Phúc đại tỷ nói: "Không phải bán đâu, tỷ cảm ơn muội, cho muội ăn đấy."
Thu đại nương nói: "Đại nương cảm ơn Minh ca, cho nó ăn đấy."
Triệu thẩm mẫu nói: "Ta chẳng cảm ơn ai cả, muốn cho không nhà ngươi ăn đấy", kèm theo một cái liếc mắt khinh thường.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chờ đến khi cà chua bắt đầu lên màu thì cũng là lúc tết Đoan Ngọ đến.
Quán ăn làm ăn phát đạt quá, đến cả quý nhân từ Hoàng Long phủ cũng ghé đến, ngay cả tướng quân phủ cũng đặt mua mấy món ăn ở quán.
Vậy nên ta chẳng thể theo lời hứa đón tiểu thư về thôn chơi được.
Ta ra đồng xem xét cẩn thận hai lượt, rồi giao gà vịt cho Hải Hải, Thanh Thanh trông nom, thù lao là hai sợi dây ngũ sắc, lại giao vườn rau cho Triệu Nhị Thiết trông coi.
Hắn bất bình vì không có thù lao, ta liền cho hắn một cái liếc xéo, dù sao hắn còn thiếu nợ tiền công của ta mà.
Sắp xếp ổn thỏa mọi việc, ta lại thu hoạch rau trong thôn một lần nữa, rồi cùng thiếu gia đưa ông nội đến Ninh An thành đón tết Đoan Ngọ.
Trong tiệm vẫn náo nhiệt như mọi khi.
Ông nội đi tìm bà nội nói chuyện, ta thì mang rau vào bếp.
Thiếu gia bê một túi cà chua nặng trĩu, cố sức bước qua ngưỡng cửa phòng bếp.
Hửm? Sao giờ hắn đã có thể xách một túi cà chua đi xa thế này rồi?
Ta vội vàng tiến lên đỡ lấy, trong lòng lo lắng: Cô cô nói cà chua này làm món canh đậu phụ có vị chua ngọt, mùa hè ăn rất khai vị, nên càng ngày càng nhiều người gọi món. Cà chua này còn chưa đến mùa, chỉ có vài nhà trồng được cà chua sớm, số cà chua này ít ỏi thế này, đừng để bị dập hỏng mất.
Tiểu thư được nghỉ từ chiều mùng bốn, ta còn chưa kịp đi đón nàng thì đã thấy nàng dẫn theo một đám công tử tiểu thư, đuổi theo một vị công tử cao hơn nàng hơn nửa cái đầu, từ cuối ngõ chạy ra, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi: "Lưu A Bố, chặn tên họ Tiền kia lại!"
A Bố đang đứng ở cửa tiệm ngó nghiêng liền lập tức lao ra, đụng ngã vị tiểu công tử ăn mặc như thư sinh kia xuống đất.
Trong thành này, quan võ nhiều hơn quan văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-27.html.]
Thiếu gia nói cha của vị tiểu công tử này là Tiền Phong Hiệu, quan lục phẩm, cho dù ở kinh thành cũng chỉ là một tiểu quan chẳng đáng để ý, huống hồ là ở cái thành Ninh An này.
Ta vội vàng đỡ Tiền tiểu công tử dậy, bảo hắn chạy nhanh đi.
Hắn dùng ánh mắt cảm kích nhìn ta rồi co giò chạy biến.
Tiểu thư chạy đến trước mặt ta, thở hổn hển, còn hướng về phía người đã chạy mất dạng hét lớn: "Tiền Kế Văn, ta phải đập bẹp đầu ngươi!"
Khuôn mặt trắng trẻo của tiểu thư vì chạy mà đỏ bừng, dáng vẻ tức giận đến mức mất hết hình tượng khiến đám thực khách đang náo nhiệt cười ồ lên: "A Miên tiểu thư, đừng đuổi theo nữa. Tiền phu nhân đang cho cậu quý tử nhà bà ta - cái đồ chỉ được cái mã ngoài, chọn vợ đấy!"
Trương ma ma vội vàng đưa tiểu thư cùng mấy người bạn học của nàng vào hậu viện, lấy nước cho bọn họ rửa tay rửa mặt.
A Bố cũng bưng sữa đậu nành ngọt và điểm tâm ra, lo lắng nhìn xem tiểu thư có bị tức giận quá không.
Cài trâm ngọc bích trên đầu là tiểu thư nhà Diêu chưởng quầy hiệu buôn da lông, trong thư viện có ít nữ tử, hiện giờ là bạn thân của tiểu thư.
Đeo ngọc bích khảm vàng hình kỳ lân trước n.g.ự.c là con trai út nhà Đô đốc phòng thủ biển Trường Xuân - Đô Đồ.
Ở Khoan Thành Tử, hắn ngang ngược càn rỡ, thấy cha hắn sắp bị hắn liên lụy đến mức bị Cát Lâm tướng quân đày đi trồng liễu, vội vàng ném hắn đến nhà di mẫu họ Mã Giai ở thành Ninh An.
Hiện giờ hắn là huynh đệ kết nghĩa với tiểu thư.
Tiền tiểu công tử bỏ chạy đã lấy một khối ngọc Hòa Điền hình bầu dục trong nhà bỏ vào túi gấm giả làm trứng gà, mang đến thư viện đấu trứng với các học trò khác, thắng một vòng, cho đến khi đuổi theo Diêu tiểu thư rồi đụng vỡ quả trứng thiên nga của nàng.
Đó là quả trứng thiên nga nhà Diêu tiểu thư cố ý tìm cho nàng, nàng bỏ vào túi đựng trứng hoa tự tay đan tặng cho tiểu thư nhà ta, là quả trứng sống còn chưa luộc chín.
Đô Đồ phát hiện có gì đó không đúng, liền giật túi gấm của Tiền tiểu công tử xuống, mới phát hiện bên trong là đá. Việc này chọc giận "hổ nhỏ", tiểu thư liền xông lên túm lấy b.í.m tóc hắn định đánh cho một trận.
Ngô lão gia vừa lúc đi tới bắt gặp, vội vàng kéo hai người ra.
Sau đó, Tiền tiểu công tử bị nhóm ba người kia nhìn chằm chằm đến tận lúc tan học, liền xảy ra màn rượt đuổi ở đầu ngõ.
Buổi tối, một màn kịch nhỏ này chẳng ảnh hưởng đến việc tiểu thư ăn hết hai bát cơm, cũng chẳng ảnh hưởng đến việc cả nhà cùng nhau gói bánh ú náo nhiệt.
Lão gia cũng đến.
Từ trước đến nay, ta chưa từng chính thức nói chuyện với lão gia mấy câu, vậy mà lần này ông lại bảo thiếu gia gọi ta qua.