• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chuyện này không khoa học.

Ông ấy bối rối gãi đầu, đây không phải là một bài toán khó mà nhiều học sinh hàng đầu gặp rắc rối sao? Cứ dễ dàng được giải quyết bởi một cô gái có thành tích môn Toán luôn không đạt tiêu chuẩn này sao? Chẳng lẽ...!Trước kia Ôn Du chỉ là không chú tâm học hành, nhưng thật ra lại là một mầm non tốt?“Bạn học Ôn Du, em trả lời nghiêm túc cho tôi.” Ông ấy chậm rãi nhấp một ngụm trà, che giấu vẻ kinh ngạc: “Bài kiểm tra toán lần này của em chỉ được 30 điểm, có chuyện gì vậy?”Ôn Du mím môi, thành khẩn nhìn vào mắt ông ấy: "Thưa thầy, trước đây em không chăm chỉ học tập, lầm đường lạc lối, sau này em nhất định sẽ cố gắng hết sức học tập, cố bắt kịp tiến độ của mọi người."Không ai không thích một cô nhóc chân thành xinh đẹp lễ phép, Trần Nhiên lại là một giáo viên có tinh thần trách nhiệm cao, thấy cô đã quay đầu, ông ấy không tránh khỏi xúc động: “Em có thể nghĩ được như vậy làm thầy thật sự rất vui vẻ.


Sau này nếu em gặp vấn đề gì trong môn Toán, em có thể đến gặp thầy bất cứ lúc nào."Ôn Du cảm kích gật đầu, đang định hỏi tiếp câu khác thì chợt nghe một giọng nữ tức giận quát lên: "Hứa Sí, em còn muốn học tiếp hay không?"Lúc nãy cô tập trung làm những câu hỏi nên không biết từ lúc nào anh cũng vào văn phòng, thật sự không phải oan gia không gặp nhau, trong hôm nay đây là lần thứ hai cô tình cờ gặp Hứa Sí.

Ôn Du hơi quay đầu lại, tiếp tục nghe tiếng la to: “Sáng nay em đánh nhau đã là một vấn đề rất nghiêm trọng, không ngờ mấy ngày trước em còn đánh mấy học sinh trong ngõ nhập viện, phụ huynh các em ấy đã báo nhà trường!"Con hẻm, một vài học sinh...!trái tim của Ôn Du đập lỡ một nhịp, những gì họ đang nói chắc là những gì cô đã chứng kiến ngày hôm đó.Hai tay Hứa Sí chắp sau lưng, anh bị mắng cũng không nói lời nào, hiển nhiên đã sớm phát hiện Ôn Du, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào bóng lưng cô, lúc này khi cô quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của anh, anh vội vàng quay mặt đi như chạm vào than, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra."Cả ngày quậy phá, coi chừng bố em cũng không quản được em nữa! Tuổi còn trẻ mà học cái gì không học? Lại muốn làm côn đồ, còn bắt nạt bạn học..."Anh bị giáo viên la mắng là chuyện bình thường, nhưng vừa nghĩ tới cảnh này bị Ôn Du nhìn thấy thì trong lòng Hứa Sí như có tảng đá nặng đè xuống, ức chế đến không thở nổi.— Anh không muốn để cô thấy dáng vẻ chật vật của mình, chỉ duy nhất mình cô là không được thấy.Anh không khỏi nghĩ, cô đến đây làm gì? Đây là văn phòng Toán, chắc cô đến đây để hỏi về bài toán, nhưng đáng tiếc anh dốt đặc cán mai về môn này, nếu không anh có thể lấy cớ học bổ túc để tiếp xúc với cô nhiều hơn.Từ khi sinh ra đến nay, Hứa Sí - một đứa trẻ hoang dã luôn coi việc học không ra gì, lần đầu tiên thấy khó chịu vì mình không chịu học hành chăm chỉ, quả nhiên cô gái mình thích chính là động lực tốt nhất.“Thưa cô.” Bên cạnh đột nhiên có một cơn gió thổi qua, sau đó một giọng nữ dịu dàng thánh thót vang lên bên tai: “Hứa Sí đánh nhau là vì giúp đỡ bạn học bị bắt nạt, cậu ấy không phải là lưu manh chỉ biết bắt nạt người khác."Hứa Sí quay đầu lại bắt gặp đôi mắt cười của cô.

Giống như lần trước khi cô bị giáo viên Tiếng Anh nghi ngờ, anh đã làm như vậy với cô, Ôn Du lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với anh.Cả người cô như có một sức mạnh thần kỳ, khi cô đến gần Hứa Sí như có một ngôi sao nhỏ rơi vào đáy lòng anh, tâm trạng vốn u ám và cáu kỉnh trong nháy mắt được soi sáng.Hứa Sí mím môi cười, hơi nghiêng đầu tránh để cô nhìn thấy."Em..." Chủ nhiệm Giáo vụ đang giáo huấn sôi trào chỉnh mắt kính lại, dùng đôi mắt mảnh khảnh đơn giản nhìn lướt qua Ôn Du, sau đó lớn tiếng hỏi: "Em là học sinh nào?""Thưa cô, em tên là Ôn Du.


Hôm đó tình cờ em đi ngang qua con hẻm khi cậu ấy đánh nhau, cho nên đã chứng kiến toàn bộ quá trình.

Học sinh kia bị bắt nạt trong trường một thời gian dài, nếu không phải Hứa Sí ra tay giúp đỡ, có lẽ cậu ấy đã phải sống dưới bóng tối của sự bắt nạt suốt thời cấp ba.” Cô tràn đầy tự tin, thắt lưng thẳng tắp nói: "Cho nên em thấy chuyện này cũng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho cậu ấy được."Chủ nhiệm Giáo vụ suy nghĩ một chút, sau đó cười lạnh nói: "Vậy em thấy chúng tôi còn phải khen em ấy sao?"Hứa Sí được Ôn Du giúp đỡ nên nhất thời cái đuôi của anh đã vểnh lên tận trời, tâm trạng rất tốt, không đợi cô mở miệng đáp lại thì anh đã cười nhẹ nói: "Em nghĩ nên như vậy.


Thưa cô, khi nào gửi giấy chứng nhận hăng hái làm việc nghĩa cho em?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK