~~~
“Sư phụ, cứu ta.”
Tay Thanh Phong cứng đờ, khôi phục một chút lý trí, trong lòng lại nổi lên ghen ghét. Ngay cả nằm mơ cũng gọi tên của hắn ta....
“Ha ha a, xem ra.... Tiểu sư muội của ngài, cũng không có yêu ngài như trong tưởng tượng của ngài a! Khụ khụ khụ....” Thiên Tầm đồng tình nhìn Thanh Phong, ánh mắt mang vẻ thương hại nhưng giọng nói lại kèm theo sự mỉa mai.
Tình yêu của nàng, hắn không cần; tình yêu của hắn, nàng ta lại không cần, buồn cười lại thật đáng buồn!
“Cút!” Thanh Phong rít gào một tiếng, đem Thiên Tầm ném ra đất, mặt âm trầm bước về phía giường lớn.
Nhưng, còn không chờ hắn bước tới gần, phía sau đột nhiên thổi tới một trận gió lạnh, cảm giác mát từ lòng bàn chân xông thẳng tới ót, hắn lập tức quay đầu, chỉ thấy một tia sáng đập vào mặt.
Ầm!
Đầu óc Thanh Phong trống rỗng, vẫn chưa lấy lại tinh thần, thì cảm thấy lưng rất đau đớn, thân thể đã té ngã trên mặt đất.
“Thanh Phong!” Thiên Tầm chạy vội tới bên cạnh hắn, đem hắn che ở sau người nàng, căm tức nói: “Vì sao các hạ ra tay đả thương người?”
Nguyên Thần Trường Không đứng giữa phòng, khuôn mặt không có một tia cảm xúc, ánh mắt dừng ở trên người Quân Tiểu Tà, không nói một lời, không khí trở nên căng thẳng.
Con mắt cũng không nhìn đến hai người ở một cái, chỉ ôm lấy Quân Tiểu Tà đi về hướng cửa.
“Đứng lại!”
Thanh Phong đẩy ra Thiên Tầm: “Buông nàng ra!”
“Đừng thử thách sự nhẫn nại của bổn tọa.” Đầu cũng không quay lại nhìn hắn, giọng nói bình thản như không có chuyện gì, lại làm cho người ta cảm thấy rét lạnh.
Thiên Tầm bước vượt qua đứng chắn trước mặt Thanh Phong, nói mỉa mai: “Chỉ cần các hạ mang nàng rời khỏi kinh thành, phủ Thừa Tướng sẽ thỏa mãn yêu cầu của các hạ.”
“Ngươi dám!” Thanh Phong lau đi vết máu nơi khóe miệng, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Tiện nhân, nếu ngươi còn cả gan nhúng tay vào chuyện của bản cung, bản cung nhất định sẽ giết ngươi!”
“Để nàng xuống!” Hung hăng liếc mắt nhìn Thiên Tầm một cái, Thanh Phong tiến lên ngăn lại Nguyên Thần Trường Không: “Người đâu, có thích....” chữ khách còn chưa ra khỏi miệng, Nguyên Thần Trường Không nhướng mày, ngón trỏ đã điểm ngay huyệt câm của hắn.
Bên ngoài truyền đến tiếng của thị vệ: “Thái tử điện hạ.”
“Không có việc gì, các ngươi mau lui ra.” Thiên Tầm đuổi người, giọng nói mềm mại: “Vị công tử này, chỉ cần ngươi thả hắn, ta có thể cam đoan các ngươi an toàn rời đi.”
Nguyên Thần Trường Không buồn cười nhíu mày, ngước đôi mắt sâu thẳm nhìn vị thiên kim đại tiểu thư đang đứng trước mắt.
Đừng nói là một tòa biệt viện nho nhỏ này, cho dù là đầm rồng hang hổ, hắn muốn đi chỗ nào ai có thể cản trở bước chân của hắn? Hắn không muốn ở lại nơi nào, ai có thể giữ được hắn? Lúc trước còn cảm thấy nữ nhân này thật gan dạ sáng suốt, vì sao giờ phút này càng nhìn nàng hắn càng thấy nàng… ngây thơ. Không nghĩ tới bổn tọa cũng có thời điểm nhìn nhầm a, ai.
Nhưng mà, người cố chấp xứng với người kiêu căng, thật đúng là một đôi trời sinh.
“Công tử, ngươi có đồng ý hay không?” Thiên Tầm không cảm thấy chột dạ, bị đôi mắt kia nhìn chăm chú giống như đặt mình trong trời đông tuyết phủ, làm sao mắt của hắn có thể lạnh như thế?
“Ngươi thật là Thiên Tầm? Đại tiểu thư của Phủ Thừa Tướng?” Mắt Nguyên Thần Trường Không đầy mờ mịt mà vô tội, vẻ mặt ngây thơ như trẻ nhỏ.
Thiên Tầm ngẩn ra, đang muốn trả lời, lại phát hiện hắn mỉm cười, ý cười hiện lên, chỉ còn lại giọng mỉa mai cùng khinh thường. Sắc mặt trắng bệch, trầm giọng nói:
“Công tử có ý gì?” Từ trước đến giờ chỉ có nàng chê cười người khác, khi nào thì bị người chê cười qua? Nam nhân này thực đáng chết!
“Ngươi cảm thấy có ý gì thì là ý đó. Với chỉ số thông minh của ngươi, bổn tọa rất khó giải thích rõ ràng.” Nguyên Thần Trường Không hất hàm, lười nói với nàng ta, dùng ánh mắt ý bảo nàng mau tránh ra.
“Ngươi cho là ngươi làm thái tử điện hạ bị thương, ngươi còn có thể toàn thân trở ra?” Dù cho nàng tu dưỡng hơn người, vẫn bị cử chỉ khinh thường của Nguyên Thần Trường Không chọc giận, mày liễu dựng thẳng, uy nghiêm đáng sợ.
Đường đường là thiên kim của Thừa tướng, tương lai là mẫu nghi thiên hạ, ngoại trừ hắn, không người nào có thể coi thường nàng như vậy!
Nguyên Thần Trường Không muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, váy dài phất một cái, nổi lên một cơn gió, không chút lưu tình đem Thiên Tầm ném ra ngoài cách hắn khoảng mười bước.
“Bổn tọa không đánh nữ nhân, nhưng, đần độn thì không tính.”
Dứt lời, một cước đá văng cửa phòng, lạnh nhạt nhìn đám thị vệ ở bên ngoài, hiên ngang lẫm liệt khiển trách nói: “Các ngươi đứng ngốc ở trong này làm cái gì? Còn không mau đi mời ngự y!”
Đám thị vệ đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trong phòng thái tử điện hạ lại có người lạ xuất hiện? Nga, không, là hai người?
“Thái tử điện hạ cùng thái tử phi kiêm điệp tình thâm, không cẩn thận.... Khụ khụ, các ngươi nên biết.” Nguyên Thần Trường Không thần sắc ái muội liếc mắt nhìn bọn họ, thấy bọn họ vẫn còn nghi ngờ, trong lòng cười lạnh một trận. Xoay người sang hướng khác nhưng vẫn không quên nhắc nhở mọi người:
“Có một số việc tốt nhất các ngươi nên làm bộ như không nghe thấy, không phát hiện, nếu không sẽ chẳng có ai bảo vệ được các ngươi.”
Bọn thị vệ lập tức biến sắc, trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Thái tử phi ôn nhu đoan trang, đối vơi thái tử điện hạ thắm thiết, việc này mọi người ở kinh thành đều biết, nhưng đối với thị vệ như bọn họ thì lại có cảm nhận khác. Bởi vì chỉ cần thái tử phi đến một lần, thái tử điện hạ sẽ giận dữ, bọn họ là hạ nhân cũng không dám đi suy đoán lung tung nguyên nhân trong đó.
Về phần mời ngự y, việc này…
Có người kịp phản ứng, lên tiếng nói: “Ngoại trừ thái tử phi, ta nhớ rõ không phát hiện có người tiến vào phòng thái tử điện hạ nha?”
“A?”
Chờ bọn hắn từ trong mộng tỉnh lại, chỉ trong chốc lát, biệt viện như gà bay chó sủa.
“Kinh thành không hổ là thủ đô, kỳ nhân dị sự (chuyện lạ người lạ) gì đều cũng có thể thấy được, chậc chậc.” Nguyên Thần Trường Không khinh thường cười một tiếng, ôm Quân Tiểu Tà đi thẳng về khách điếm.
Trở lại khách điếm, Nguyên Thần Trường Không cùng Vong Xuyên chạm mặt nhau, Vong Xuyên ôm cánh tay bị thương bật cười: “Kinh thành còn có cao thủ, nơi đây không an toàn.”
Vẻ mặt Nguyên Thần Trường Không cứng lại, có thể làm bị thương đao khách đệ nhất Tây Vực, có thể thấy được thực lực người nọ có bao nhiêu hùng hậu.
“Đi Tử Hoa lâu.”
Hai người nhảy lên nóc nhà, động tác mau lẹ biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Trong lúc hai người rời đi, có một đám người ngựa đuổi theo tới, không nói hai lời mạnh mẽ đá văng cửa khách điếm, xông lên lầu tìm người.
“Đường chủ, không thấy người.” Một thân hắc y, khuôn mặt được che giấu sau tấm khăn che màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị đối với nam tử bên cạnh đang khom lưng bẩm báo.
“Tiếp tục tìm, sống phải thấy người chết phải thấy xác.” Không có tình cảm, ngay cả giọng nói cũng không có một tia ấm áp, lạnh lẽo giống như máy móc.
Ánh nến đong đưa, chiếu rọi trên mặt người đang nói chuyện, rõ ràng là thị vệ bên người Thanh Phong —— Thiệu Dã.
“Vâng! Thuộc hạ làm ngay.” Người nọ lĩnh mệnh, mang theo những người khác phá cửa sổ mà đi.
Thiệu Dã thẳng lưng, trong mắt hiện lên một chút suy ngẫm, khuôn mặt nháy mắt trở nên linh hoạt, tràn ngập vẻ tà ác. Tung ra tin tức thuý ngọc huyết vì mục đích dẫn dụ Yểm cung ma chủ, không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn – Tây Vực đệ nhất đao, nếu để cho tên điên Mạc Tà Ly biết bá chủ Tây Vực cùng vua Nam Lăng vương tụ họp một chỗ, không biết hắn có thể ra ngoài trước thời hạn hay không? Nếu thật sự là như vậy, thật đáng để mong đợi.
Qua thời gian nửa khắc, người lĩnh mệnh đi điều tra đã quay lại.
“Đường chủ, những khách điếm trong vòng mười dặm thuộc hạ đã tra xét, cũng không thấy tung tích bọn họ.” Hắc y nhân cung kính nói.
Thiệu Dã gật gật đầu, mặt không chút thay đổi ngoắc ngoắc ngón tay, hắc y nhân khó hiểu, tiến lên từng bước.
“Ngay cả việc nhỏ này cũng làm không xong, giữ ngươi thật là lãng phí bạc của bổn thiếu gia.” Xoa xoa ngón tay dính máu, Thiệu Dã nhẹ nhàng đẩy, một người thẳng tắp té ngã trên mặt đất, máu từ cổ họng của hắn chảy ra, nhiễm đỏ cả phòng.
Thấy bằng hữu chết ở trước mắt mình, nhóm hắc y nhân còn lại cũng không liếc mắt nhìn một cái, giống như hắn bị trừng phạt là đúng tội, lạnh lùng làm cho lòng người lạnh lẽo.
“Tiếp tục tìm, không tìm được người, các ngươi cũng không cần quay về.” Thiệu Dã vung tay lên, hờ hững xoay người, đi đến biệt viện của Thanh Phong.