỉ vừa mới kết thúc, tôi đoán phải tầm nửa tiếng nửa mới xong việc."
Tựa như không nhìn thấy ông quản gia đang cầm dù đi tới ở bên cạnh, Lục Hoài Nghiên không hề dừng bước, sóng vai cùng Mạc Ký Thẩm đi thẳng vào trong, "Sầm Minh Thục để anh vào à?"
Mạc Ký Thẩm ừ một tiếng, "Chủ tịch Sầm sợ chúng tôi phá huỷ bữa tiệc đêm nay nên đã gọi thẳng sang chỗ sếp bọn tôi mà mắng vốn. May là cái người cậu vừa nhắc đến rất cứng cựa, tự mình đi ra mở cửa mời chúng tôi vào."
Đôi mắt Lục Hoài Nghiên sẫm lại, anh không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.
Trong sảnh tiệc, ngoại trừ lính lác của Mạc Ký Thẩm thì chỉ còn lại Sầm Lễ và nhóm người hầu đang dọn dẹp bàn ghế, Sầm Minh Hoành và Quý Vân Ý đều không có ở đây, có lẽ là mệt cả một ngày nên đã đi nghỉ ngơi rồi.
Thoáng trông thấy bóng người trên hành lang, Sầm Lễ bước ra khỏi sảnh tiệc, hỏi Lục Hoài Nghiên với cái giọng đầy ngạc nhiên, "Sao cậu cũng tới đây? Cô út và Tiểu Dụ đang trên đường đến bệnh viện thăm Sắt Sắt, cậu có gặp bọn họ không?"
Lục Hoài Nghiên liếc anh ta một cái, thản nhiên đáp, "Tôi để quên áo vest ở ngoài đình ngắm cảnh, sang đây để lấy áo, cậu dẫn đường cho tôi."
Chỉ là một chiếc áo vest thôi, một cuộc điện thoại là có thể cho người khác mang sang, Lục Hoài Nghiên cần gì phải đích thân đến đây.
Hơn nữa Lục Hoài Nghiên đã từng đi đến đình ngắm cảnh ấy, làm gì đến mức không biết đường.
Nhờ Sầm Lễ dẫn đường chẳng qua là có lời muốn nói với anh ta mà thôi.
Sầm Lễ chỉ nghĩ anh muốn nói chuyện của Giang Sắt ở bệnh viện, bèn gật đầu rồi đi cùng anh về phía đình ngắm cảnh.
Bước chân của Lục Hoài Nghiên rất nhanh, chiếc áo khoác màu xanh đậm trên người hé mở, vạt áo sẫm màu bị cơn gió lạnh buốt thổi tung, lộ ra đôi chân dài khuất sau chiếc quần âu màu mực.
Mạc Ký Thẩm lướt nhìn bóng dáng anh rồi cất bước đi theo, giữ một khoảng cách vừa phải với hai người đi trước.
Sầm Lễ bận rộn cả đêm, lại rót cả bụng rượu, đầu đang váng mắt đang hoa, nhưng sau khi luồng gió lạnh ập vào, anh ta cũng dần dần tỉnh táo đôi chút.
"Nghe cô út nói là cậu đưa Sắt Sắt đến bệnh viện, cám ơn người anh em nhé."
Lục Hoài Nghiên không tiếp lời, vừa đi đến đình ngắm cảnh, anh đã trông thấy chiếc áo vest được Giang Sắt vắt trên ghế sofa.
Cầm lấy áo khoác vắt lên cánh tay, anh đút một tay vào túi, ánh mắt phản chiếu ánh lửa từ lò sưởi âm tường lẳng lặng nhìn Sầm Lễ.
"Cậu không cần phải cám ơn tôi. Tôi đưa Giang Sắt đến bệnh viện không phải chỉ vì cô ấy là em gái của cậu."
Lục Hoài Nghiên nói đến đây thì tạm dừng, khoé môi vẽ lên một nụ cười hờ hững, "Sầm Lễ à, cậu có phát hiện ra không, cậu lúc nào cũng chỉ biết nhờ vả người khác chăm sóc cho cô ấy, nhưng lại chưa bao giờ ra mặt giúp cô ấy. Vậy nên, cậu có xứng làm anh không? Hơn nữa cậu lấy lập trường gì mà cám ơn tôi đã chăm sóc "em gái" cậu?"
Sầm Lễ ngớ ra vì những lời vô cùng đột ngột và bất ngờ này của anh, "Nghiên à..."
"Sau khi ông cậu mất, đến cả một người giữ cửa mà nhà họ Sầm các cậu cũng không có, người ta tính kế đến người nhà của cậu, tát thẳng vào mặt gia đình cậu, thế mà cậu chỉ biết đứng ở đây chờ người khác xử lý giúp mình. Khó trách nhà họ Sầm bây giờ chỉ biết dựa vào chuyện kết thông gia để cứu vãn tình hình sa sút của công ty, em gái này bất thành, thế là tiếp tục đổi sang đứa em gái khác. Ông cậu ở dưới suối vàng mà biết thì e là ông hẳn sẽ rất hối hận vì trước đây đã không để lại Sầm thị cho cô Sầm Minh Thục. Bởi vì cậu và ba cậu vốn chẳng có cái năng lực và sự quyết đoán mà một người đứng đầu gia tộc nên có."
Người đàn ông dùng giọng điệu vô cảm để nói ra lời nói cay nghiệt nhất.
Lời nói không chút lưu tình tựa như một lưỡi dao sắc bén rạch một đường vào lòng Sầm Lễ.
Anh ta mấp máy đôi môi, muốn biện hộ cho bản thân, nhưng lại không thốt nên lời.
Đúng vào lúc này, Lục Hoài Nghiên lại tàn nhẫn đâm vào trái tim Sầm Lễ thêm một nhát cuối cùng.
"Cậu có biết không? Vào bảy năm trước, khi được cứu ra khỏi nhà máy bị bỏ hoang kia, lúc ấy cô ấy bị bịt mắt, và tiếng gọi đầu tiên của cô ấy chính là... anh ơi."
***
Jeongie: Bật đèn lên mà đọc mấy ní ơiiii =))))
Tàu lượn siêu tốc ở New Jersey đây: