Vốn dĩ đã dậy trễ rồi mà còn lăn qua lăn lại ăn sáng Nguyễn Nhuyễn.
Mặc dù hiệu suất làm việc của Giang tổng vẫn luôn khủng bố, nhưng anh vẫn đến muộn…… Hơn nữa muộn gần một giờ.
Hôm nay Giang Ngôn Trạm không tự lái xe đến, tài xế sau khi đưa anh đến công ty còn phải đưa Nguyễn Nhuyễn về nhà. Tuy Nguyễn Nhuyễn đã nói là cô tự về được, nhưng Giang Ngôn Trạm vẫn thấy cô cần người chở. Chắc làm vậy sẽ khiến anh trông có khí chất bá đạo tổng tài hơn chăng.
Vì thế, thay vì đến bãi đỗ xe rồi dùng thang máy chuyên dụng vào thẳng văn phòng, hôm nay Giang Ngôn nạnh nùng đi vào từ cửa chính. Toàn thân anh đều có mùi cam, nói đúng hơn là mùi kẹo gummy bear vị cam. Đứng xa chút thì có vẻ như là đang cảnh cáo nhưng không có tí sức uy hiếp nào “Tụi bây xê tao raaaaaa—”, kiểu vậy. Nhưng nếu lại gần một chút, thì sẽ cảm nhận được tin tức tố tràn ngập sự chiếm hữu và đe dọa của Alpha, lẫn trong cái mùi kẹo dẻo vị cam đó.
Giang Ngôn Trạm trông rất bình thản, nhưng càng tỏ vẻ không có chuyện gì nghĩa là càng có chuyện. Một đường từ cửa lớn đến văn phòng, không ai dám ngẩng đầu nhìn “long nhan”.
Không ai dám tưởng tượng đến chuyện Giang tổng bị Alpha đánh dấu—— Mà người ta nghĩ là Giang Ngôn Trạm vừa mới xử một Alpha nào đó, bị vấy máu nên trên người mới có mùi. Mặc dù mọi người đều biết là cho dù có bị vấy một thân đầy máu cũng sẽ không thể để lại mùi nồng đến ái muội kiểu này được.
Không khí trong văn phòng rất chi là ngột ngạt, nhưng Giang Ngôn Trạm không hề hay biết, ngồi xuống bàn làm việc của mình. Trợ lý lập tức đưa cho anh một tách cà phê.
Bữa sáng ăn rất thỏa mãn, anh đã uống một cốc hot chocolate lớn ngọt ngào cùng Nguyễn Nhuyễn, nên giờ nhìn cốc cà phê Starbucks, anh cảm thấy hơi buồn nôn.
“Mang đi đi, đổi cho tôi một ly trà.” Giang Ngôn Trạm nói, “Hôm nay không tăng ca, cái nào dời được thì cứ dời hết đi, phải xong trước 5 giờ.”
“Vâng.” Trợ lý nâng kính, bình tĩnh đáp lời.
Nhưng sau khi ra khỏi văn phòng, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Khi xuống tầng dưới đưa chỉ thị, có đồng nghiệp đến hóng hớt, nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh có thấy hôm nay Giang tổng khác so với bình thường không?”
Trợ lý là một nam Beta, hơn nữa là kiểu không mẫn cảm, cho nên khả năng cảm nhận tin tức tố của hắn cực thấp. Nhưng hắn rất biết cách đọc cảm xúc, đặc biệt là của Giang tổng.
“Ý gì?” Hắn dùng khuỷu tay chọt đồng nghiệp Alpha đứng cạnh, “Giang tổng hôm nay 5 giờ phải về rồi, mấy cậu có báo cáo gì muốn nộp thì nộp nhanh lên.”
Mấy nhân viên xung quanh nghe xong đều tỏ vẻ kinh ngạc và hoảng loạn. Có điều không phải là hoảng vì phải chạy deadline sớm, trợ lý liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
“Sao đột xuất quá vậy.” Có người hỏi, “Giang tổng định đi hẹn hò hả?”
“Nhiều chuyện ít thôi, làm việc đi.” Trợ lý ném chồng văn kiện lên bàn hắn, “Rảnh quá thì làm đống này cho xong đi.”
“…………”
……
Nguyễn Nhuyễn không hề biết rằng công ty của Giang Ngôn Trạm vì tin tức tố của cô mà loạn cào cào hết cả lên.
Thậm chí có rất nhiều người còn đang nghĩ rằng Giang tổng muốn về sớm là để đi tìm cái tên Alpha to gan dám để lại mùi trên người anh tính sổ.
Còn nếu tên Alpha to gan đó đã bị anh “khử”, thì về sớm như vậy chắc chắn là muốn “phi tang” thành tro.
Alpha “to gan không biết trời cao đất dày” Nguyễn Nhuyễn đang ở nhà ăn bánh kem.
Là bánh kem của quán cà phê gần công ty Giang Ngôn Trạm, mỗi lần đi ngang qua cô luôn mua một cái.
Đồ ngọt đúng là luôn làm con người vui vẻ mà.
Nguyễn Nhuyễn ngồi trước máy tính, vừa ăn bánh vừa edit video.
Edit được một nửa, mắt thấy đã đến giờ cơm trưa, Nguyễn Nhuyễn lấy điện thoại ra định gọi cơm —— thì có người gọi.
Nguyễn Nhuyễn ấn mở: “Alo?”
Là Phương Hủ.
“Nhuyễn a!” Cậu hét to, “Tớ chịu luôn rồi! Ba mẹ tớ bắt tớ đi xem mắt!!”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Cái gì?”
“Tớ còn nhỏ a!” Phương Hủ cả giận, “Vậy mà bọn họ đã muốn bán tớ rồi!!”
“…… Từ từ.” Nguyễn Nhuyễn không edit nữa, “Cậu…… vẫn còn là trẻ vị thành niên mà?”
Thế giới này không có bất kì cấm đoán nào đối với những Alpha đã đủ 18 tuổi. Tuy vẫn chưa thành niên, nhưng bọn họ vẫn được phép tự do yêu đương và đánh dấu Omega. Chỉ cần không phải là bị thiếu hụt tin tức tố hay yếu ớt bẩm sinh, đa số Alpha sẽ rất khó gặp nguy hiểm vì bọn họ có tin tức tố có thể uy hiếp người khác.
Tuy nhiên, mấy năm gần đây xuất hiện một số A biến thái sẽ cưỡng chế đánh dấu mấy A yếu hơn, thậm chí cả Beta và Omega không có năng lực đánh dấu người khác cũng có thể làm ra mấy hành vi đó với Alpha.
Thế giới này kiểu biến thái nào cũng có.
Cho nên mấy năm gần đây, dự luật bảo hộ Alpha bị xâm phạm cũng đang dần được hoàn thiện…… Nói cách khác, là Alpha cũng sẽ bị xâm phạm. Cho nên mấy Omega nhỏ yếu mà còn là trẻ vị thành niên càng phải được bảo vệ sát sao kĩ lưỡng hơn. Do đó, đánh dấu Omega vị thành niên, dù cho là tạm thời đi nữa cũng là hành vi vi phạm pháp luật. Bởi vì đánh dấu tạm thời sẽ gây ra những thay đổi nhất định, như là hiểu nhầm mình có tình cảm với người kia, sinh ra cảm giác muốn ỷ lại bla bla……
Mà tình yêu của AO chưa thành niên cũng không được khuyến khích.
Một phần là vì AO ở bên nhau sẽ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, dẫn đến kỳ phát tình đến sớm vân vân, mà trẻ vị thành niên có khả năng tự khống chế bản thân rất thấp. Trong kỳ phát tình nếu không có chuẩn bị kĩ càng, sẽ để lại những hậu quả rất nghiêm trọng.
Tóm lại, Omega ở tuổi này như Phương Hủ, đến cả yêu đương cũng không được.
…… Sao còn có thể đi “xem mắt”?
Nguyễn Nhuyễn im lặng vài giây, sau đó cô liền nghe thấy Phương Hủ đang oán giận ở đầu dây bên kia.
“Hồi trước tớ có nói với cậu, cuối tuần ba mẹ tớ sẽ về để tham dự một bữa tiệc tối, đúng không?” Thật ra Phương Hủ không có khóc, cậu chỉ hít hít mũi diễn thôi.
“Hóa ra cái bữa tiệc tối đó là cho mấy AO độc thân trẻ tuổi! Ba mẹ tớ chỉ được ở vòng ngoài nói chuyện thôi, không được vào hội trường chính…………”
Nguyễn Nhuyễn: “…………”
Ủa sao nghe quen quen?
“Mà nghe nói bữa tiệc này khủng lắm, còn mời mấy minh tinh nổi tiếng nữa……” Phương Hủ cáu tiết, “Cho nên ba mẹ tớ thấy không vào được liền quẳng tớ đi để lôi kéo quan hệ.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Quả không hổ là tỷ muội tốt?
Cô cũng đã từng bị “dì và chú” bắt đi xem mắt. Mục đích ban đầu chắc là muốn cô lôi kéo hào môn.
Sau đó “dì và chú” có gọi vài lần nhưng Nguyễn Nhuyễn không bắt máy. Có thể là bọn họ thấy chột dạ, hoặc cũng có thể là muốn dỗ ngọt Nguyễn Nhuyễn…… Cuối cùng cũng chịu “nhả” thêm 2000 tệ tiền trợ cấp cho Nguyễn Nhuyễn.
“Tiền cha mẹ để lại” mà hệ thống cho cô, tuy Nguyễn Nhuyễn không biết mức cụ thể, nhưng cô ít nhiều cũng đoán được. 2000 tệ này cùng lắm là tiền tiêu vặt thôi, nếu đưa cô 2 vạn cô sẽ không nhận.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Nhuyễn lại hỏi Phương Hủ: “Cậu không đi nói lại hả? Hay là không từ chối được?”
“Tớ từ chối rồi ấy chứ, lúc đó bọn họ cũng không nói gì.” Phương Hủ nói, “Nhưng bây giờ người hầu vệ sĩ gì đó cũng tới hết rồi! Cả thợ trang điểm nữa! Còn đang cầm sẵn quần áo chờ tớ ở cửa phòng kìa!!”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
“Tớ còn chưa ăn trưa!” Phương Hủ tức muốn chết, “Mà bọn họ đã muốn tớ sửa soạn đi ăn tối!?”
“…… Nhưng mà. Đây không phải là vi phạm pháp luật hả?” Nguyễn Nhuyễn nói, “Cậu là trẻ vị thành niên, cho dù có đi cũng không có ai dám va chạm với cậu đâu.”
Phương Hủ: “……”
Kiểu an ủi gì đây…………
“Khoan khoan, cái này không phải trọng điểm.” Phương Hủ nói, “Ý tớ muốn nói là, bây giờ tớ định trèo cửa sổ trốn, tớ có thể qua nhà cậu tị nạn không?”
Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc: “Trèo cửa sổ? Cậu ở tầng mấy……”
“Tầng hai. Kế bên có cây to, tớ thấy sẽ không sao đâu.” Phương Hủ nói, “Cậu chịu là giờ tớ nhảy luôn!”
Nguyễn Nhuyễn: “Gượm đã!”
Phương Hủ này là đang muốn diễn tiểu kiều thê nhà giàu đào hôn đấy à!
Cô cầm điện thoại đứng lên, vừa thay giày vừa gấp gáp nói: “Cậu đừng nhảy, giờ tớ đi cứu cậu nè……”
“Chờ không nổi.” Phương Hủ nói, “Sinh mệnh đáng quý, tình yêu chân thành càng đáng quý. Nếu là để đổi lấy tự do ——”
Nguyễn Nhuyễn: “Gãy chân thì còn tự do cái nỗi gì.”
Phương Hủ: “……”
“Đừng có nháo nữa.” Nguyễn Nhuyễn vội vội vàng vàng xuống lầu,
“Tớ đến chỗ cậu, nhắn địa chỉ đi.”
Phương Hủ: “Ok……”
Thực ra Nguyễn Nhuyễn cũng không nghĩ nhiều.
Tuy Phương Hủ nói là đi xem mắt, nhưng mấy bữa tiệc tối nhà hào môn kiểu này cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, sẽ không nguy hiểm gì nhiều. Chỉ cần cậu khiêm tốn chút, đừng có ăn diện lồng lộn thu hút quá mức là oke rồi. So với việc “dũng cảm đấu tranh vì tự do” này, ngoan ngoãn đi ăn tiệc phải hời hơn không……