Hạ Vũ lúc ấy cảm giác tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực, hai má hơi nóng lên nhìn anh gật đầu.
Tần Chính Thần thấy cô gật đầu, đáy mắt xẹt qua tia hài lòng. Nhìn cô hỏi tiếp: “Vậy cô có biết mình là ai không?”
Hạ Vũ nhìn anh vô thức gật đầu. Tần Chính Thần cười, vậy là không sao rồi.
Hạ Vũ bị nụ cười của anh làm cho choáng váng, ngẩn ngơ nhìn anh. Anh không phải là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp nhưng là người có sức hút nhất mà cô thấy. Anh có khuôn mặt anh tuấn, sống mũi thẳng, bờ môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm được dấu sau chiếc kính gọng đen. Hạ Vũ không biết anh cao bao nhiêu nhưng chắc khoảng một mét tám. Anh mặc một chiếc áo thun, chiếc quần jean, bên ngoài có khoác một chiếc áo bluse trắng che đi thân hình thon dài, hoàn mỹ của anh. Hạ Vũ cứ thế nhìn anh thất thần.
Tần Chính Thần ghi ghi chép chép cái gì đó, sau đó nhìn cô, một tay ôm bảng ghi chép trước ngực, một tay chỉnh lại tốc độ truyền nước trên dây truyền cho cô, nhìn cô mỉm cười nói: “Cô hôm qua bị đụng xe, được chủ xe đưa vào đây, tiền viện phí anh ta đã trả rồi. Nhưng trên người cô không có giấy tờ gì hết, chúng tôi không có cách nào liên lạc được với người nhà cô. Giờ cô đã tỉnh, cô có thể liên lạc với người nhà để họ đến đây chăm sóc cô”
“Hôm qua…… tai nạn xe…….người nhà……” Hạ Vũ vô thức nhắc lại lời anh nói. Cảm giác đầu rất đau. Những hình ảnh ngày hôm qua lại một lần nữa tái hiện khiến cô rất sợ hãi, cả người lạnh dần, mặt dần trắng bạch không một tia huyết sắc. Hạ Vũ hét lên, hai tay ôm chặt lấy đầu cả người run rẩy, vô thức lùi dần vào phía trong. Tần Chính Thần thấy cô đang bình thường đột nhiên sợ hãi như vậy, khiến anh cũng một phen hoảng hốt. Anh vội vàng lại gần, vỗ vào người cô, quan tâm hỏi: “Này! Cô bị sao vậy?”
Thấy có người chạm vào mình Hạ Vũ càng khủng hoảng, sợ hãi hơn, những hình ảnh đó càng trở nên rõ nét. Cô hét một tiếng, hất mạnh tay anh ra khỏi người mình, cả người lùi vào sau trong góc tường, đầu càng vùi chặt vào hai chân hơn, cả người run rẩy càng mãnh liệt.
Tần Chính Thần thấy sự tình không ổn vội vàng gọi y tá. Rất nhanh y tá mang theo xe đẩy thuốc tiến vào. Tần Chính Thần ra hiệu cho y tá. Hai người y tá gật đầu, vội vàng tiến lên giữ chặt cô. Hạ Vũ giãy dụa, miệng hét lên không ngừng: “Các người là ai? Các người muốn làm gì? Buông tôi ra!”
Nhưng không ai để ý đến lời cô nói. “Buông tôi ra! Cứu tôi với! Duật Hiên cứu em! Anh hai cứu em!...” Hạ Vũ cứ thế vừa giãy dụa vừa kêu gào đến khan cả cổ, nhưng anh không đến cứu cô. Duật Hiên! Anh hai! Vì sao anh không đến cứu em. Hạ Vũ tuyệt vọng nhìn anh đem thuốc từ từ tiêm vào trong tĩnh mạch của cô, miệng vẫn lẩm bẩm: “Đừng!...đừng……..” Giọng của cô nhỏ dần theo thời gian và theo tác dụng của thuốc. Hạ Vũ ý thức rơi vào mông lung, cả người chìm vào trong giấc ngủ.
Nhìn cô gái đang ngủ say trên giường, khuôn mặt đẫm nước mắt. Cô đã như vậy mấy ngày hôm nay rồi. Từ khi cô tỉnh lại, sau khi anh hỏi cô những chuyện sảy ra tối hôm đó thì cô đã như vậy rồi, anh không biết cô xảy ra chuyện gì, chỉ biết nghe đồng nghiệp nói hôm cô được đưa đến đây, quần áo đã rách lát, không còn nguyên vẹn, có dấu hiệu bị xâm phạm, hơn nữa cô còn bị tai nạ xe, cả người đầy máu. Phải cấp cứu mấy tiếng mới cứu được cô. Lẳng lặng xoa đôi lông mày đang nhíu lại của cô, anh cảm thấy thương tiếc, một cô gái xinh đẹp, thánh thiện như vậy, haiz……..
Hạ Vũ cứ trong trạng thái tâm thần bất ổn như vậy suốt một tháng. Cô khi thì điên khùng, khi lại im lặng ngồi nhìn ra cửa sổ không nói gì. Không ai có thể biết cô đang nghĩ gì, cũng không ai có thể tiếp cận thế giới của cô, chỉ trừ một người.
Tần Chính Thần nhìn cô gái đang thất thần nhìn ra cửa, khẽ thở dài, cô đã trong tình trạng như vậy suốt một tháng, nhất là sau khi cảnh sát đến lấy khẩu cung thì bệnh càng trầm trọng hơn. Bệnh viện không thể liên lạc với người nhà cô ấy, mà anh không muốn cô phải sống trong bệnh viện tâm thần nên đành đưa cô về nhà, đảm bảo việc chăm sóc cô.
Tần Chính Thần tiến lại gần cô, mỉm cười vuốt tóc, đưa cho cô bữa trưa anh đã chuẩn bị. Hạ Vũ ngơ ngác chăm chú nhìn anh, một lúc lâu sau, cô mới mỉm cười, nhưng vẫn không đón lấy bữa trưa, anh thở dài, đặt khay đồ ăn xuống giường, từng muỗng từng muỗng đút cho cô.
“Thần! Anh ở đâu?”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên. Tần Chính Thần mỉm cười, đặt muỗng vào tay cô, dịu dàng xoa đầu cô nói: “Em tự ăn đi!” sau đó vội vã cười cười đi ra khỏi phòng. Một lúc sau, có tiếng nói chuyện vang lên, giọng nữ thì dịu dàng hờn dỗi, còn giọng nam trầm ấm dịu dàng cưng chiều dỗ. Tất cả những âm thanh đó làm cho Hạ Vũ cảm thấy chói tai. Cô muốn yên tĩnh, lấy hai tay bịt tai lại, ánh mắt rũ xuống. Cô không muốn nghe nữa, không muốn, tại sao anh cũng giống anh ấy, không quan tâm cô.
Hạ Vũ cảm thấy mình có một giấc mơ dài đến quá khứ vậy. Cô nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt, quay đầu nhìn Tạ Chiêu Ly, hổn hển nói: “Cô thật hạnh phúc, còn hạnh phúc hơn cả Tạ Chiêu Ly” và nhất là hơn cả tôi nữa.
Cô có hạnh phúc sao. Bị bạn thân nhất phản bội, người mình yêu thì đi lấy người phụ nữ khác, thậm chí người phụ nữ đó còn cùng mẹ cô ta hại chết cha mẹ cô, hại chết cô. Vậy cô có thể là người hạnh phúc sao. Tạ Chiêu Ly nhìn cô ấy, mỉm cười tự giễu, hỏi lại: “Có sao?”
Hạ Vũ nhìn cô gật đầu: “Đúng vậy! Cô rất hạnh phúc. Duật Hiên yêu cô như vậy cô có thể không hạnh phúc sao? Hơn nữa còn có rất nhiều người yêu quý đại minh tinh như cô nữa” Còn tôi thì chẳng có ai cả. Hạ Vũ bỗng thấy tủi thân, có lẽ cô sinh ra đã không có được tình yêu. Cha mẹ không yêu cô. Duật Hiên không yêu cô. Chính Thần cũng không yêu cô.
“Cô nói Trương Duật Hiên yêu tôi?” Tạ Chiêu Ly ngạc nhiên há hốc mồm. Không phải chứ, ai nói cho cô biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào. Trương Duật Hiên ấy vậy mà yêu cô. Trời ơi!......
“Cô không biết sao. Tất cả mọi người đều biết. Thế anh ta không nói cho cô sao?” Thấy Tạ Chiêu Ly đầu óc vẫn còn mơ hồ, cô bỗng cảm thấy Trương Duật Hiên rất đáng thương, trước đây anh yêu Tạ Chiêu Ly còn chưa lịp thổ lộ thì cô ta đã yêu người khác. Đến bây giờ yêu Tạ Uyển thì cô ấy lại không biết. Trương Duật Hiên à! Trương Duật Hiên anh sau việc này phải cảm ơn em thật nhiều đấy.
Hạ Vũ nhìn Tạ Chiêu Ly vẫn còn đang suy nghĩ, lắc lắc đầu cười, vỗ vai cô ấy nói: “Cô cứ…….” Còn chưa nói hết câu, cảm giác đau nhói lại ập đến, lần này còn mãnh liệt hơn, trái tim như bị ai bóp nghẹt, dùng hàng ngàn cái kim đâm qua khiến cô nghẹt thở. Mùi vị tanh ngọt dâng lên trong cổ họng. Cố gắng nuốt xuống, cô thở hổn hển, khó khăn nói: “Cô…cứ từ từ suy nghĩ đi nhá…..Tôi có việc đi trước đây”
Hạ Vũ vội vàng rời khỏi, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, trời đột nhiên tối sầm lại. Cả người Hạ Vũ đổ xuống, mất đi tri giác, lâm vào hôn mê.