• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 26: Ánh đèn cao ốc
Sáng sớm mùng tám, đêm tuyết dần tan, bên trong Bạch phủ một màu trắng xóa, sương mờ đến không nhìn rõ được chim bay trên bầu trời, có vẻ như sắc trời cũng sẽ không trong trở lại, Thượng Trụy và Yến Nghênh Mi xuất hiện ở phía trước đình, nô bộc dắt ngựa đến cho Trang Phong Tuyền xong thì lui xuống, Bạch Thế Phi hành lễ nói, “Đại ca, sau này còn gặp lại”.
Trang Phong Tuyền đáp lễ hắn, sau đó nhìn về phía Yến Nghênh Mi, trong mắt nàng đã thấy ẩn hiện màn sương.
Bạch Thế Phi nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Thượng Trụy.
Thượng Trụy chúc Trang Phong Tuyền lên đường bình an, cũng xoay người theo Bạch Thế Phi rời khỏi, thẳng đến môn phòng, tuyết đọng lúc sáng sớm đã được quét đi, nhưng vết nước trên mặt đường chung quy vẫn còn để lại một ít băng mỏng, dù là nàng đã cẩn thận từng li từng tí, nhưng dưới chân vẫn bị trượt lảo đảo một cái.
Bạch Thế Phi cuống quít đỡ lấy nàng, “Cẩn thận”.
“Ta không sao.” Nàng thấp giọng nói, nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn.
Bạch Thế Phi đứng lại, nhìn vào bóng lưng của nàng, đáy lòng chua xót khó nhịn, phiền muộn mà bất đắc dĩ.
Hai người một trước một sau bước lên bậc thang đi vào môn phòng, Thượng Trụy dựa vào cánh cửa chờ đợi Yến Nghênh Mi, Bạch Thế Phi vốn đã đi qua người nàng, nhưng không được vài bước vẫn là dừng lại, xoay người, nhìn nàng trầm tĩnh ở bên cạnh, hắn khẽ gọi, “Tiểu Trụy”.
Nàng có chút nghiêng đầu, mi mắt rũ xuống một nửa, cánh cửa nghiêng phản chiếu ánh sáng của tia nắng ban mai lên gương mặt nàng, có một loại cảm giác nhu hòa thương yêu khổ sở động lòng người không nói nên lời.
Nhu tình trong ngực cùng với đắng chát tràn ngập, Bạch Thế Phi lời đã đến bên miệng rốt cuộc không nói nên lời.

Nhưng mà lúc này bỏ qua, có lẽ sẽ không còn cơ hội thích hợp để nói nữa.
Hắn uất ức thở dài, trầm mặc thật lâu, mới cực thấp cực thấp mà nói, “Ta cần phải đón dâu lần nữa”. Giọng nói khàn khàn áy náy, trong đó có bất lực còn có một chút ảo não đối với chính mình, phảng phất như không cần nàng tỏ thái độ, hắn cũng biết bản thân mình đáng chết quyết không chối từ.
Dường như không chịu nổi ánh nắng sớm quá gắt, Thượng Trụy chớp chớp đôi mắt, xoay đầu qua, có chút kinh ngạc mà nhìn tuyết đọng ngoài cửa, trong ngỡ ngàng nhớ lại, dường như mơ mơ hồ hồ, lờ mờ có một lúc nào đó, ngày nào đó, người nào đó, vô cùng ôn nhu thì thầm với nàng, hắn sẽ an bài ‘tam thư sính lễ’ cưới nàng vào cửa…
Khuôn mặt nhỏ nhắn đón lấy ánh sáng dần dần trở nên trắng bệch, đến cuối cùng bên môi hiện ra một nụ cười yếu ớt.
Bạch Thế Phi không đành lòng nhìn tiếp, nhẹ nhàng xoay chuyển con ngươi, môi mím lại thành một đường, hàm răng cắn chặt.
Nàng quay người lại, cúi đầu hành lễ với hắn thật sâu, im lặng không nói gì, nhẹ vén váy lên, bước chân có chút lảo đảo mà đi vào trong.
Để lại hắn thần sắc lộ vẻ sầu thảm, một mình ngây người tại chỗ, thật lâu không cách nào động đậy.
Liên tục mấy ngày, tuyết rơi càng ngày càng nhiều, phủ trắng xóa một mảnh.
Bạch Thế Phi đã khôi phục lại thói quen dùng bữa trong phòng ăn cùng với làm việc ở thư phòng như trước.
Sau khi tuyết ngừng rơi, ngày mười lăm tháng giêng cũng đến.
Tiết Nguyên Tịch hôm đó, hắn gọi quản gia trong phủ cùng các quản sự toàn bộ triệu tập đông đủ ở đại sảnh, nói ọi người biết khoảng đầu tuần tháng ba hắn sẽ cưới bình thê* là con gái của Binh Bộ Thượng Thư Hạ Kính, Hạ Nhàn Phinh, phân phó Thiệu Ấn an bài sính lễ cùng với chuẩn bị đầy đủ cho tiệc cưới.

((* Bình thê: vợ hai))
Tin vui đến đột ngột như thế, mọi người đều ngạc nhiên, Thiệu Ấn cùng Đặng Đạt Viên hai mặt nhìn nhau, cả hai đều không lên tiếng được, ngược lại sắc mặt Thương Tuyết Nga có chút nhẹ nhỏm, giống như an lòng, có lẽ đã cảm thấy Bạch Thế Phi cuối cùng cũng không làm bà thất vọng, cuối cùng cũng hiểu rõ lễ nghĩa, phân biệt nặng nhẹ. Bạch gia luôn luôn tự phụ, cưới thê tử như Hạ Nhàn Phinh loại Tiểu thư con nhà gia thế tôn vinh bậc này mới không bôi nhọ nề nếp gia đình Bạch phủ, chứ nếu thật sự đem nha đầu kia nâng lên, bất quá là vô duyên vô cớ khiến người ngoài chê cười.
Không cần đến một nén hương thời gian, tin tức này đã truyền khắp cả phủ.
Lúc từ trong miệng Vãn Tình nghe được chuyện này, thần sắc Thượng Trụy cũng không có gì khác thường, chỉ là giữ im lặng.
Sau khi màn đêm buông xuống, cho dù bên trong Bạch phủ cũng đèn đuốc chói mắt, nhóm tôi tớ tỳ nữ vẫn tụm năm tụm ba, kết thành nhóm vào trong thành ngắm đèn, Thượng Trụy cũng đúng hẹn theo Vãn Tình Vãn Muộn ra ngoài đi dạo.
Trong thành Khai Phong, hai bên phố xá cầu đường có các lều, cửa hàng lớn lớn nhỏ nhỏ, treo đầy hoa đăng đủ mọi hình dạng trên cao, ven đường chỉ thấy suốt con đường mòn rộng bốn thước rũ xuống những đèn hoa đăng dùng lưu ly ngũ sắc tạo thành, có đèn cầu phúc bằng bạch ngọc từ phía nam tiến cống sang, còn có đèn trân châu, đèn hình lá bồ đề, đèn da dê cùng với đủ loại đèn kéo quân.
Đêm Nguyên Tịch, người đi chơi chen chúc nhau mà đi ngắm đèn, đám trẻ con xách theo chồng chất đủ loại kiểu dáng đèn lồng dạo chơi vui cười, lẫn trong đám người đi trên đường chạy trốn, bên trong cả tòa thành rực sáng như ban ngày, khắp nơi ánh sáng rực rỡ muôn màu muôn sắc, tiếng sáo rộn ràng, chuông trống tưng bừng.
Trên trán dán giấy hình mai vàng, từng đội múa kỹ đi xuyên qua phố thị, đầu đội mũ da cáo, mặc áo lụa mỏng vừa người, thỉnh thoảng nhảy múa những điệu nhảy muôn hình vạn trạng theo tiếng sáo biểu diễn tấu nhạc, trên các nhà cao tầng ở hai bên đường, các nhóm phú hộ quý tộc cũng góp vui.
Biển người như thủy triều hối hả, ba nha đầu sau khi đến Tống Môn, dọc theo đường cái ở cổng Nam thẳng hướng về phía tây, Vãn Tình Vãn Muộn bất chợt nhìn xung quanh, hết sức cao hứng phấn khởi.
“Oa! Các ngươi nhìn kìa!” Rất nhanh đã đến trước quán trọ Cao Dương, Vãn Tình xa xa kêu lên.
Chỉ thấy hai bên lầu hai của quán trọ, trên mái hiên điêu khắc treo một đôi đèn dùng trúc mỏng hợp lại thành đèn lồng, công nghệ tinh xảo hơn nữa đường trúc rất mỏng, quả thực hết sức tinh xảo đặc sắc, thần kỳ đẹp mắt.

Vãn Tình kinh ngạc tán thưởng không thôi, “Tối nay, trong số các ngọn đèn, đèn này là tinh xảo nhất rồi!”
“Ngọn này quả thật rất khác biệt, bất quá nói đến tinh xảo, so ra vẫn không bằng ngọn đèn nhỏ không xương lúc nãy đâu”. Vãn Nhược cười hì hì nói.
Vãn Tình nghe xong lời này thấy không phục, túm Thượng Trụy qua, “Trụy tử, ngươi tới đây nhận xét đi, cái đèn nhỏ này đẹp mắt hơn một chút đúng không?”
Thượng Trụy giương mắt nhìn nhìn, khẽ cười nói, “Cả hai ngọn đèn đều đẹp mắt”.
“Đáng ghét, ngươi nói cho có lệ với hai đứa ta thôi”. Vãn Tình giả vờ buồn bực đánh vào cánh tay nàng.
Vãn Nhược giật nhẹ Vãn Tình, “Ngươi kiềm chế lại cho tốt đi, tại ngươi không để ý, nàng ấy hôm nay, cả đêm vẫn luôn thất hồn lạc phách mà”.
“Ngươi không nói tới ngược lại còn tốt, nói ra rồi ta càng giận hơn! Cũng không biết trong lòng nàng ấy muốn gì! Công tử tốt như vậy từ trên trời rơi xuống rơi vào tay nàng ấy, bây giờ đều bị nàng ấy làm cho cả người cả của mất hết, coi như nàng ấy thật có bản lĩnh mà!”
“Từ đâu mà có nhiều lời tán gẫu vậy, đi nhanh đi, phía trước còn khá nhiều đèn trông rất đẹp mắt!” Thượng Trụy xoay chuyển đề tài, một tay đẩy các nàng đi về phía trước, nhất thời ngay lúc đó, cảm giác như có gì đó vô hình quái dị lóe lên, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu.
Nghênh đón nàng là đôi mắt lặng lẽ từ trên cao nhìn xuống.
Trước quán trọ Cao Dương, bên ngoài lầu hai, gian phòng ở sát đường, Bạch Thế Phi tay cầm chén rượu đứng tựa vào lan can, ánh đèn treo trên mái hiên nhà soi xuống người mặc áo trắng như nước, hắn lẳng lặng nhìn xuống nàng, thần sắc xuất trần mà cô đơn, dường như trong đêm hội ồn ào náo nhiệt này, duy chỉ có nơi đây một người đơn độc tiều tụy.
Nàng còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đã chứng kiến hai bóng người một nam một nữ xuất hiện bên cạnh hắn, tương tự, nữ tử mặc váy trắng tuyệt sắc, váy dài lay động khoác trên vai lớp lụa vàng mỏng, đầu cắm cây trâm ngọc khắc hình mai trắng tinh xảo, tay áo lông chồn nâng lên nhẹ nhàng che miệng, vô cùng thân mật mà cười hỏi, “Bạch công tử đang nhìn cái gì vậy?”
Nhậm Phiêu Nhiên ở một bên thận trọng, men theo ánh mắt Bạch Thế Phi nhìn xuống dưới, nhìn thấy Thượng Trụy trước tiên, không khỏi mở to mắt, quay đầu nhìn về phía hắn, bên môi nở nụ cười nhẹ châm biếm đủ để người ngoài không thấy rõ.
Đợi đến lúc Hạ Nhàn Phinh cũng tò mò nhìn theo ánh mắt, bóng người dưới lầu sớm đã lẫn vào trong đám đông hỗn loạn.

“Đội múa kỹ đã qua lâu rồi, các người còn ở ngoài này nhìn cái gì đấy?” Trương Vĩ Tấn kêu lớn, cũng cùng với Trương Lục Dạng đi ra ngoài.
Trương Lục Dạng đến bên cạnh Bạch Thế Phi, nháy mắt ra hiệu với hắn, “Thế Phi ca ca, lát nữa ngắm đèn xong chúng ta đến ca quán chơi nhé?”
Trương Vĩ Tấn kéo nàng ra, “Tỷ! Tỷ bớt quấy rối đi”. Nếu lại để Tiểu Tiên Nữ biết được có thể nói là cực kỳ khủng khiếp.
Trương Lục Dạng bỏ tay của hắn ra, “Đi đi đi, tỷ quấy rồi lúc nào, lần trước đệ cũng không được tham gia mà?”
Hạ Nhàn Phinh bị hai chị em kia chen vào đẩy qua bên cạnh, trong lòng ầm thầm căm tức, thật vất vả thăm dò được tối nay Bạch Thế Phi cùng mấy vị công tử quan gia ở đây ngắm đèn, nàng cố tình giả vờ đi ngang qua, làm bộ như ngẫu nhiên gặp mọi người, cuối cùng như mong muốn được mời nhập hội.
Không ngờ hắn thủy chung bị một đám cậu ấm vây quanh, mọi người không phải kêu thì là cười đùa, chính là chơi đoán phạt rượu, nàng thế nào cũng không thể đến gần hắn được, đi theo đám huynh đệ điên điên khùng khùng này, quả thực là mất mặt xấu hổ.
Trương Lục Dạng cũng không phát hiện sau lưng có người đối với nàng bực bội mọc tràn lan, tiếp tục lôi kéo Bạch Thế Phi lại tán gẫu mấy câu.
Mà Nhậm Phiêu Nhiên ở một bên xem nhan xét sắc, chú ý thấy Hạ Nhàn Phinh rõ ràng đã xụ mặt xuống, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười, không cẩn thận ý cười nổi trên môi, hắn ho nhẹ một cái, giúp Bạch Thế Phi giải vây nói, “Mấy người các ngươi đều vào trong trước đi, ta có một số việc cần nói với Thế Phi”.
Trương Lục Dạng bĩu môi, kéo Trương Vĩ Tấn đi vào.
Hạ Nhàn Phinh chần chừ, nhìn về phía Bạch Thế Phi, chỉ thấy hắn gác tay mà đứng, vẫn không nhúc nhích ngóng về nơi xa xăm bên đường đèn hoa rực rỡ, thần sắc mang theo ba phần mờ mịt, giống như hồn phách đã bị thổi bay đi không biết đến tận phương trời nào, hoàn toàn không biết ai đang ở bên người nói gì.
Trong lòng cảm thấy mất mát, nàng khẽ cắn môi, cúi đầu đi vào.
“Triệu Nguyên Hoan đã đến Khai Phong rồi”. Nhậm Phiêu Nhiên nói khẽ.
Bạch Thế Phi hơi hơi nghiêng mặt qua phía hắn, một hồi lâu mới hiểu được hắn đang nói về chuyện gì, không chút để ý chỉ ‘Ừm’ đáp lời, đôi mắt lại một lần nữa ném về hướng ánh đèn xa xa trong không trung u ám mù mịt không có biên giới, phiền muộn mà nghĩ, là ý trời đã định trước rồi sao, lại để cho nàng nhìn thấy cảnh này, nàng sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho hắn được…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK