Nhưng câu nói "Quả nhiên nó cũng thích anh" khi lọt vào tai mọi người lại mang một tầng nghĩa khác.
"Đúng là mèo nào chủ nấy, cậu thích Niên ca, Bát muội cũng vậy" Thẩm Thừa Dực đứng gần nhất, là người nghe rõ chữ 'cũng' nhất.
Lục Húc lười giải thích, chỉ cười bảo: "Bát Muội rất nặng, anh không cần ôm nó đâu."
Quý Tu Niên rũ mắt nhìn thoáng Bát muội, cảm thấy mèo con tròn một cục rất đáng yêu. Y lắc đầu đáp lại, cũng không có ý thả mèo xuống đất: "Bát muội không nặng."
"Meo......" Bát muội vui vẻ vùi đầu vào cánh tay y, đầu mèo dụi qua dụi lại phát ra những tiếng sột soạt nhỏ, tâm trạng của nó hiện tại rất tốt.
Lục Húc cười khẽ tiến lên định ôm mèo, một giọng nói đầy vẻ bực bội bỗng vang lên: "Tại sao ở đây lại có mèo, thật khó chịu..."
Người phát ra âm thanh là Lam Cao Kiệt, hắn đứng trước cửa phòng phát sóng nhưng không bước vào, tay cứ luôn chỉ chỉ trỏ trỏ Bát muội và nhân viên công tác.
Bát muội tuy là mèo nhưng nó rất thông minh và không bao giờ gây phiền toái cho người khác, ai có 'não' cũng biết rõ điều này.
Nhân viên công tác nói đây là mèo của Lục Húc, cũng kiên nhẫn giải thích Bát muội rất ngoan: "Nó rất thông minh, sẽ không ảnh hưởng đến quá trình quay chụp"
Có sao nói vậy, Bát muội đến đây toàn vào phòng thu âm ngồi im ngủ. Trừ những lúc Lục Húc rảnh rỗi đến tìm nó ra thì hầu như nó toàn ngủ hoặc ngồi đợi. Là mọi người chủ động đến làm phiền nó chứ Bát muội hoàn toàn không thèm quấy rầy ai.
Nhưng Lam Cao Kiệt không có tâm trạng nghe nhân viên công tác giải thích, hắn không kiên nhẫn đáp lại: "Đây là chương trình thế giới động vật à? Tôi bị dị ứng với lông mèo, có nó tôi không thể hợp tác quay chụp được."
Dị ứng lông mèo là chuyện thường hay xảy ra, Lam Cao Kiệt cũng không phải là người duy nhất.
Suy xét đến vấn đề sức khỏe của nhóm TTS, nhân viên công tác nhanh chóng liên hệ Lục Húc.
"Lục Húc, mọi người ở đây ai cũng thích Bát Muội, nhưng vấn đề sức khỏe của học viên vẫn là chuyện quan trọng nhất. Dị ứng lông mèo không phải là chuyện nhỏ, mong cậu hiểu..."
Để Lục Húc không cảm thấy khó xử, nhân viên công tác đã dùng giọng điệu nhẹ nhàng êm ái nhất.
Lục Húc nhìn thoáng tiểu quỷ đang vùi đầu trong lồng ngực của Quý Tu Niên sau đó nhíu mày liếc Lam Cao Kiệt đang đứng phía xa, cười đáp lại: "Em hiểu mà."
"Bát muội ngoan, mày về phòng ngủ một giấc đi, tí nữa về tao cho mày ăn 2 lon đồ hộp"
"Meo" Nghe nói mình sẽ có tận HAI lon đồ ăn, Bát muội lập tức từ trong vòng tay Quý Tu Niên nhảy xuống, chầm chậm bước ra ngoài.
Thấy Bát muội cách càng ngày càng gần, Lam Cao Kiệt lạnh hết cả người, lông tơ cũng dựng đứng, theo bản năng lùi về sau hai nước.
"Gào rừ!" Lúc đi đến cửa phòng, Bát muội bỗng quay đầu sang liếc hắn, cổ họng phát ra những tiếng 'gầm gừ' cảnh cáo.
Hai chân Lam Cao Kiệt như muốn nhũn ra đến nỗi phải dựa vào ghế mới đứng vững, hắn sợ chỉ vài giây nữa thôi, Bát muội sẽ vọt tới vồ hắn.
Một người một mèo đứng đó nhìn nhau rất lâu.
Lúc Lam Cao Kiệt sắp chịu không nổi, Bát muội bỗng quay đầu, ưu nhã bước tiếp.
Nhưng vài giây ngắn ngủi đó cũng khiến Lam Cao Kiệt đổ mồ hôi đầm đìa.
Nhân viên công tác lập tức gọi chuyên viên trang điểm đến dặm phấn lại cho hắn, lòng thầm nghĩ sao phản ứng của thực tập sinh này lố quá vậy, chắc là sợ mèo thật rồi.
Lục Húc đem tất cả mọi thứ thu hết vào đáy mắt, thấy hắc khí trên người Lam Cao Kiệt càng ngày càng đậm, thật sự là hết đường cứu vãn.
Nhiều học viên đến hỏi nguyên nhân Bát muội bị đưa đi. Sau khi biết được lý do, Từ Nhạc Nhạc nhanh chóng moi điện thoại ra, click vào weibo, lướt lướt vài cái rồi nhíu mày.
Anh là một người thuộc kiểu "cuồng điện thoại", lại có sở thích hóng hớt tin tức của các thực tập sinh mà anh thích, cảm thấy xả xì - trét vô cùng.
Hồi trước anh đã mò vào trang cá nhân của tên kia xem thử, đang dựa vào trí nhớ lục lại album ảnh vì anh cảm thấy tên Lam Cao Kiệt đó nói dối. Sau đó anh lập tức bĩu môi, đưa điện thoại cho Lục Húc xem "Lam Cao Kiệt nói xạo đấy, cậu ta từng chụp ảnh với rất nhiều mèo!"
Lục Húc rũ mắt nhìn tấm ảnh Lam Cao Kiệt đang thân mật ôm mèo, trên mặt là một nụ cười mãn nguyện.
Thời gian đăng ảnh khoảng hai năm trước, lúc ấy hắn có một chút thẹn thùng non nớt của thiếu niên, nhan sắc bình thường không có gì nổi bật nhưng linh hồn lại rất sạch sẽ.
Lục Húc không quan tâm hắn mấy năm nay đã trải qua những gì, cậu vỗ vai Từ Nhạc Nhạc, bảo anh không cần vì mấy việc vặt mà tức giận.
Trước khi quay, mỗi người được phát một bộ đồng phục.
Tổ tiết mục có lẽ rất thích kiểu thiếu niên trẻ trung năng động cho nên khi mặc bộ đồ màu tím nhạt này lên người, bọn họ giống như học sinh cuối cấp tràn ngập hơi thở thanh xuân vườn trường.
Gương mặt thanh tú trắng trẻo kết hợp với đôi chân dài thẳng tắp nhìn rất đã mắt.
Trước khi buổi ghi hình chính thức bắt đầu, tổ tiết mục yêu cầu nhóm TTS đứng vào vị trí của mình.
Vì là Center nên Lục Húc đứng ở chính giữa sân khấu, học sinh ban A thì đứng sau phía sau cậu.
Học sinh các lớp khác tản ra khắp các góc của sân khấu, thỉnh thoảng mới có ánh đèn flash của máy quay chiếu đến.
Quay MV so với thi đấu khó hơn rất nhiều vì không chỉ nhảy giỏi mà còn phải kiểm soát tốt biểu cảm của bản thân nữa.
"Tôi không quan tâm tính cách của các cậu ngày thường như thế nào, thứ tôi muốn là một MV mang hơi thở thanh xuân tươi đẹp" Phạm Tăng đứng trước bàn giám sát cầm loa nói cho bọn họ biết tiêu chuẩn đầu ra của mình.
Trường quay có đến tận 12 chiếc máy quay phim cho thấy sự coi trọng của nhà sản xuất đối với chương trình này.
Tiêu chuẩn đầu ra của Phạm Tăng rất cao, hắn cho người lắp máy quay ở nhiều góc độ khác nhau dẫn đến việc các học viên ở những lớp thấp có cơ hội lên sóng nhiều hơn. Việc nhiều thực tập sinh ở thứ hạng thấp có cơ hội góp mặt trong chương trình là một điều hạnh phúc đối với họ.
Có lẽ vì nguyên nhân này nên khi hắn bắt họ quay đi quay lại nhiều lần cũng không có ai phàn nàn hay than mệt.
Nhìn chung quá trình quay MV diễn ra rất thuận lợi, còn hiệu quả như thế nào thì phải qua khâu hậu kỳ mới biết được.
"Mọi người vất vả rồi, hôm nay về nhớ nghỉ ngơi sớm một chút để chuẩn bị cho lần ghi hình thứ ba."
"A, nhanh như vậy sao?"
"Tuần sau là vòng đấu loại trực tiếp, cậu còn không mau trân trọng cơ hội làm bạn với tôi đi, có lẽ tuần sau tôi sẽ bị loại đấy!"
"Bó tay với cậu luôn, cậu nghĩ tôi qua nổi vòng sau à!"
...
Đối mặt với lần thi đấu tiếp theo, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Sau khi Phạm Tăng và những người khác rời đi, vài học viên ngay lập tức moi điện thoại ra xem bảng xếp hạng phiếu bầu trực tuyến.
Đứng đầu là Tống Triết, trưởng nhóm nhạc BTT. Còn người leo rank nhanh nhất chính là Lục Húc. Hôm qua cậu ấy đứng thứ 21, hiện tại đã leo lên vị trí thứ 5.
Nhiều người than thở việc Lục Húc số tốt vì cậu ký hợp đồng với Diệu Ngoan Giải Trí. Nhờ vậy mà được Dư Mạn Mạn và Tô Mộ Bạch giúp đỡ kéo phiếu.
Năng lực không tệ, gia thế cũng mạnh, cậu ấy không vào top ba mới là lạ đấy.
"Lục Húc đại nhân!" Từ khi quyết định nhờ Quý Tu Niên đánh giá xếp hạng, F4 tập luyện còn chăm chỉ hơn trước. Hạ Tinh Hoa nhìn Đại nhân trên sân khấu, cảm thấy Ngài ấy nhảy rất nhiệt huyết, trông rất yêu nghề.
Lục Húc quay đầu, mỉm cười chào bọn họ.
Thấy bốn vị huấn luyện viên rời khỏi trường quay, F4 lập tức vọt lên nói với Đại nhân chuyện hôm nay.
"Quý Tu Niên hẹn tối nay gặp à?"
Hạ Tinh Hoa gật đầu: "Vâng, 9h tối nay ạ"
Đào Anh Bác là đứa sõi đời nhất, anh lo lắng hỏi: "Nhỡ là Hồng Môn Yến* thì sao"
F4 nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, Hạ Tinh Hoa hỏi thẳng: "Hồng Môn Yến là gì?"
[* Hồng Môn yến là một điểm nhấn quan trọng của chiến tranh Hán - Sở diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, Trung Quốc. Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mất vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang. Ông cho chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong lại âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng không thành vì Lưu Bang giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc hung hiểm mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ. Sau này, mỗi lần nhắc lại sự kiện lịch sử ấy, người ta đều sử dụng thuật ngữ "Hồng Môn yến" theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.]
Thấy Đại nhân đứng đó cười nhạt, Đào Anh Bác thấp giọng đáp lại: "Có nghĩa là chúng ta sẽ gặp nguy hiểm khi đến đó. Lúc đầu y không tin chuyện quỷ thần, tự nhiên nhìn thấy mấy thứ kì lạ như chúng ta, lỡ y mời thầy đến hốt luôn tụi mình thì sao?"
Đưa quỷ đi Tây thiên là chuyện nhỏ, nhưng trực tiếp tiêu diệt thì rất khó, quỷ này cũng ảo tưởng quá rồi.
"Nghĩ nhiều rồi, " Lục Húc nhanh chóng đáp lại vì sợ bọn lại họ tiếp tục tưởng tượng ra mấy chuyện tào lao "Bốn người đều là quỷ đã đăng kí thân phận, làm sao có thể tùy tiện diệt là diệt. Đã kí hợp đồng với tôi thì chỉ có tôi mới xử lý được mấy cậu thôi."
"Đúng nhỉ!" Đào Anh Ba gật đầu, cảm thấy điều này rất hợp lý.
Nghĩ thử xem, bọn họ đã kí hợp đồng với Tử Thần đại nhân, hiện tại bọn họ chính là quỷ của Ngài ấy. Nếu muốn hốt bọn họ thì phải xin phép Đại nhân, nếu Ngài ấy không đồng ý thì ráng mà chịu.
Càng nghĩ họ càng cảm thấy yên tâm.
Hạ Tinh Hoa nhìn đồng bọn, nói "Mặc kệ ảnh đế hẹn chúng ta vì lý do gì, đêm này đến là biết."
Hạ Tinh Hoa rất muốn được đứng trên sân khấu và được đánh giá xếp hạng nên tối nay cậu sẽ đến đó, dù có nguy hiểm rình rập cậu cũng không sợ.
Nhớ đến dáng vẻ ôm Bát Muội của người đó, Lục Húc nghĩ thầm có lẽ bọn họ không bị gì đâu.
Cậu đang định mở miệng an ủi thêm, Lam Cao Kiệt bỗng bước đến.
Hắn đã quan sát Lục Húc từ nãy đến giờ, đồng thời hắn cũng nhìn thấy rõ bốn con quỷ đang vây quanh cậu.
'Thứ ăn cắp sớm muộn gì cũng phải trả lại...'
Câu nói ấy vẫn luôn văng vẳng bên tai hắn, nhưng cậu ta có khác gì mình đâu.
"Chúng nó là do mày mời tới à?"
Lam Cao Kiệt thấp giọng hỏi một câu rất khó hiểu.
Hạ Tinh Hoa cùng đồng bọn nhìn nhau, thầm nghĩ không biết Đại nhân sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
"Không, bọn họ cùng thứ trên người cậu không giống nhau, là tôi tình cờ gặp họ thôi" Đối với lời chất vấn của đối phương, Lục Húc vẫn bình tĩnh trả lời. Cậu khoanh tay nhìn hắn và mỉm cười, nụ cười ấp áp như ánh đèn chiếu rọi lên khuôn mặt hắn.
Trực giác mách bảo hắn nên cách xa Lục Húc một chút vì trên người cậu ta có một luồng khí rất kì lạ.
Hắn nhìn Lục Húc, do dự hỏi: "Mày coi thường tao, nghĩ tao đang chơi ngải đúng không?"
Phản ứng của Lục Húc nằm ngoài dự đoán của hắn, cậu ta còn cười tươi hơn: "Không phải, tôi đang chờ ngày đó đến."
Dùng mạng để đổi lấy danh lợi, có người vì dại dột nhưng có người lại vì lòng tham mà tự nguyện.
Khi cậu tắt thở, cậu chính là khách hàng của tôi.
Hiện tại trong mắt cậu, Lam Cao Kiệt chính là điểm thưởng cuối tháng nên ai thèm quan tâm điểm thưởng tròn méo ra sao.
Lam Cao Kiệt cảm thấy câu trả lời của Lục Húc có ẩn ý gì đó, chỉ là hắn nghĩ mãi cũng không ra.
Hắn càng nghĩ càng thấy hoang mang, vì vậy ném lại một câu "Chẳng hiểu mày đang nói cái khỉ gì" rồi chạy mất hút.
"Mùi trên người tên đó gần giống chúng ta rồi!" Hạ Tinh Hoa lẩm bẩm nhìn bóng lưng Lam Cao Kiệt.
Lục Húc gật đầu, đáp: "Rất nhanh thôi, hắn sẽ giống cậu"
Giống cậu?
Vậy có nghĩa là...
F4 nhìn nhau, ai cũng nghĩ ra việc Lam Cao Kiệt sắp chết. Làm quỷ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy người sống bị phán sắp chết nên họ có chút thổn thức.
Nhưng đây chính là con đường mà người nọ chọn, bọn họ đâu giúp được gì.
Lục Húc cũng không ở lại đây lâu, cậu phải về KTX cho Bát muội ăn, chắc mèo nhỏ cũng đói rồi.
Cậu cứ tưởng Bát muội đang ngủ trong phòng, nhưng khi mở cửa, mọi thứ đang diễn ra khiến cậu ngây người__
Đây là KTX của bọn họ ư?