Nhìn sang Phương ,Lam nói :
-Sao tớ có cảm giác lo lo sao ấy ,cậu có cảm giác như vậy ko ?
Phương nhìn sang Lam nói :
-Vậy cậu rút lui đi ,dù sao với võ công của chúng ta thì dô tư thoát ra chỗ này mà ko ai biết đc .
Nghe vậy ,Lam nhìn Phương do dự nói :
-Nhưng những người kia sẽ ko để yên đâu có khi họ còn nói chúng ta là kẻ nhát gan nữa .
Biết Lam lo lắng cho mình vì sợ mình nghe vậy sẽ nỗi giận Phương xoa xoa đầu Lam rồi nói :
-Ko sao đâu kệ họ đi dù sao chúng ta cũng ko hứng thú mà .
Lam nghe vậy nhìn Phương với ánh mắt triều mến rồi nói :
-Vậy thì đi thôi .
Đang lặng lẽ đi ,tự nhiên Lam nhìn xuống chỗ khánh giả nhìn lại thấy nhũng người mà bà hiểu trưởng từng gặp ko biết làm sao Lam kéo tay áo Phương ,thấy vậy Phương quay lại nhìn chằm chằm Lam hỏi nhỏ :
-Có chuyện gì ko ,giờ này đi nhanh nên có gì rời khỏi đây rồi nói .
Lam nghe vậy kéo tay áo của Phương lại và nhìn xuống dưới thấy thái độ khác lạ của Lam ,Phương dừng chân lại nhìn xuống dưới và thấy vậy lo lắng khác với dáng vẻ lúc nãy Phương nhìn Lam hỏi :
-Giờ làm sao bây giờ ?
Lam nghe trong giọng nói của Phương giờ ko còn vẻ điềm tỉnh thường ngày mà thay vào đó là vẻ mặt lo lắng nên nói:
-Tớ nghĩ giờ chỉ còn cách thi để xem động tỉnh của họ thôi ,mà giờ ko biết Lan đang làm gì nghĩ .
”Ở chỗ Lan đang kí 1 đống hồ sơ tự nhiên hắc xì và Lan nghĩ :ko biết ai nhắc mình đây thôi ,và nghĩ :ko biết 2 đứa bạn mình có sao ko nghĩ ”.
Trong khi đó Phương nghe vậy thì cảm động nói :
-Cảm ơn cậu tớ biết cậu ko thích nhưng vì tớ mà cậu hi sinh như vậy _giọng nói mang vẻ yếu đuối .
Lam nghe vậy nói :
-Thôi giờ chúng ta trở lại thôi .
Nghe vậy Phương gật đầu ,tự nhiên Lam nên tiếng :
-Cậu xuống chỗ dưới đó đi ,xem tình hình như thế nào .
Nghe thấy vậy Phương nhìn Lam lo lắng nói :
-Nhưng tớ ko thể để 1 mình cậu ở đấy đc ,tớ sợ đám con trai đến cậu làm sao đấu phó đc .
Lam nghe vậy giọng nói đầy tự tin dù trong lòng cũng lo lắng :
-Thôi đi tớ sẽ tự sử đc ,bây giờ là lo cho mẹ cậu kìa _Chỉ tay xuống chỗ sân khấu .
Phương nghe vậy nói vì ko biết mình sẽ làm sao giũa bạn và mẹ ,thấy Phương do dự Lam đẩy đẩy Phương cũng câu nói :
-Đi nhanh đi ko là tớ có biện pháp mạnh đó .
Phương nghe vậy nhìn lại và cất bước bước đi .
Ở trên khán đâì Lam nhìn xuống thấy Phương đã bước đến chỗ mẹ mình ngồi ,Lam quay lại tự nói :
-Sẽ ko sao hết mình có thể làm đc mà .
Tự nhiên có 1 đám người Lam nhận ra họ cũng giả gái đang tiến lại chỗ mình và 1 người trong đám người đó nên tiếng :
-Cậu biến đi ,cậu là ai mà dám đến đây tranh danh hiệu hoa khôi hả ?
Nghe vậy Lam ko hiểu gì nhìn họ nói :
-Các cậu nói gì tôi ko hiểu _chớp mắt 1 cách dể thương .
Thấy cái chớp mắt đó đám con trai đó nhìn nhau và nói chuyên :
-Cậu có phải con trai ko sao mà dể thương vậy ,hay là đi chơi với tụi anh đi .
Nghe thấy vậy Lam rung sợ vị tưởng họ phát hiện ra thân phận của mình ,nhưng Lam vẫn cứng miệng nói :
-Mấy người nói gì đó tôi là con trai đó ,cút đi .
Nghe thấy vậy đám người đó tức điên người và ko biết họ nghĩ gì tự nhiên lao vào ,thấy vậy Lam sợ quá đang lúng túng chưa biết làm gì thì có 1 tiếng nói cất nên và Lam nhận ra đó là giọng nói của Huy .
-Các cậu đang làm gì đó hả ?_giọng nói mang tính uy lực .
Nghe thấy tiếng nói đó ko biết tại sao Lam lại thấy tinh thần đc trấn an và Lam nên tiếng :
-Huy cậu giúp tớ với đám người này định giở trò với tớ .
Nghe thấy vậy Huy nhìn đám người đó với ánh mắt mang đầy sát khí thấy vậy đám người đó nói nhỏ nhưng Lam vẫn nghe thấy :
-Chết rồi Huy đó đụng vào hắn sẽ ko yên đâu .
Và xong cả đám người đó nên tiếng :
-Đâu có đâu tụi anh chỉ chọc người mới thôi mà .
Nói xong đám người đó rời đi .
Sau khi đám người cũng dự thi bỏ đi ,Lam quay sang Huy nói :
-Cảm ơn cậu nha .
Huy nghe vậy nói :
-Ko có gì đâu chuẩn bị thi kìa ._nhìn Lam với ánh mắt khó hiểu rồi bỏ đi .
_Thí Sinh Trần Thiên ._người hướng dẫn kêu tên .
Nghe thấy tên mình ko biết tại sao Lam lại bình tỉnh 1 cách lạ thường và ung dung bước ra ngoài .
Ở trước sân khấu ,Lam bước ra và đc bao ánh mắt của đám nam sinh nhìn với ánh mắt say đắm vì nhìn Lam lúc này với bộ váy màu hồng tuy là bao phủ từ đầu đến chân nhưng khuôn mặt với mái tóc giả màu đen được tết sang một bên trong thật đẹp và sang trọng tác phẩm của Phương .Khuôn mặt thì chỉ trang điểm 1 cách đơn giản nhưng đẹp theo 1 cách thơ ngây .
Ở dưới sân khấu đám nam sinh nhìn say đắm nói :
-Trời ơi có phải đây là nam sinh ko ,còn đẹp hơn cả công chúa trường chúng ta nữa .
-Ừm uổng thật nếu đây là con gái tớ khẳng định người này là công chúa trường chúng ta là cái chắc ,các cậu có suy nghĩ như vậy ko .
-Ừm tớ cũng nghĩ vậy .
[email protected]@$%$%^%^^&^&^&%$$#$
[email protected]#[email protected]#$$$%$%$%$%$
Một đám con trai nhìn và tán chuyện .
Còn ở chỗ Phương nghe vậy thì nói :hì điều đấy là đương nhiên công chúa trường này làm sao bằng đc bạn của tôi chứ .
Trong khi đó ở một góc Huy nhìn ra sân khấu ánh mắt nhìn chằm chằm Lam và nghĩ :trời ơi đẹp quá đi mắt ._Ánh mắt mang hình trái tim .
Ở bên cạnh Quân và Lâm nhìn thấy vậy lắc đầu và Lâm là người nên tiếng đầu tiên :
-Quân ,cậu xem Huy kìa thấy mà sợ .
Quân nhìn vậy cũng nói nhưng ko phải nói với Lâm .
-Huy cậu thôi ngay ánh mắt đó cho tớ ,Thiên là nam đó ._nhấn mạnh ở những từ cuối .
Huy lúc này ko nghe thấy gì chỉ nhìn Lam với ánh mắt đắm đuối (hình như trong lòng Huy nghĩ :cậu ta ko thể nào là con trai đc ) và ko biết đây có thể là linh cảm của con trai ko nhỉ .
Và thấy vậy Quân và Lâm nhìn nhau cùng lắc đầu thốt nên :
-Bó tay .
Ở trên sân khấu đi qua đi lại thấy ánh mắt của đám con trai Lam ko nhìn với ánh mắt thờ ơ dù sao cũng quen rồi mà (Tại vì ở nước ngoài Lam còn đc con trai tỏ tình như ăn cơm ,nên Lam coi như là chuyện thường ngày )
Sau khi rời khỏi sân khấu ,bước ra sau màn Lam nhanh chóng thay đồ bổng nhiên đám người lúc nãy lại xuất hiện lần này cũng là người lúc nãy nên tiếng ,nhưng giọng nói lại vô cùng cợt nhả :
-Sao cậu em đi chơi với bọn anh chứ .
Nghe thấy vậy Lam thoái mái tóc giả ra nhìn đám người đó nên tiếng và hoàn toàn khác với ban đầu :
-Sao bộ các cậu muốn sao ,bộ muốn tôi cho các cậu về chầu diêm vương hả ?
Nghe thấy vậy đám con trai đó tiến tới sờ vào người Lam nói :
-Tiếc thật cậu đẹp thế mà là con trai uổng thật nha .
Thấy hạnh động đó Lam tức mình lấy tay hất ra và cằm tay quật ngã tên đó xuống đát .
Thấy vậy đám người đi cùng nên tiếng với đồng đội :
-Xử lý hắn đi .
Thế là cả nhóm hơn 10 người định tiến vào Lam thấy thế lùi lại một bước phòng thủ ,thì ko biết sao tiếng nói của Huy lại một lần nữa vang nên :
-Các người làm gì đó ,đừng ỷ người của khu kí túc xá 2 mà mấy anh muuons đánh người thì đánh nha .
Nghe vậy đám người đó giật mình và nói :
-Ai bảo cậu ta dám đánh Toàn đội trưởng của chúng tôi .
Lam nghe vậy thì nói :
-Ai bảo các người dám đụng vào tôi ,hừ may cho các người đó nếu ko có người thì tôi cho về chầu diêm vương đó ._giọng nói khó chịu .
Huy nghe vậy thì ngỡ ngàng ko hiểu tại sao 1 con người mà có thể thay đổi 1 cách nhanh chóng như vậy nũa ,nhưng Huy vẫn quan tâm hỏi :
-Thiên cậu ko sao chứ .
Lam nghe vạy khẻ gật đầu và nhìn đám người kia hét :
-Cút ._tiếng hét đó có uy lực khiến cho cả đám người kia run sợ và ko biết tại sao họ đồng loạt bỏ đi .
Nhìn thấy vậy Huy nhìn chằm chằm người trước mắt và há hốc miệng vì tính cách thất thường của cậu bạn cùng phòng .
Thấy vậy Lam chỉ nói :
-Thôi tớ đi đây .
Và mặc kệ Huy đứng ở đó Lam bước ra sau đi xuống khán đài ngồi bên cạnh Phương