Nguyên Sơ ngồi xổm trong nhà vệ sinh, loay hoay giặt quần áo. Trước khi thành lập liên hệ với số mệnh chi tử, thân thể của cô gần như luôn trong trạng thái sắp tan vỡ, hơn nữa, để phù hợp với thân phận hiện tại, cô còn thêm buff trúng độc, mỗi ngày đều uống thuốc, tiêm thuốc, ăn cháo, thoạt nhìn có chút thê thảm.
Nguyên Sơ mang quần áo đã giặt đến cửa sổ và treo chúng lên từng cái một.
Tiếng động sột soạt đã thu hút sự chú ý của Lệ Niệm đang ngồi trên bậu cửa sổ bên cạnh, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô bé đang kiễng chân bước lên chiếc ghế đẩu, sau đó phơi bộ quần áo nhỏ của cô bé lên cửa sổ. Cánh tay nhỏ nhắn như tăm bông lộ ra qua ống tay áo rộng, trên cánh tay đầy vết kim tiêm, gầy trơ cả xương, tựa như chỉ cần làm việc một chút là sẽ kiệt sức ngay.
Nhận ra Lệ Niệm đang nhìn mình, cô bé nghiêng đầu phất tay với cậu, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ, đôi mắt to tròn dường như tỏa sáng.
Bệnh thành bộ dạng này rồi thế mà còn cười được, bị ngốc đấy à?
"Đứng yên đó, đừng nhúc nhích." Lệ Niệm khẽ quát một tiếng, sau đó xoay người nhảy xuống bệ cửa sổ, rồi nhanh chóng đi đến phòng bên cạnh, ôm cô xuống ghế, sau đó giúp cô phơi nốt chỗ quần áo còn lại, ngay cả nội y cũng phơi lên.
"Cảm ơn anh." Nguyên Sơ lễ phép cảm ơn.
"Người lớn trong nhà em đâu?" Lệ Niệm hung dữ, "Sao lại để một đứa bé giặt quần áo thế hả?"
"Em chính là người lớn trong nhà." Nguyên Sơ đi tới tủ đầu giường, với lấy bình giữ nhiệt, chuẩn bị rót nước cho Lệ Niệm.
Lệ Niệm tiến lên vài bước, giật lấy bình giữ nhiệt, rót vào ly thủy tinh, sau đó cậu dừng lại, nhíu mày nói: "Nước này từ lúc nào?"
Nguyên Sơ thành thật trả lời: "Ngày hôm kia."
Lệ Niệm đen mặt: "Em chờ chút."
Cậu cầm bình giữ nhiệt ra khỏi phòng, gọi hộ lý của mình tới sau đó bảo cô ấy đi lấy nước nóng.
Phân phó xong, cậu không lập tức về phòng mà đứng ngoài hành lang đợi. Sau khi hỏi câu vừa rồi, cậu cảm thấy hơi hối hận, sở dĩ không có ai chăm sóc cho cô chắc là vì người có thể chăm sóc cho cô đã chết trong sự cố đó rồi, câu hỏi của cậu thật dư thừa.
Trong lúc bực mình, cậu vô tình thoáng thấy một cái đầu nhỏ thò ra từ sau cánh cửa, đang cẩn thận từng li từng tí nhìn cậu.
"Nhìn cái gì? Ngoan ngoãn đợi trong phòng đi." Lệ Niệm tức giận quát.
Đầu nhỏ vội rụt lại.
Lệ Niệm mím môi, sắc mặt càng tệ, đợi hộ lý mang nước ấm tới cậu mới trở lại phòng của cô bé.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi trên giường, thấy cậu tiến đến, lập tức nhoẻn miệng cười, không hề để ý đến thái độ hung dữ lúc nãy của cậu.
Lệ Niệm không nói lời nào, cậu rót nước ấm vào ly thủy tinh, sau đó đặt nó sang một bên để nguội bớt.
"Cảm ơn anh, anh thật tốt bụng."
Lệ Niệm: Chỉ vậy thôi mà là tốt bụng? Đúng là ngốc thật mà.
"A?" Nguyên Sơ chú ý đến chân của cậu, "Anh, anh không mang dép, không lạnh sao?"
Cô chỉ vào dép của mình, rồi hào phóng nói: "Anh có thể mang dép của em trước, sau khi về rồi thì thay."
Lệ Niệm dở khóc dở cười, chân của cậu còn lớn hơn mặt của cô, sao cậu mang vừa dép của cô được.
Đưa mắt nhìn xuống, đầu tiên cậu nhìn thấy hai bàn chân nhỏ xíu đi một đôi tất cũ không vừa. Dưới giường của cô, là một đôi dép lê được xếp ngay ngắn, là dép của người trưởng thành, to hơn cả chân của cậu.
Không biết vì sao, mũi đột nhiên cảm thấy chua xót.
Sự cố đó đã khiến Lệ Niệm từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nhưng dù vậy, sinh hoạt thường ngày của cậu vẫn có người chiếu cố. Còn cô bé trước mặt này, thật sự chẳng có gì cả.
Tại sao cô bé có thể luôn tươi cười? Cô bé có biết thế nào là tuyệt vọng, thế nào là cái chết không? Những người khác có thể sống đến bảy mươi, tám mươi tuổi, nhưng sinh mệnh của nạn nhân bị nhiễm khí độc như bọn họ chỉ có thể bị buộc phải kết thúc ở độ tuổi tươi đẹp nhất.
"Anh, em có thể uống nước không?" Nguyên Sơ liếm liếm bờ môi khô khốc, ngẩng đầu nhìn Lệ Niệm.
Lệ Niệm kiềm chế cảm xúc của mình, sờ vào ly thủy tinh, xác nhận không còn quá nóng thì mới đưa cho cô bé.
"Cảm ơn." Nguyên Sơ uống mấy hớp nước, cười nói, "Bác sĩ nói ngày mai sẽ đổi thuốc mới cho em, anh ơi, anh nói xem, thuốc mới này có thể chữa khỏi bệnh của em không?"
Lệ Niệm sững sờ: "Thuốc mới?"
"Dạ." Nguyên Sơ gật đầu, trên mặt mang theo một ít chờ mong, giống như thứ ngày mai cô bé uống không phải là thuốc mà là điểm tâm ngon miệng vậy.
Sắc mặt Lệ Niệm không tốt lắm, thuận miệng dặn dò vài câu nghỉ ngơi đàng hoàng, sau đó liền rời đi.
Ra khỏi phòng bệnh của Nguyên Sơ, Lệ Niệm trực tiếp bước vào phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính.
"Lệ Niệm? Cháu tìm chú có việc gì à?" Tống Chí Thành nhìn thiếu niên đứng trước mặt, cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
"Mấy người lại nghiên cứu ra thuốc mới à?" Lệ Niệm hỏi thẳng.
Tống Chí Thành thoáng dừng lại, ông ấy trả lời: "Đúng vậy, thuốc mới này đã thông qua kiểm nghiệm và được cấp phép, có thể bắt đầu thử nghiệm lâm sàng."
"Có ai thử chưa?"
"Có hai người."
"Cho tôi xem tài liệu một chút." Lệ Niệm không khách khí vươn tay ra.
"Xin lỗi." Tống Chí Thành lắc đầu, "Những tài liệu này liên quan đến thân thể bệnh nhân, không thể tùy tiện đưa cho cháu xem được."
Lệ Niệm cười lạnh: "Thuốc mới mà mấy người nghiên cứu ra không phải để những người sắp chết như chúng tôi dùng sao?"
Tống Chí Thành thở dài: "Nếu có kết quả, chú sẽ nói với cháu."
"Chú không cho tôi xem tài liệu cũng được. Tôi hỏi chú, có phải ngày mai chú sẽ cho cô bé tên 'Nguyên Sơ' kia dùng thuốc mới không?"
Tống Chí Thành chần chừ, cuối cùng vẫn thừa nhận: "Đúng vậy."
"Đổi người khác." Lệ Niệm kiên quyết nói, "Nhỏ đó gầy yếu như vậy, sao có thể chịu đựng nổi được?"
"Chỉ sợ không thể đổi người." Tống Chí Thành bất đắc dĩ nói, "Bọn chú chỉ có ba tình nguyện viên, cô bé kia chính là một trong số đó."
"Chú đang đùa à? Em ấy mới bao nhiêu tuổi? Căn bản không thể tự làm chủ, sao có thể trở thành tình nguyện viên được?"
"Người nhà của cô bé đều qua đời trong sự cố kia, đơn tình nguyện của cô bé đã được ký bởi các nhân viên chính phủ có liên quan."
"Bởi vì em ấy không có người thân nên chỉ có thể để mặc cho mấy người sắp xếp à?" Lệ Niệm nhớ đến dáng vẻ tươi cười của cô bé kia, trong lòng bỗng có chút tức giận vô cớ.
"Không phải như cháu nghĩ đâu." Tống Chí Thành giải thích, "Thử nghiệm của bọn chú rất chính quy, sẽ không lấy mạng người ra làm trò đùa, sở dĩ chọn cô bé kia là bởi vì cô bé… sắp chết."
Lệ Niệm siết chặt tay lại, lồng ngực co thắt đau đớn, một cỗ máu tanh xông lên cổ họng, "Khụ khụ…"
Cậu che miệng, máu tươi chảy qua kẽ hở ngón tay, sống lưng thẳng tắp lúc này vì đau đớn mà cong lại.
"Nhanh lên, mau đỡ nó về phòng bệnh." Âm thanh lo lắng của Tống Chí Thành vang lên bên tai, theo sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn.
Lệ Niệm cảm thấy ý thức của mình dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn lâm vào bóng tối.
Nguyên Sơ bước ra khỏi phòng, im lặng nhìn nhân viên y tế đưa Lệ Niệm đang bất tỉnh vào phòng bệnh.
Dục vọng muốn sống của Lệ Niệm không cao, thậm chí còn có phần cam chịu. Đây là kiếp nạn thứ nhất Thiên Đạo sắp xếp cho cậu, nếu không thể vượt qua thì hai tháng sau cậu sẽ chết. Mà cô, chỉ có thể rời khỏi thế giới này.
Điều Nguyên Sơ cần làm bây giờ chính là thay đổi tâm tình tiêu cực của cậu và giúp cậu thử thuốc. Một số thuốc mới có thiếu sót, không chỉ xuất hiện tình trạng bài xích mà còn để lại di chứng, không thích hợp để Lệ Niệm dùng, sau khi cô thử nghiệm xong, trung tâm nghiên cứu sẽ cải tiến lại loại thuốc mới này.
Vấn đề lớn nhất của Nguyên Sơ hiện tại không phải là bệnh tật, mà là có thể được số mệnh chi tử chấp nhận hay không.
Sáng sớm hôm sau, Lệ Niệm chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu luôn là trần nhà trắng bệch và đèn trần bám đầy bụi bẩn.
Một lần nữa trở về từ cõi chết, nhưng cậu không hề cảm thấy may mắn.
"Anh, anh tỉnh rồi ~~" Một âm thanh nhẹ nhàng của trẻ con vang lên bên tai, khiến đại não đang trong cơn hỗn loạn của cậu dần lấy lại thanh tỉnh.
Lệ Niệm híp mắt quay đầu nhìn bé con bên giường. Cô bé đang ngồi quay lưng về phía cửa sổ, mái tóc khô héo vàng vọt xõa trên vai, ánh ban mai ngoài cửa sổ chiếu lên người cô bé, khiến mái tóc vàng như được phủ một lớp ánh sáng mỏng. Chỉ có đôi mắt kia sáng như sao trời, sạch sẽ thuần khiết, phảng phất như không có phiền não.
"Sao em lại ở đây?" Lệ Niệm khàn giọng hỏi.
"Lúc nãy em đi mua đồ ăn sáng, đi ngang qua phòng bệnh của anh nên ghé qua xem thử." Nguyên Sơ mở hộp đồ ăn trên tủ đầu giường ra, hỏi: "Cháo gạo kê (*) thơm ngon nè, anh có muốn ăn không?"
(*) Cháo gạo kê:
Lệ Niệm liếc qua, một đống dính dính, thơm ngon chỗ nào?
"Em hơi đói bụng, có thể ăn trước một miếng không?" Nguyên Sơ cẩn thận hỏi.
"Bữa sáng do em mua mà, muốn ăn thì ăn đi…" Lệ Niệm trả lời bằng ngữ khí không tốt lắm.
"Được ~~" Nguyên Sơ lập tức cầm lấy thìa, đang chuẩn bị ăn, lại bị Lệ Niệm ngăn lại, cậu nói: "Chờ đã, anh ăn cùng với em!"
Nói xong, cậu vùng vằng xuống giường, vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, sau đó cầm di động gọi điện thoại. Trong vòng mười phút, một hộ lý xách những hộp thức ăn bước vào rồi đặt chúng trên chiếc bàn ăn nhỏ.
Sữa tươi, bánh mì, trứng và trái cây, đơn giản nhưng đầy đủ, còn rất đẹp mắt nữa.
"Cái này, bỏ." Lệ Niệm chỉ vào cháo trên tủ đầu giường, nói với hộ lý.
"A…" Nguyên Sơ bảo vệ nó, "Đây là bữa sáng của em."
"Đó là thứ cho người ăn à?" Lệ Niệm tỏ vẻ ghét bỏ, thúc giục, "Đổ đi, đổ đi, nhìn là mất hết khẩu vị."
"Anh vứt hết cháo của em thì em ăn gì đây…" Nguyên Sơ bất lực nhìn hộ lý lấy đi bát cháo "thơm ngon" từ tay mình.
"Trên bàn có nhiều đồ ăn như vậy, chưa đủ cho em ăn à?" Lệ Niệm trừng mắt với cô.
Nguyên Sơ nhìn cậu, sau đó nhìn thức ăn trên bàn, xác nhận: "Em ăn được ạ?"
"Nói nhảm, không thấy chuẩn bị hai phần hả?" Lệ Niệm không muốn nói chuyện với con nhỏ ngốc nghếch này nữa, cậu cầm ly sữa bò lên uống một ngụm.
Nguyên Sơ nhìn cậu, không ăn.
"Sao lúc nào cũng thích nhìn chằm chằm người khác thế? Mau ăn đi!" Lệ Niệm cầm lấy một miếng bánh mì, thô lỗ nhét vào tay cô.
Nguyên Sơ cầm lấy bánh mì, cắn từng miếng nhỏ, mắt vẫn luôn nhìn cậu.
Lúc Lệ Niệm bị cô nhìn đến sắp nổi da gà, Nguyên Sơ nói: "Cảm ơn anh, anh thật tốt bụng." Hơn nữa còn kèm theo một nụ cười ngây ngô.
Lời độc mồm độc miệng sắp thốt ra bị cậu nén lại, thật lâu sau mới phun ra hai chữ: "Ngu ngốc!"
Nguyên Sơ gặm bánh mì, ném lại cho cậu một ánh mắt hiền từ "quan tâm thiếu niên nổi loạn", để cậu từ từ lĩnh ngộ.