Tư Yến hủy bỏ chuyến đi dạo phố, trực tiếp đưa Hình Chiến trở lại vương phủ. Hắn đuổi hết các nô bộc trong nội viện ra ngoài rồi kéo nàng vào phòng tắm: "Rửa sạch sẽ cho đến khi không còn mùi của Đông Cung nữa thì thôi."
"Dạ." Đối mặt với sự khác thường của hắn, Hình Chiến không hỏi nhiều. Quần áo nàng cởi ra bị Tư Yến ném xuống đất, phát quan cũng bị hắn tháo bỏ, mái tóc đen lặng lẽ dán trên tấm lưng trần, đuôi tóc bồng bềnh trên mặt nước.
Tư Yến không lùi bước, ánh mắt sắc bén vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.
Cho đến Hình Chiến tháo mặt nạ ra để rửa mặt, yết hầu hắn cuộn lên xuống, sau đó cúi người hôn nàng.
Hình Chiến không thể nói rõ nụ hôn này có cảm giác như thế nào, nhưng nàng nghĩ rằng đó là nụ hôn có cảm giác tồn tại mạnh mẽ nhất. Những ngày xa cách Tư Yến quá dài lâu, lâu đến mức nàng vô thức tìm kiếm hơi ấm và hơi thở của hắn.
Bàn tay chai sạn vì luyện kiếm trong một thời gian dài lặng lẽ chạm vào ngực hắn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ và nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn truyền đến. Đôi mắt luôn luôn hờ hững của Hình Chiến đột nhiên lấp lánh nước, cũng không biết là do hơi nước trong phòng tắm tạo thành hay do những cảm xúc trong nội tâm mà nàng không thể giải đáp gây raa.
Tư Yến vẫn còn nổi nóng, vậy nên không để ý đến phản ứng khác thường của nàng. Hắn chộp lấy chiếc khăn mềm bên cạnh bọc lấy cơ thể ướt sũng của nàng, bế nàng đi về chiếc giường.
"Chủ nhân......" Dù đã cùng Tư Yến làm tình rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Hình Chiến cảm thấy do dự và căng thẳng. Nàng dùng hai tay ôm lấy mình, đùi cũng khép chặt lại, dáng vẻ không biết làm sao.
Nàng biểu hiện cứng ngắc khiến Tư Yến còn tưởng nàng đang từ chối, cơn tức giận vốn định kìm nén của hắn lại dâng lên, hoàn toàn không còn che giấu sự bất mãn đối với nàng.
"Đối với ngươi Tư Nhậm Hành đặc biệt như vậy sao? Ngươi có biết nó đang âm mưu gì không? Thường xuyên tiếp cận ngươi là để làm gì?" Hắn đè nàng xuống giường, lạnh lùng nói. Những lời này được thốt ra giống như mở khóa chiếc hộp chứa đầy cơn giận dữ, cảm xúc bị tích lũy bấy lâu nay cứ thế tràn ra không thể kiểm soát.
Nghĩ đến việc mười năm qua mình chưa từng nhìn thấy nụ cười của nàng, cảm giác mất mát bao trùm khiến hắn không thở nổi: "Sao ngươi phải cười với Nhậm Hành? Về sau không cho phép ngươi cười với người đàn ông khác! Nghe rõ không?"
Từ trước đến nay Tư Yến luôn làm chủ bản thân, cho dù cảm xúc có dao động thì cũng hiếm khi thể hiện rõ ràng như vậy. Nói xong những lời này, ngay cả bản thân hắn cũng không thể tin được. Đam Mỹ Sắc
Hình Chiến khẽ chớp đôi mắt mờ mịt, bởi khuôn mặt lạnh lùng của hắn quở trách nàng.
"...... Thôi." Tư Yến thấy dáng vẻ của nàng vẫn thờ ơ, lại nghĩ đến sự mất khống chế vừa rồi của mình, hắn nhất thời mất đi ý định trừng phạt nàng.
Hắn muốn đứng lên, tay lại bị nàng nắm lấy.
"Chủ nhân, ngày ấy ngài nói cả đời này chỉ có một người phụ nữ là đang ám chỉ thuộc hạ sao?" Hình Chiến không ý thức được hành động của mình đang đi quá giới hạn, mặc dù thoạt nhìn cái hiểu cái không, nhưng trong mắt nàng lại có sự cố chấp không chịu buông tha trong mắt nàng.
Hơi thở của Tư Yến nhất thời không ổn định, cả người cứng đờ cúi đầu nhìn nàng.
"Sao ngươi đột nhiên lại......" Đột nhiên thông suốt, quả thực khiến hắn chết mà không kịp đề phòng.
Hình Chiến bất động, còn đang đợi hắn trả lời.
Hắn hít sâu một hơi, nắm chặt lấy tay nàng.
"Đúng vậy, bổn vương yêu nàng."
Cả cuộc đời trái tim Tư Yến chưa bao giờ đập nhanh đến thế, hắn thậm chí có thể cảm giác được máu toàn thân như dòng nước chảy xiết trào dâng theo cảm xúc khi đang nói những lời ấy, khiến lòng bàn tay hắn chảy đầy mồ hôi, cả người nóng lên.
Rõ ràng Hình Chiến rất bất ngờ, bỗng chốc cả khuôn mặt đỏ bừng.
Mặt hồ yên ả bởi vì câu nói của hắn mà gợn sóng, sau đó chấn động càng lúc càng lớn, gần như sắp biến thành sóng thần.
"Chủ, chủ nhân......" Nàng cụp mắt, đôi mắt hơi đỏ lên: "Thuộc hạ ngu dốt......"
Dáng vẻ thẹn thùng của nàng khiến trái tim Tư Yến nhảy nhót không thôi, hắn liếm môi, thanh âm trở nên khàn khàn.
"Chiến nhi, nàng cũng rung động với ta mà phải không?"
–
Tư Yến: Cuối cùng!!? Ta không cần ăn dấm bậy bạ nữa rồi!
Danh Sách Chương: