Dương Phỉ thở hồng hộc chạy lên cầu thang, hướng người bạn tốt của hắn phất tay.
“Sở, Sở Lăng, ngại quá, tôi ngủ quên, cậu chờ tôi có lâu không?”
Trên gương mặt tuấn tú của Sở Lăng hiện lên nụ cười quỷ dị, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào Dương Phỉ, mà Dương Phỉ không chút phát hiện dị trạng của hắn, chỉ lo kéo kéo cổ áo cho bớt nóng.
“Cậu nói có việc riêng muốn nói với tôi, là chuyện gì vậy? Tôi nói trước, đừng trách anh em không có nghĩa khí, vay tiền thì không có rồi, tôi nghèo muốn chết, chuyện khác thì cái gì cũng thương lượng được…”
Đột nhiên, Sở Lăng nắm chặt cổ tay Dương Phỉ, lực đạo to lớn làm cho Dương Phỉ đau đến nhíu mày.
“Sở Lăng?”
“Phỉ, thích cậu, tôi thích cậu, không phải tình cảm bạn bè đơn thuần.”
“A?” Dương Phỉ hơi ngẩn ngơ.
Sau đó, Sở Lăng đột nhiên sắc mặt đại biến, một phen đẩy ngã Dương Phỉ, điên cuồng xé rách quần áo hắn.
“Phỉ, tôi thích cậu! Thích cậu đến giết người cũng có thể làm được! Sở Lăng chạm tay vào hạ thể Dương Phỉ, cách quần mạnh bạo vuốt ve.
Dương Phỉ từ nổi kinh ngạc đột nhiên phục hồi tinh thần lại, xuất phát từ bản năng liều mạng giãy dụa, phẫn nộ rống to: “Sở Lăng! Dừng lại cho tôi! Cậu điên rồi sao!”
“Điên sao? Tôi đã sớm điên rồi, Phỉ, nếu thích cậu chính là điên loạn, tôi đây đã sớm điên rồi!”
Sở Lăng dùng đầu gối ngăn chặn hai chân không ngừng đá động của Dương Phỉ, có ý đồ muốn dùng quần áo đã bị xé rách trói chặt hai tay đang giãy giụa loạn khua của hắn.
Dương Phỉ thừa dịp Sở Lăng muốn trói chặt hắn, không lưu tình chút nào đấm Sở Lăng một cái, đẩy ra thân thể Sở Lăng, chật vật đứng lên muốn chạy trốn, Sở Lăng lại lập tức đem hắn áp xuống.
Ngực trực tiếp va chạm xuống mặt sàn cứng ngắt, ***g ngực Dương Phỉ như muốn vỡ vụn, đau đớn làm ngũ quan hắn vặn vẹo.
Sở Lăng một gối đặt ở trên lưng Dương Phỉ, dùng sức kéo quần bò và quần lót hắn xuống, tùy tiện dùng nước bọt thấm ướt ngón tay thô to, sáp thẳng vào giữa mông Dương Phỉ.
A a a a……..
Dương Phỉ trừng lớn mắt, phát ra một tiếng kêu rên, cảm giác được ngón tay kia ở nơi đó của hắn ra vào trong lòng không khỏi tràn ngập xấu hổ, khuất nhục, căm hận…
Hắn phát run vươn tay cào loạn trên mặt đất, rốt cục bắt được một thứ gì đó, trở tay đánh về phía Sở Lăng.
Đó là một khối gạch.
Cú đánh quá mạnh làm huyệt thái dương Sở Lăng đầm đìa máu, hắn vuốt vào chỗ bị thương, vẻ mặt mờ mịt, sau đó giống như con rối bị cắt dây, chậm rãi lấy tư thế kỳ quái ngã xuống đất.
Cho dù như thế, Sở Lăng vẫn cố vùng vẫy lết từng chút về phía Dương Phỉ, vươn tay muốn bắt lấy hắn.
Dương Phỉ sợ hãi co rúm thân thể, nhìn Dương Phỉ như vậy, ánh mắt Sở Lăng tối đen đến quỷ dị, trên mặt hiện lên sắc đỏ bệnh hoạn, dùng ngữ khí đau thương nói: “Phỉ, Phỉ, tôi thích cậu, tôi thật sự rất thích cậu, thích đến tim đều phát đau, cậu đừng sợ tôi…”
“Mày thật biến thái! Chết đi cho tao! Chết đi chết đi chết đi!!!
Dương Phỉ cũng đỏ mắt, một lần nữa nắm lên cục gạch dính máu, không ngừng dùng sức đập vào đầu Sở Lăng.
Hung thủ giết người!
Động tác Dương Phỉ nhất thời dừng lại một chút, kinh hoảng quay đầu lại, hô: “Ai?”
Trong chớp mắt, cảnh vật bốn phía đột nhiên biến đổi, Lâm Tĩnh San đứng trước linh đường Trương Tuyết, lạnh lùng nhìn hắn.
“Thật buồn cười, còn nói ngươi không phải hung thủ giết người? Vậy Sở Lăng chết như thế nào? Không phải là bị ngươi đánh cho đến chết sao?”
“Đó không phải lỗi của ta, không liên quan đến ta!”
Trương Tuyết run rẩy chống tay đi ra khỏi quan tài, trên mặt đều là những vết khâu xấu xí.
“Ngươi là hung thủ giết người!”
Dương Phỉ lui về sau, giống như người điên nắm chặt tóc mình, sống chết lắc đầu.
“Đó không phải lỗi của ta, căn bản không phải lỗi của ta!”
Xúc cảm lạnh lẽo khô ráo truyền đến từ cổ chân Dương Phỉ, hắn run run môi nhìn lại, Sở Lăng cả mặt đầy máu ngửa đầu nhìn hắn cười.
“A….Aaaaaaaaaaaaaa!”
Dương Phỉ bụm mặt kêu lên thảm thiết.