• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỷ đầu người nhảy lầu tự tử ở biệt thự, ở nơi quá cao có bản năng sợ hãi, nó nhìn thoáng xuống. Sau đó hét lên một tiếng chói tai rồi biến mất ngay.

Lúc này, đùi của người nam đã bị cắn sâu đến mức lộ cả xương, máu chảy như suối.

Anh ta không ngừng la hét khi Tiêu Tễ và Đoạn Văn Chu chuyển anh ta từ trên cao xuống, Tiêu Tễ chỉ đơn giản dùng quần áo để băng bó cho anh ta cầm máu, nhưng vì không có thuốc nên anh ta không thể ngăn vết thương bị nhiễm trùng.

"Hắn, hắn có thể cứu được không?"

Vưu Lâm nhìn bộ dạng khốn khổ của người nam, sau đó nhìn cánh tay của chính mình, không khỏi cảm thấy thố tử hồ bi[1]. Nếu không phải quỷ đầu người chọn người nam kia, không chừng mình cũng đã bị tấn công.

[1]/兔死狐悲/: thố tử hồ bi. Thành ngữ Trung Quốc: thỏ chết cáo đau lòng.

Tiểu Tễ băng bó xong, toàn thân dính đầy máu, đứng dậy nói:"Mặc cho số phận."

Lúc này, đồng hồ đã chỉ bốn giờ, vẫn còn hai tiếng nữa mới kết thúc bộ phim lúc sáu giờ.

Giọng người kể chuyện lại vang lên.

"Sau khi bị ác quỷ tấn công, các nhân vật chính may mắn sống sót, nhưng họ vẫn rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ, không dám vào phòng ngủ nữa, nhưng vì cửa đã khóa nên họ không thể rời khỏi đây.

Lúc này, chỉ còn hai giờ nữa là đến bình minh, họ quyết định ở lại trong đại sảnh chờ bình minh đến - nhưng họ lại ngây thơ và không biết rằng trong bóng tối có một con quỷ đáng sợ hơn đang theo dõi họ.

Họ… thực sự có thể đợi đến bình minh sao?”

Vưu Lâm tựa người vào ghế sô pha, đã bình tĩnh lại một chút, nhưng khi nghe được những lời này, toàn thân run lên, hoảng sợ nhìn chung quanh bóng tối, đương nhiên không nhìn thấy gì.

"Tại sao mỗi lần lời tường thuật này phát ra đều nghe như chúng ta sắp chết vậy?"

Đoạn Văn Chu thì thầm với âm thanh mà camera không thể nghe thấy.

Tiêu Tễ siết chặt tay cậu, ra hiệu cậu im lặng.

Ba người ngồi dưới đất vây quanh nhau, ba người bật đèn ở phía trước, ở giữa là người nam đang bị thương chỉ có thể nằm dưới đất rên rỉ. Giữa tiếng rên rỉ đau đớn của bệnh nhân, Tiêu Tễ nghe thấy một âm thanh khác.

Nó giống như một tiếng thở nặng nề, cùng với những tiếng thì thầm và gầm rú yếu ớt, xen lẫn những cảm xúc tức giận, tuyệt vọng và đau đớn. Chỉ cần nghe thấy âm thanh đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu khắp người, âm thanh đó như xa như gần, không biết từ đâu đến nhưng luôn quanh quẩn trong tai khiến người ta rùng mình.

Có một loại âm thanh rít rít khác, giống như âm thanh của một loại kim loại sắc nhọn nào đó cào lên mặt đất.

Vưu Lâm cũng nghe được thanh âm này, mặt nháy mắt trắng bệch.

"Hộc hộc--"

Tiêu Tễ khẽ nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe âm thanh.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Dường như, nó ở ngay bên cạnh hắn!

Đôi mắt sắc bén của Tiêu Tễ mở ra, hắn nhìn thấy một bóng người to lớn cầm con dao dài đã đến gần hắn từ lúc nào không hay, bàn tay của bóng đen cầm một con dao rựa đầy máu, trên đầu con dao có những giọt máu.

Không ai biết hắn xuất hiện lúc nào, tới khi nhìn thấy hắn thì con dao đã sắp rơi xuống.

Tí tách--

Một giọt máu rơi xuống má Tiêu Tễ.

Kế tiếp là một con dao sắc bén!

"Anh Tiêu!"

Đoạn Văn Chu thốt lên, không chút do dự lao về phía Tiêu Tễ!

Cậu muốn chặn con dao này cho Tiêu Tễ!

Tiêu Tễ chửi thầm trong lòng, hạ thấp trọng tâm xuống, nghiêng người đụng phải thân thể Đoạn Văn Chu, suýt soát tránh được lưỡi dao đáng sợ.

Phập!

Mũi dao cắm sâu vào ghế sofa, phát ra âm thanh chói tai như tiếng vải bị xé toạc.

Hắn tóm lấy thắt lưng của Đoạn Văn Chu, cưỡng ép cậu ta đổi hướng, hai người nặng nề ngã xuống đất, lăn hai vòng, người phủ đầy bụi, cơ thể cũng bị các mảnh vụn khác trên mặt đất cào xước, để lại không ít vết thương.

Tuy nhiên, lúc này hai người hiển nhiên không có thời gian để tranh cãi.

Nhìn thấy đòn đánh chắc chắn phải trúng của mình lại bị trượt, bóng đen phát ra một tiếng cười trầm khàn khàn khàn quái dị.

Ánh đèn pin chiếu vào mặt hắn, khiến người ta đặc biệt nhìn rõ khuôn mặt gớm ghiếc và đáng sợ của hắn.

Đây là một người đàn ông cực kỳ cao lớn. Trên cổ hắn có một vết dao rất sâu, đầu hắn không đặt ngay trên cổ mà nghiêng vẹo, như có người dùng dao cắt cổ hắn, nhưng cũng không cắt đứt hoàn toàn, chỉ để lại một chút thịt nối với nhau, máu khô vón cục trên cổ cùng với mái tóc đen bù xù.

Môi hắn bị cắt đứt, lộ ra thịt hồng, hàm răng vàng sậm khập khiễng, nước bọt sền sệt không thể bao bọc được, từng giọt nước bọt rơi xuống dưới cơ thể hắn, bám vào tạp dề màu đen đã bị phủ đầy tro bụi đã không nhìn ra hình dạng.

Trong tay hắn cầm một con dao rựa, ngẩng đầu lên, nghiêng đầu liếc về phía Tiêu Tễ.

"Phụ nữ!" Hắn gầm lên, cầm con dao rựa trên tay lao về phía Tiêu Tễ.

"Phụ nữ đều là lũ khốn nạn! Chém chết mày! Chém chết mày!"

Đoạn Văn Chu từ dưới đất ngồi dậy, nắm lấy tay Tiêu Tễ lao về hướng ngược lại.

Vốn dĩ cậu muốn trực tiếp trốn ở trong phòng ngủ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng cửa gỗ mỏng của phòng ngủ ngay cả một đao của quái vật cũng không thể chống đỡ được, nếu đi vào tìm chết là cái chắc.

Tiêu Tễ cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

Ngay cả trong trường hợp này, suy nghĩ của hắn vẫn rất rõ ràng, bọn họ diễn phim kinh dị cũng không tồi, nhưng rõ ràng ngay cả phim kinh dị cũng sẽ không xảy ra tình huống con người chắc chắn sẽ chết ngay khi ma quỷ xuất hiện.

Hay nói cách khác, họ phải có cách nào đó để đối phó với ma quỷ và kéo dài thời gian. Đôi mắt hắn đảo quanh đại sảnh, và hắn nhanh chóng xác định được mục tiêu mình đang tìm kiếm.

Cánh cửa sắt nặng trịch dưới tầng hầm mà trước đây dù thế nào đi nữa họ cũng không thể mở được giờ mở ra một vết nứt nhỏ, một ngón tay tái nhợt gầy gò từ trong vết nứt nhỏ thò ra ngoéo một cái về phía họ.

“Đi xuống tầng hầm.” Tiêu Tễ ngẩng đầu, nói vào tai Đoạn Văn Chu.

Lúc này bọn họ đã dẫn quái vật đi vòng quanh đại sảnh mấy lần, mặc dù sức tấn công của đối phương rất cao, nhưng nó lại kém nhanh nhẹn, rất khó tránh khỏi các chướng ngại vật đồ đạc trong phòng khách.

Khi điều này xảy ra, gã quái vật sẽ gầm lên và dùng dao đập nát hoàn toàn đồ đạc trước mặt. Như thể bị chú định mục tiêu hận thù, hắn ta cứ đi theo Tiêu Tễ và Đoạn Văn Chu, làm ngơ người nam và Vưu Lâm đang trốn trong một góc run lẩy bẩy.

Tuy nhiên, thời gian trôi qua, đồ đạc trong phòng khách dùng để chặn lại gã đã không còn nhiều, khoảng cách giữa họ và quái vật ngày càng gần hơn.

Đoạn Văn Chu lập tức hiểu được lời nói của Tiêu Tễ, hai người chạy về phía tầng hầm, cánh cửa sắt nặng nề của tầng hầm lần này bị bọn họ đẩy ra.

Đoạn Văn Chu nhanh tay lẹ mắt đá cửa đóng lại, chốt cửa rơi xuống, đúng lúc chặn được gã quái vật từ bên ngoài. Con dao rựa quá dày không thể nhét vào khe cửa.

Gã quái vật bất lực và giận dữ gầm lên bên ngoài cửa, dùng tay đập cửa bùm bùm bùm, lát sau cũng bỏ cuộc.

Ánh mắt gã lập tức rơi vào hai người còn sống khác trong đại sảnh, người nam và Vưu Lâm.

Chiếc đèn chùm pha lê trên trần đại sảnh tự động kêu cọt kẹt khi không có gió.

____

Bên trong tầng hầm tối đen như mực không nhìn thấy năm ngón.

Đoạn Văn Chu lợi dụng bóng tối nắm lấy tay Tiêu Tễ đưa lên môi hôn.

"Em yêu, em ổn chứ?"

"Tôi ổn."

Vừa nói xong, Tiêu Tễ liền cảm thấy bắp chân đau nhức, lăn lộn trên mặt đất hồi lâu chắc là đã bị thứ gì đó cào xước.

Vừa rồi các máy quay đều vội vàng theo họ trong đại sảnh, sợ bỏ lỡ một số cảnh quay quan trọng, lúc này rất nhiều người trong số họ đã theo chân họ xuống tầng hầm.

[Trời tối quá, sao không gì hết vậy?]

[Đoàn làm phim nghèo đến nỗi không có tiền mua nến luôn à?]

[Sau khi chứng kiến cũng đủ để xác nhận, nữ chính kéo chân sau thế này làm nam chính cũng bị liên lụy theo, vốn dĩ có thể sống sót ra ngoài, nhưng hiện tại thì chết là cái chắc.]

[Nữ chính vô dụng, kịch bản nhân vật không ổn, làm mọi thứ rối tung hết cả lên.]

[Sao mày vẫn chưa chết chứ? Làm ơn đi, đừng kéo chân anh tao nữa!]

[Kỹ năng diễn rác rưởi, khuôn mặt thì chả có tí cảm xúc mà đạo diễn cứ cho cô ta thêm đất diễn, oẹ!]

Lúc này, tiếng nói của những chiếc camera này trở nên cực kỳ nhất quán, chửi bới Tiêu Tễ mau chết nhanh đừng cản trở tầm mắt của chúng.

Lúc này Tiêu Tễ và Đoạn Văn Chu cũng không còn hơi sức quan tâm những thứ này đang nói gì nữa.

"Đừng sợ, anh mang nến tới đây!"

Đoạn Văn Chu từ trong túi quần mò mẫm một lúc rồi thắp nến lên.

"Nhìn này, sáng hơn nhiều rồi---"

"** má!"

Cậu vừa mới đốt nến lên, quay đầu lại liền sợ hãi.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt treo ngược giữa không trung, ở giữa cậu và Tiêu Tễ, đó là một cô bé trông còn nhỏ, mái tóc dài rối bù xõa xuống, bóng dáng bị ánh nến chiếu vào.

"Hehe, anh đẹp trai ổn hong."

Cô bé chào cậu.

“Ặc, nếu bé không đột ngột xuất hiện thì sẽ ổn hơn đó."

Đoạn Văn Chu giấu Tiêu Tễ ra sau, cảnh giác nhìn cô bé.

Tiêu Tễ cảm thấy cô bé này chắc chắn không có gì nguy hiểm, hoặc tạm thời không có nguy hiểm gì, nhất là sau khi họ vừa kết thúc cuộc rượt đuổi khốc liệt, một bộ phim kinh dị thường thấy thường có một khoảng "thời gian nghỉ ngơi" để chuẩn bị cho đoạn cao trào kế tiếp của bộ phim.

…………Mặc dù hắn không chắc đây có phải là một bộ phim theo quy luật bình thường không.

Hắn từ phía sau Đoạn Văn Chu bước ra, nhìn cô bé.

Quần áo của cô bé đã cũ kỹ và rách rưới, ngoại trừ khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt và mái tóc rối bù, trên người cô bé không có gì trông giống như một con quỷ hung hãn. Nhưng phải đến khi từ từ đưa cơ thể đang bị treo ngược xuống, bé gái mới bộc lộ ra sự đáng sợ của mình.

Cô bé chỉ có nửa thân trên hoàn chỉnh, từ thắt lưng không có gì cả, cô bé dùng hai tay chống đỡ mặt đất, di chuyển trái phải như một con vượn, trông đặc biệt quái dị.

"Em là chủ căn biệt thự này phải không?"

Cô bé lắc lắc đầu.

“Tất nhiên là không, em chỉ là một người qua đường xui xẻo lại tội nghiệp thôi.

Em chỉ đến biệt thự này để chơi trốn tìm. Trong lúc không hề hay biết gì, em đã bị gã điên bên ngoài chém làm đôi rồi bị ném vào tầng hầm."

Tuy nhìn còn nhỏ nhưng cách nói chuyện của cô bé có vẻ già dặn chứ không non nớt như trẻ con.

Tiêu Tễ nhạy bén cho rằng đây là NPC[2] có thể cung cấp thông tin cho họ.

[2]NPC là viết tắt của từ Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi.

"Em có biết người đàn ông bên ngoài là ai không?"

Cô bé đơn giản nằm xuống bàn, trong bụng bé gái không có nội tạng, chỉ còn lại một khoang bụng trống rỗng.

Cô bé đập tay xuống bàn.

“Hắn bị bệnh tâm thần, bị vợ chém chết, liền cảm thấy tất cả phụ nữ trên thế giới đều đáng chết. Hắn ta cầm dao rựa suốt ngày la hét về việc chém phụ nữ.

Há! Em chính là khó chịu với bộ dạng này của gã! Gã càng muốn giết thì em càng muốn cứu."

Tiêu Tễ: “Vợ hắn vì sao muốn giết hắn?”

Cô bé cười lạnh: “Bị nữ diễn viên nhập hồn. Sau khi người phụ nữ điên đó tự sát, cô ta cảm thấy tất cả đàn ông trên thế giới đều đáng chết.

Cô ta biến thành ma không bao lâu, có một đôi vợ chồng dọn vào biệt thự, vừa vặn nhập hồn vào người vợ rồi thẳng tay giết chồng người ta. "

Tiêu Tễ: “Vậy thì doanh nhân đã chết từng sống ở đây, cũng bị nữ diễn viên kia dở trò quỷ à?”

Cô gái: "Không, người phụ nữ điên đó trước tiên đã cắt thứ đó của anh ta, sau đó ném xuống lầu khiến hắn ngã chết - nhưng kể từ khi doanh nhân qua đời, không còn ai sống ở đây nữa."

Các người muốn tìm đường chết à, còn có gan ở lại qua đêm."

Đoạn Văn Chu cười khổ nói: “Còn không phải do tình thế bắt buộc.” Hắn nhịn không được nói.

Cậu quyết định tương lai coi phim kinh dị sẽ nghĩ tốt cho vai chính não tàn, sau tất cả, chúng ta sẽ không bao giờ biết họ phải chịu đựng những gì mỗi khi có hành động tìm đường đường chết vừa ngu xuẩn vừa can đảm.

Cô bé trợn mắt lên nhìn họ.

"Các anh có đồ gì ăn không?"

Tiêu Tễ liếc nhìn Đoạn Văn Chu, đối phương thành thật lấy kẹo từ trong túi ra đưa cho cô bé. Đó chính là viên kẹo cậu đã dùng để lừa gấu nhỏ trong căn mật thất lần trước.

"Vậy em có biết vì sao nữ diễn viên lại tự sát không?"

Trực giác hắn cảm thấy cái chết nữ diễn viên chính là căn nguyên của mọi chuyện.

Cô bé: "Dù sao thì cũng chỉ là chuyện trong làng giải trí thôi. Hình như có người tung tin cô ấy có một chân với một diễn viên khác. Diễn viên đó có tính cách rất tốt, danh khí lại cao. Mọi người trên mạng đều mắng cô ấy là kỹ nữ, không biết xấu hổ mà quấn chặt diễn viên đó."

Mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, vì không thể chịu đựng được nên cô ấy đã tự tử.

Ánh mắt Tiêu Tễ có chút lạnh lùng.

…Hắn đã biết tại sao họ lại phải đến đây quay bộ phim này. Ở đây lại còn có rất nhiều máy quay.

Trong biệt thự này có ba con quỷ vô cùng nguy hiểm. Tóc mà người nam gặp trong nhà vệ sinh là nữ diễn viên đã tự tử, người gõ cửa lúc nửa đêm chính là doanh nhân đã nhảy lầu, kẻ luôn miệng giết phụ nữ là ông chồng bị vợ đâm chết.

Sau đó họ tiếp tục trò chuyện với cô bé nhưng cũng không nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào nữa. Cô bé nói rằng ở đây rất an toàn, hai người họ có thể ở đây cho đến lúc bình minh.

Hai người thoáng thả lỏng.

Đoạn Văn Chu: "Tốt quá, vậy chúng ta không ra ngoài, ở chỗ này chờ bình minh đi!"

"Vợ, em bị thương! Để anh băng bó vết thương cho em!"

Tiêu Tễ cau mày, ống quần bị Đoạn Văn Chu xắn lên, lộ ra bắp chân trắng nõn thon dài bên dưới, dưới ánh nến trông sáng như ngọc, nhưng vết máu trên người đã hủy hoại vẻ đẹp này.

Vết máu rất nông, đó là vết thương bị mảnh pha lê làm trầy xước khi lăn trên mặt đất, đã đóng vảy.

Lòng bàn tay của Đoạn Văn Chu rất nóng, cậu đặt tay lên mắt cá chân xinh đẹp và mảnh khảnh của Tiêu Tễ, cẩn thận lau bụi trên vết thương cho hắn, cuối cùng lại gần thổi vào vết thương của hắn, ngẩng mặt lên mỉm cười.

"Được rồi, sẽ không đau nữa."

Tiêu Tễ tựa hồ đột nhiên rơi vào suy nghĩ nào đó, hắn không đứng dậy mà chỉ nhìn vết thương nhỏ đóng vảy trên chân, thậm chí còn dùng tay chạm vào vết thương, cố gắng loại bỏ vết vảy đẫm máu.

"Này em yêu, em đang làm gì vậy!" Đoạn Văn Chu giữ tay hắn lại.

"Không đúng."

Tiêu Tễ ngước mắt lên.

Ánh nến nhảy múa lung linh, chiếu sáng toàn bộ tầng hầm, vô cùng rực rỡ.

Nữ quỷ nhỏ chỉ còn lại một nửa cơ thể đang nằm trên mặt đất ăn đồ ngọt, thoạt nhìn không có gì đáng sợ, thậm chí còn bắt đầu nhắm mắt ngủ. Chốt cửa bị khóa chặt, không một con quái vật nào có thể vào được.

Có vẻ như đây thực sự là một căn phòng an toàn. Chỉ cần họ ở đây trong hai giờ còn lại, họ có thể rời khỏi mật thất thông qua lối ra--

Tuy nhiên, đây có thực sự là trùng hợp?

Không chỉ họ mà cả khán giả cũng cảm thấy ở đây không có gì kịch tính.

[Này, thật là mất hứng, đây thực chất là một bộ phim lãng mạn được ngụy trang dưới dạng phim kinh dị đúng không trời.]

[Tởm chết đi được, tôi cứ tưởng cô bình hoa này sẽ chết, nhưng cuối cùng cô ta lại ở đây nói chuyện yêu đương.]

[Bực mình quá, tại sao một bộ phim kinh dị như thế này lại phải nhét cái nhỏ bình hoa này vào? Thực sự là một sai lầm. Vốn dĩ nam chính diễn xuất khá tốt, tôi không muốn xem nữa. Cái quỷ gì vậy chứ?]

[Mọi người cứ rời đi, đợi phim kết thúc thì đừng quên đánh giá kém nhỏ này.]

Đánh giá kém, phim ảnh, tầng hai không thể lên, tóc trong ống nước...

Tiêu Tễ sắp xếp lại trong đầu tất cả manh mối mà bọn họ đã có được từ trước đến nay, sắc mặt lạnh lùng, đã hiểu đại khái phó bản này là gì, nhưng vẫn cần phải kiểm tra.

"Cậu có dao không?" Hắn hỏi Đoạn Văn Chu.

"À, có."

Đoạn Văn Chu giống như Doraemon, mang theo đủ loại đồ vật, từ đâu đó trên người rút ra một con dao.

Tiêu Tễ cầm trong tay kiểm tra trọng lượng, so với dao mổ thì con dao này có chút nặng. Hân vẫn chưa có vũ khí tiện dụng, nhưng nếu sau này hắn thực sự vào Học viện Dị Chủng, hắn có thể sẽ tìm được một vũ khí.

Nhưng lần này Tiêu Tễ muốn có con dao, nhưng không phải dùng để đánh nhau, mà là --

Hắn cởi chiếc áo sơ mi buộc quanh eo, trong hạng mục Vòng đu quay ở mật thất trước, hắn cắt thịt ở thắt lưng làm mồi nhử. Lúc này hắn lựa chọn bên không bị thương.

Đoạn Văn Chu đã cảm thấy có gì đó không ổn.

"Vợ ơi, em đang làm gì vậy?!

Đừng tiếp tục dùng dao đâm vào mình, không sao đâu, cứ đâm về phía anh! Anh không thấy đau đâu.”

Tiêu Tễ: "Không được."

Đoạn Văn Chu không vui: "Anh làm được! Anh giỏi nhất! Tại sao lại nói anh không được!"

Tiêu Tễ phớt lờ cậu.

Con dao sắc bén chém từ trên xuống dưới vùng bụng dưới của hắn, một dòng máu chảy ra, lăn lên làn da trắng lạnh của người đàn ông, dọc theo những khe hở cơ bắp tuyệt đẹp chảy xuống.

Đoạn Văn Chu:!!!

Tiêu Tễ nhìn chằm chằm vết thương một lúc, không thèm để ý đến Đoạn Văn Chu đang lảm nhảm bên tai, hắn chắc chắn một điều.

Không có chữa lành.

Vết thương của hắn không lành.

Trong mật thất này, khả năng chữa lành kỳ lạ của hắn lần đầu tiên thất bại, cơ thể hắn trở nên giống như người bình thường. Những vết thương nhỏ sẽ nhanh chóng đóng vảy, nhưng những vết thương sâu như vậy thì không thể lành được.

Đây không phải là cơ thể ban đầu của hắn!

Nói cách khác, tất cả những gì hắn thể hiện ở đây là tất cả những gì mà nhà làm phim muốn khán giả nhìn thấy, và nó đều sai sự thật và không thực tế.

Họ đã có mặt ở trường quay từ thời điểm Quỷ Tước tuyên bố bắt đầu quay phim. Tất cả điều này chỉ là... một bộ phim.

Vì vậy, diễn xuất của họ phải phù hợp với nhân vật và ấn tượng của khán giả về họ thì mới được coi là “diễn viên giỏi”. Việc các diễn viên phải làm là làm hài lòng những khán giả không phải là"con người" đang ngồi lê đôi mách.

Nhưng -------- tại sao?

Tiêu Tễ hơi nhướng mày, trên mặt hiếm thấy có biểu tình sống động hơn, gần như lời thì thầm chế nhạo của khán giả đột nhiên sững sờ trước hành động đột ngột của hắn.

[Nữ chính rốt cuộc có bị điên không?]

[Tại sao đột nhiên lại dùng dao đâm vào mình? Cô bị điên à. Làm mà không rõ nguyên nhân kết quả gì luôn.]

[Từ lâu tôi đã thấy cô ta không bình thường về mặt tinh thần rồi, có lẽ ngoài đời cô ta cũng có vấn đề về não đấy.]

[Bệnh tâm thần kinh tởm nhất, toàn kẻ điên đầu óc không bình thường.]

[Hiện tại thật sự là cái dạng gì cũng làm diễn viên được.]

Tiêu Tễ che vết thương, ghé vào tai Đoạn Văn Chu, nói với cậu một câu. Sau khi nghe được lời nói của hắn, đồng tử của chàng trai đột nhiên co rút lại, cậu ta cứng đờ ngay tại chỗ.

Vị bác sĩ đẹp trai ngồi xuống đất, nhìn xung quanh và nói nhẹ nhàng hai từ với camera xung quanh mà không chút do dự.

“Rác rưởi.”

[???Nữ chính làm gì vậy?]

Cô ta......mắng chúng ta là rác rưởi sao...?]

Những chiếc máy quay này là sự kết hợp giữa máy móc và xác thịt, nhất thời có chút không phản ứng được, có lẽ chưa từng có diễn viên nào dám trực tiếp xúc phạm khán giả của mình.

"Không có thuốc nào cứu nổi rác rưởi."

Tiêu Tễ tiếp tục nói.

[Cảnh báo! Tỷ lệ OOC diễn viên vợ đã tăng lên 10%]

[Cảnh báo! Tỷ lệ OOC diễn viên vợ đã tăng lên 20%]

............

Hắn ho một tiếng, thân thể có chút không vững, sắc mặt do mất nhiều máu trông cực kỳ tái nhợt, hắn nhìn về phía camera gần mình nhất.

"Ngươi cho rằng ngươi là thần phán xét vạn vật, có thể tùy ý phán xét thiện ác sinh tử một người. Ngươi... có nhìn rõ vị trí của mình không?"

Con dao mỏng trong tay hắn xoay tròn, lần lượt đi qua trước ống kính, mũi dao chĩa vào chúng, nhưng lại thu hồi, cuối cùng đáp trên cổ của chính hắn.

[Cảnh báo nghiêm trọng! Tỷ lệ OOC diễn viên vợ đã tăng lên 70%!]

[Yêu cầu diễn viên dừng ngay hành vi phá hoại nhân vật, nếu không sẽ gây ra hậu quả không rõ sau khi diễn!]

[Điên rồi, điên rồi, điên rồi! Mày dám uy hiếp tao? Tao sẽ giết nữ diễn viên này!]

[Đợi đến cuối đi, bị đánh giá 0 điểm chờ bị xử tử đi!]

[Ha ha ha ha, chửi chúng tao rác rưởi? Mày nghĩ mày là ai?]

[Kỹ thuật diễn rác rưởi còn chưa tính, miệng còn hôi như vậy, không có cha mẹ dạy nên miệng mày phun đầy phân à, sao không tự mình soi gương xem mình ghê tởm cỡ nào.]

Nghe những lời này, vẻ mặt tuấn tú của Tiêu Tễ vẫn lạnh lùng, nhưng trong mắt lại có chút ngạo mạn cùng mỉa mai không thể nhận ra.

Chiếc mặt nạ lạnh lùng luôn khắc chế chế và thờ ơ cuối cùng cũng nứt ra, để mọi người nhìn thấy sự điên cuồng và bệnh trạng sâu trong xương tủy của hắn.

Tại sao phải theo tính cách nhân vật, tại sao phải làm hài lòng những khán giả này và tại sao phải tạo ra một bộ phim hoàn hảo.

"Chúng mày có ý đồ thao túng tao bằng lời nói, sao không nhìn xem mình có xứng không?"

Hắn gằn từng chữ một mà nói.

Mũi dao sắc bén đâm thẳng vào cổ Tiêu Tễ, cắt một cách khéo léo và chính xác vào động mạch cảnh và tĩnh mạch cổ ở cổ hắn. Một lượng lớn máu phun ra và bắn tung tóe trên mặt đất.

Con dao cắt yết hầu hắn sạch sẽ lại lưu loát.

Xung quanh cơ thể của Tiêu Tễ, những chiếc máy quay kỳ lạ không ngừng inh ỏi kể từ đầu phim lại im lặng vào lúc này.

*******

Mẫu truyện nhỏ của thành ngữ "thố tử hồ bi"

Ngày xưa có một con thỏ và một con cáo, chúng có chung một kẻ thù là người thợ săn trên núi, liền liên minh với nhau, thề nguyện sẽ cùng sống chết có nhau.

Có một ngày nọ, khi chúng đang hưởng thụ phong cảnh tuyệt đẹp của thiên nhiên trên cánh đồng, có một đám thợ săn phát hiện ra chúng xuất hiện trước mặt bọn chúng. Lúc thỏ và cáo đang phải chạy trốn khỏi đám thợ săn, có một tên thợ săn bắn một mũi tên vào người con thỏ, cáo thì bạt mạng mà chạy, may mắn chạy thoát được.

Sau khi đám thợ săn đi rồi, Cáo quay trở về chỗ cũ, nó rất đau lòng và bắt đầu khóc lên.

Lúc này, có một bô lão đúng lúc đó đi ngang qua, nhìn thấy Cáo đang khóc tấm tức, cảm thấy kì lạ, liền hỏi:"Cáo ơi, sao con khóc nhiều vậy?"

Cáo trả lời một cách đầy đau xót: “Ông không biết gì đâu, con và thỏ là những con vật nhỏ vé và yếu ớt, đều bị thợ săn săn bắt, vốn dĩ chúng con là sống chết có nhau, nhưng bây giờ bạn đồng hành của con đã bị bắn chết rồi, nó chết bây giờ chết rồi, dự báo là con cũng sống không được bao lâu nữa, bạn con chết rồi, con làm sao không đau lòng được."

Bô lão nghe thấy Cáo nói như vậy, thở dài nói: "Con vì cái chết của bạn mình mà đau lòng là bởi vì các con có vận mệnh giống nhau a!”

- ----------

Dù đã muộn nhưng mình chúc các bạn năm mới vui vẻ và có một năm tràn đầy niềm vui và thành công nhéeeeeee🎆🎆🎆

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang