Sau khi Quân Ân Trạch rời đi hậu điện của điện Vĩnh Nhạc, Hoàng Hậu lưu lại Vĩnh Ninh Công và Thẩm thị trò chuyện.
Nhị hoàng tử sớm bị người vây chặt mà rời khỏi, chỉ còn hắn lẻ loi một mình, một hạ nhân bên cạch cũng không có.
Chân Quân Ân Trạch nhũn ra, trong đầu cũng là mớ bòng bong.
Nơi phụ thân hắn bị sung quân là Lĩnh Nam, nghe đâu chỗ đó toàn chướng khí, có thể độc chết người đang yên lành.
Hắn sống chết không muốn đi, phụ thân hắn cũng đau lòng hắn chịu khổ, cầu Vĩnh Ninh Công, mới cuối cùng cho hắn ở lại phủ Vĩnh Ninh Công.
Tuy ăn nhờ ở đậu, nhưng cũng tốt hơn đi Lĩnh Nam.
Huống chi, hắn còn là thư đồng của Nhị hoàng tử.
Đó chính là người tâm phúc bên hoàng tử, quý không thể nói, ai cũng không dám coi nhẹ hắn, trong vòng con cháu thế gia nhà cao cửa quý, hắn cũng tính nổi bật.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đã không còn.
Chọc giận Hoàng Thượng, Nhị hoàng tử cũng không cứu hắn nổi.
Với Nhị hoàng tử mà nói, chẳng qua là tội danh trêu chọc quý nữ, nhưng với hắn, đây chính là trọng tội xúi giục hoàng tử.
Quân Ân Trạch biết, việc đến nước này đã không có đường sống để cứu vãn.
Không qua bao lâu, hắn phải bôn ba hơn vạn dặm, đến Lĩnh Nam tràn đầy chướng khí.
Hắn không còn tâm tình quay về yến hội, đành ngồi xuống một góc khuất vắng vẻ bên hồ Thái Dịch.
Trước mắt, hồ Thái Dịch kết một tầng băng vụn, sóng nước trong veo, hoa đăng bên hồ lấp lánh.
Đối điện hồ nước, là trùng điệp ngói xanh cong vút của cung khuyết, rường cột chạm trổ, đèn đuốc rực rỡ phản chiếu trên mặt hồ, tựa như tiên cảnh Dao Trì.
Trước kia, hắn còn có thể xem mình là một phần của nơi đây, nhưng hôm nay, hắn bị vứt từ tiên cảnh xuống trần gian, giống như một giấc mộng.
Đúng lúc này, một tiếng thở dài khẽ khàng vang lên từ phía sau hắn.
"Tứ điện hạ?" Quân Ân Trạch kinh ngạc mà xoay người, thì thấy Tứ hoàng tử Tiết Duẫn Hoằng đứng sau lưng hắn.
Hắn và Nhị hoàng tử luôn ở cùng một chỗ, còn vị Tứ điện hạ này thì ôn hoà như ngọc, ít nói ít lời, trước nay chưa từng kiếm chuyện với bọn họ.
Mới vừa rồi, cũng đúng là ngài ấy tinh mắt, thấy được Quân Lệnh Hoan đằng kia.
"Nếu Ngũ đệ làm mất đứa nhỏ này, sợ là phụ hoàng lại nghiêm khắc trách phạt hắn." Lúc ấy, Tiết Duẫn Hoằng cười nói như vậy.
Tiết Duẫn Tắc kinh ngạc: "Tiết Yến dẫn nàng ra? Sao ngươi biết?"
"Hình như có thấy, có lẽ là ta nhìn lầm." Tiết Duẫn Hoằng cười lắc đầu.
"Nếu nhị ca hiếu kì, có thể đi hỏi.
Ta uống quá chén, lúc này trúng gió có chút đau đầu, trước cáo từ."
Quân Ân Trạch có chút nghi hoặc.
Khi ấy, Tứ điện hạ đã trở về nghỉ ngơi, tại sao bây giờ đã tỉnh rượu rồi?
Thấy hắn lộ vẻ nghi ngờ, Tiết Duẫn Hoằng cười cười, nhàn nhạt nói: "Mới vừa rồi ta đang nghỉ ngơi, nghe bên ngoài ầm ĩ, nên ra xem một chút.
Nghe nói ngươi cùng nhị ca gặp rắc rối, ta có chút lo lắng, nên đến bên này xem ngươi."
Vẻ mặt Quân Ân Trạch đầy cảm kích, đồng thời rớt nước mắt: "Đa tạ Tứ điện hạ lo lắng.
Chỉ là từ nay về sau, không còn có cơ hội gặp mặt."
"Sao lại không có cơ hội gặp mặt?" Tiết Duẫn Hoằng ngạc nhiên nói.
Quân Ân Trạch nói: "Lĩnh Nam xa xôi, ta nơi nào có cơ hội trở về."
Tiết Duẫn Hoằng lại cười lắc đầu.
"Chỉ cần nhị hoàng huynh không nỡ bỏ ngươi, địa phương xa mấy cũng có quan hệ gì?" Hắn nói.
Quân Ân Trạch sửng sốt: "Ý ngài là......"
Tiết Duẫn Hoằng ôn hòa nói: "Ngươi từ nhỏ làm bạn bên người nhị hoàng huynh, tình nghĩa này, ai so được? Chờ khi ngươi phải lên đường, tìm cớ gặp mặt nhị hoàng huynh một lần, lấy lý do chào từ biệt, Hoàng Thượng sẽ không cự tuyệt.
Đến lúc đó, ngươi cùng hắn khóc lên khóc xuống, nhị hoàng huynh nhẹ dạ như vậy, nhất định sẽ nhớ ngươi, sẽ không làm ngươi ở Lĩnh Nam chịu khổ lâu đâu."
Nét mặt Quân Ân Trạch dần dần biến vui mừng.
Đúng vậy! Hắn sao quên mất! Mình không thể khống chế vận mệnh của bản thân, nhưng quý nhân trong cung không giống!
Tiết Duẫn Hoằng thấy hắn nghe thấu lời mình, không khỏi lại cười một tiếng, dặn dò: "Lúc đó, ngươi chỉ nói không nỡ rời xa nhị hoàng huynh, lại nói Tiết Yến hại ngươi.
Nhị hoàng huynh chán ghét Tiết Yến như thế, nhất định sẽ thay ngươi phân xử, nghĩ cách giúp ngươi trở về."
Quân Ân Trạch vội ghi nhớ từng câu từng chữ, liên tục cảm tạ Tiết Duẫn Hoằng nhắc nhở.
"Sao có thể gọi là nhắc nhở." Tiết Duẫn Hoằng cười nói.
"Bất quá ta cũng tiếc cho ngươi phải đi, cho nên thay ngươi nghĩ biện pháp."
Nhị hoàng tử điện và mình nghĩa trọng tình thâm, Tứ hoàng tử điện hạ cũng không nỡ bỏ mình đây! Quân Ân Trạch tức khắc phơi phới.
Quả nhiên, ngần đó năm luồn cúi đều không phải vô ích.
"Đã nghĩ thấu đáo, thì quay về yến hội thôi." Tiết Duẫn Hoằng cười gật đầu, nói.
"Bên hồ gió lớn, ngươi ăn mặc đơn bạc, đừng để bị lạnh."
Quân Ân Trạch tự nhiên không nghi ngờ hắn, hành lễ cáo từ.
Nếu đã có cơ hội trở về, vậy hắn cũng không cần lo âu.
Trong các công tử thế gia, hắn có vài vị bằng hữu giao hảo, mình còn phải trở về, cần thiết gia tăng tình cảm với bọn họ.
Tiết Duẫn Hoằng cười, đưa mắt tiễn hắn rời đi.
"Trí giả thủ kỳ mưu, ngu giả thủ kỳ lực*." Hắn cười khẽ, lẩm bẩm.
"Cổ nhân thật không lừa ta."
*智者取其谋,愚者取其力: Người thông minh dùng mưu, kẻ ngu si dùng sức mạnh.
Lấy chút bản lĩnh của Nhị hoàng tử, lại không có thế lực nhà mẹ, thì sao có thể cứu về Quân Ân Trạch? Hắn khuyên Quân Ân Trạch đi cầu Nhị hoàng tử, chẳng qua tận dụng chút hữu dụng cuối cùng của tên vứt đi kia, để kích thích mâu thuẫn giữa Nhị hoàng tử và Tiết Yến càng thêm gay gắt thôi.
Tiết Duẫn Hoằng khoanh tay, nhìn về đèn đóm xán lạn trên mặt hồ.
Từng tia sáng chiếu vào trong mắt hắn, lại soi không ra một chút độ ấm.
Hắn muốn trừng trị ai, chưa bao giờ cần bản thân ra tay.
Mượn lực mà làm, là mẫu phi dạy cho hắn, là bài học đầu tiên của đạo làm vua.
Tựa như năm đó, hắn và Tiết Yến một trước một sau cùng sinh ra.
Mẫu phi hắn khi đó chẳng qua là phi tần vô danh, không được sủng ái, mẫu thân của Tiết Yến, Dung phi lại là sủng phi kiều diễm nhất hậu cung.
Lúc ấy, Hoàng Hậu nhiều năm không con, ai ai cũng nhìn chằm chằm bụng Dung phi.
Mẫu phi hắn mượn lực từ nhiều phía, mới có thể khiến Dung phi chết bất đắc kỳ tử, Tiết Yến thất sủng, đem những ánh mắt đáng lẽ dành cho Tiết Yến, đặt trên người hắn.
Hiện tại, hắn cũng có khả năng này, nhờ vào những kẻ ngu xuẩn không đầu óc mà không đánh mà thắng, có thể càng làm Tiết Yến thất sủng, suốt kiếp không thể vùng lên.
Mẫu phi hắn nói dầu sao chăng nữa, người có thù cũ cần chém tận giết tuyệt, mới tránh chôn xuống mầm tai hoạ cho chính mình.
Chỉ là dùng một chút mà bọn ngu dốt kia đã không chịu nổi, như là thanh thiết kiếm thấp kém, chưa chém chết người, lưỡi kiếm đã bị uốn cong.
Tiết Duẫn Hoằng nhìn mặt hồ rải đầy đèn đuốc, thất vọng mà thở dài.
——
Ngay giữa Đông-Tây lục cung của hoàng thành xây một tòa tháp Phật cao bảy tầng.
Đại điện to lớn trước tháp Phật dâng cúng một bàn thờ Phật ở trung tâm.
Bàn thờ Phật ngày đêm không dứt hương khói, buổi tối, thiên điện vẫn có hòa thượng gác đêm gõ mõ, một tiếng lại một tiếng, quanh quẩn trong bóng đêm.
Đêm đã khuya, phương xa trống vắng lại yên tĩnh truyền đến tiếng cầm canh gõ mõ.
Tiết Yến quỳ gối giữa Phật đường, ngẩng đầu là tượng Phật cao mấy trượng, đúc bằng vàng.
Vị Phật này mặt mày hiền hoà, thần sắc thương xót, khẽ cụp mắt, nhìn xuống phía trước.
Quanh thân Phật, trưng bày tượng 108 vị La Hán, mỗi vị một vẻ mặt khác nhau, hai mắt trợn lên, lẳng lặng đứng dưới ánh nến lay động.
Tiết Yến ngẩng đầu, là có thể đối diện với hai mắt của tượng Phật.
Hắn lẳng lặng mà nhìn trong chốc lát, đột nhiên phụt cười ra tiếng.
"Có ngốc hay không chứ." Hắn lẩm bẩm tự nói, thanh âm khẽ khàng đến chỉ có chính hắn nghe thấy.
"Loại người này như ta, có gì đáng giá."
Hắn thừa nhận, bản thân hôm nay nhất thời mất hồn, làm ra việc không lý trí, hết thảy mới đi theo chiều hướng xấu.
Chuyện như vậy chưa bao giờ phát sinh trước đây, bởi vì, từ xưa đến nay sinh mệnh của hắn vẫn luôn rập theo khuôn khổ đến nhàm chán, chưa từng gặp người như Quân Hoài Lang.
Nhưng mà, cũng coi như chó ngáp phải ruồi.
Đông Xưởng đang đợi một ngày hắn thành chó rơi xuống nước*, hắn cũng tùy thời mà hành động, chờ một cơ hội làm Đông Xưởng hoàn toàn tín nhiệm.
*落水狗-chó rơi xuống nước: kẻ xấu bị sa cơ thất thế.
Lý trí nói cho hắn biết, cơ hội đã đến.
Hắn chỉ cần lẳng lặng chờ xử trí.
Thủ đoạn xử trí không có gì mới mẻ, hắn cũng chưa từng có thói quen biện giải, đơn giản chờ đến khi chịu phạt xong, dựa vào mùi máu tươi trên người dẫn dụ đám sói ở Đông Xưởng.
Nhưng lần này lại có chút khác biệt.
Thời điểm Quân Lệnh Hoan thất lạc, hắn sinh ra cảm xúc hỗn loạn, trong đầu là một khoảng trống trơn, chỉ còn lại dáng bộ của Quân Hoài Lang.
Hắn đoán được Quân Hoài Lang sẽ phản ứng như thế nào, do đó nghĩ đến đầu tiên, thế nhưng không phải lợi dụng việc này, mà muốn lần theo dấu vết, tìm kiếm Quân Lệnh Hoan.
Nhưng cũng vào lúc này, Thục phi phái người tới tìm Quân Lệnh Hoan về ăn điểm tâm, vừa vặn gặp phải hắn, bắt giữ ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, lần lượt chạy đến là đám người cấp bách hưng sư vấn tội, Kim Ngô Vệ vây kín đến không lọt vào một ngọn gió, và Thanh Bình Đế thịnh nộ.
Tình cảnh này, đối Tiết Yến mà nói, cũng không tính xa lạ, thậm chí có thể nói không thể quen thuộc hơn.
Nhưng lần này khác ở chỗ, không bao lâu sau, hắn thấy được Quân Hoài Lang sốt ruột chạy tới.
Cũng chính vào thời khắc ấy, tim Tiết Yến như bị bóp chặt, làm hắn không thở nổi.
Hắn lần đầu tiên muốn giải thích.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng có suy nghĩ đó.
Người người đều nghĩ phạt hắn, không ai muốn nghe hắn giải thích, hắn cũng không thích phí lời.
Nhưng tại lúc này đây, hắn muốn nói cho Quân Hoài Lang, mình không phải cố ý.
Song, Tiết Yến lại không nói ra.
Vô luận hắn biết rõ chuyện xảy ra hay không, đây cũng là sơ xuất của hắn, khiến muội muội Quân Hoài Lang thất lạc, không rõ tung tích.
Hắn nhìn đến thần sắc nôn nóng của Quân Hoài Lang, thế nhưng chỉ nghĩ mặc cho y trách móc, kịch liệt lên án mình, hoặc tìm biện pháp để trừng phạt mình, để xoá bỏ hết khổ sở mà mình mang đến cho y.
Nhưng mà Quân Hoài Lang......!vẫn như cũ không làm vậy.
Từ góc độ bàng quan của Tiết Yến, mắt hắn thấy được Quân Hoài Lang từng bước một thay hắn giải tội, tìm ra người lừa đi Quân Lệnh Hoan, trả lại trong sạch cho hắn.
Trong sạch, từ này đối với hắn, lạ lẫm đến có chút buồn cười.
Tiết Yến vẫn luôn cho rằng, thứ gọi là trong sạch cũng không quan trọng gì cho cam.
Hắn có làm hay không, không quan trọng, quan trọng là kết quả, và có hay không giá trị lợi dụng.
Hắn không biết rằng, bản năng con người là hướng về ánh sáng.
Trước kia hắn không thèm để ý trong sạch của chính mình, chỉ bởi vì từ trước đến nay, chưa ai từng để ý.
Đông Xưởng nhận được tin tức Tiết Yến hàm oan lại bị phạt, thì trước tiên phái Tiểu Ngụy Tử tới.
Tuy rằng không khớp với tình báo, Tiết Yến không có bị đánh, chỉ phạt quỳ ở Phật đường, nhưng Tiểu Ngụy Tử vẫn truyền lại lời của Ngô Thuận Hải, nói đau lòng hắn vô cớ bị phạt, Ngô công công sẽ chọn ngày gặp mặt hắn.
"Công công chớ trách, tuy Ngũ hoàng tử chịu phạt không nặng, nhưng ta coi vẻ mặt của hắn, có chút không bình thường." Lúc Tiểu Ngụy Tử trở về bẩm lại với Ngô Thuận Hải thì nói như thế.
Ngô Thuận Hải nghe vậy hỏi: "Bất thường chỗ nào?"
Tiểu Ngụy Tử trầm ngâm hồi lâu, cũng không thể nói rõ.
"Tóm lại là cảm giác rất không thích hợp, ánh mắt có chút trống rỗng, lại như đang suy nghĩ gì đó." Hắn nói.
"Tựa như nửa linh hồn nhỏ bé bị yêu tinh câu mất rồi."
Ngô Thuận Hải nghe xong, cười thành tiếng.
"Chắc là con thỏ bị ép đến mức nóng nảy, đang nghĩ cắn người thế nào đây mà." Hắn nói, không chút bận lòng.
"Còn bị yêu tinh bắt mất hồn phách? Đọc sách nhiều một chút, vô căn cứ mà cứ ăn nói xằng bậy, đừng làm Đông Xưởng bị người chế nhạo, nói phiên tử* đều là nói chuyện lung tung, có mắt như mù."
*番子- phiên tử: gọi chung thuộc hạ của Đông Xưởng.
Theo như tìm hiểu thì hình như có liên quan tới mạt chược, chắc là kiểu quân trên bàn cờ??
Tiểu Ngụy Tử gãi gãi cái ót, không dám phản bác lời Ngô công công, liên tục ứng vài câu vâng dạ, liền lui ra ngoài.
Bất quá......!Hắn vẫn cảm thấy chút ít đánh giá của Ngô công công không thích hợp lắm.
Nét mặt kia của Ngũ hoàng tử nào giống loại có đại thù khó báo, hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có đờ đẫn và rỗng tuếch, chính xác là tựa như linh hồn nhỏ bé đã bị câu đi đấy chứ.
Chẳng qua nói cũng đúng, yêu tà từ đâu mà có thể lớn mật như vậy, dám quyến rũ người trước mặt Phật Tổ..
Danh Sách Chương: