Lúc này Quý Phạm Thạc đã say khướt, hai mắt nhắm nhặt. Ánh đèn làm da anh trắng hơn bình thường nhiều, bóng của lông mi hắt lên mặt anh, trông anh càng yên tĩnh hơn.
Thư Trừng ngồi bên giường, lặng lẽ quan sát người đàn ông này. Cô muốn đưa tay chạm vào má anh nhưng lại sợ làm anh tỉnh giấc. Đã muộn lắm rồi, vậy mà cô vẫn không nỡ rời đi.
Khi lái xe, An Khả có gọi tới mấy cuộc, Thư Trừng đều không nhận. Lúc này anh ấy lại gọi tới nữa.
Thư Trừng ngây ngốc nhìn người nằm trên giường một lúc rồi mới đứng dậy định rời đi. Vào lúc quay người, tay cô đột nhiên bị nắm lại.
Thư Trừng nhìn Quý Phạm Thạc, anh hơi mở mắt ra, ánh mắt rất đỗi dịu dàng: “Tối nay em có thể ở lại không?”
Đây là câu Thư Trừng mong Quý Phạm Thạc sẽ nói vào tối nay, nhưng cô không định đồng ý. Dù sao hôm nay mới là ngày đầu họ chính thức quen nhau, nếu ở lại nhà đối phương ngay sẽ không phải tác phong của cô.
Dường như sợ Thư Trừng sẽ hiểu lầm nên Quý Phạm Thạc bổ sung: “Muộn quá rồi, anh không yên tâm.” Quý Phạm Thạc ngồi dậy, định xuống giường: “Anh ra sofa ngủ.”
Thư Trừng ma xui quỷ khiến thế nào lại giữ anh lại: “Em không đi nữa, em ra sofa ngủ, như vậy tiện chăm sóc cho anh hơn.” Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Thư Trừng nói xong mới thấy mình không biết tiết chế lại, không biết sau khi tỉnh dậy, Quý Phạm Thạc sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì.
Mặt cô đỏ bừng, cô đứng bên giường, không biết nên nói gì, làm gì.
Quý Phạm Thạc bật cười: “Nào có ai giữ con gái ở lại lại đi để cô ấy ngủ trên sofa chứ.”
Anh vừa định đứng dậy, Thư Trưng đã nhanh tay ấn anh xuống giường: “Anh không cho em ngủ sofa là em đi về đấy.”
Quý Phạm Thạc im lặng một lúc, trong khoảng thời gian ở cùng cô, anh biết rõ tính khí Thư Trừng thế nào, cô rất cứng đầu, do vậy anh chỉ đành gật đầu: “Được rồi, trong tủ có chăn đấy, nơi này gần núi, tối sẽ hơi lạnh, em đừng để nhiệt độ thấp quá.”
Từng câu từng chữ đều khiến lòng Thư Trừng ấm áp, cô mở tủ ra tìm chăn, thấy Quý Phạm Thạc đã nằm xuống giường, cô mới ôm chăn ra phòng khách.
Vì lo sẽ làm ồn tới Quý Phạm Thạc, Thư Trừng ra nhà vệ sinh gọi cho An Khả, đương nhiên cô vẫn không dám nói sự thật ra hết, cô chỉ nói hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nên nhiều việc, cần phải tăng ca.
An Khả không nói gì nhiều, thực tế là anh ấy cũng hiểu rõ mọi chuyện. Con bé này đã tìm được bạn trai rồi, dựa vào đôi mắt tinh tường của mình, anh thấy Quý Phạm Thạc là người đáng tin, sau này anh cũng không cần bận tâm quá nhiều tới chuyện của Thư Trừng nữa.
Thư Trừng nằm lên sofa, nghĩ lại chuyện Quý Phạm Thạc gắp đồ ăn cho mình, còn uống rượu đỡ cô, trong lòng như có một dòng suối ngọt chảy qua.
Nghĩ tới chuyện hai ngày này, cô dần dần thiếp đi, mí mắt nặng nề khép lại. Sáng sớm, Thư Trừng có quay người, cảm giác ấm áp, mềm mại bên dưới khiến cô vô cùng thoải mái. Nằm được một lúc lâu cô mới nghĩ ra, không đúng, không phải tối qua cô ngủ ở sofa sao? Sao quay người cái lại không ngã xuống đất?
Suy nghĩ này khiến Thư Trừng lập tức tỉnh táo, cô mở mắt ra, ngồi dậy, trước mắt là giường của Quý Phạm Thạc, chỉ có mình cô nằm trên giường.
Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Thư Trừng nghi hoặc nhìn quần áo của mình, vẫn là bộ tối qua, cô lại kiểm tra ga giường, không thấy có gì bất ngờ.
Thư Trừng đi dép ra phòng khách, nhà tắm truyền tới tiếng nước, có lẽ Quý Phạm Thạc đang tắm. Một lúc lâu sau tiếng nước tắt hẳn, Quý Phạm Thạc mặc đồ thoải mái, tóc vẫn còn nhỏ nước, đi ra ngoài.
Thấy Thư Trừng, anh mỉm cười nói: “Dậy rồi à?”
Thư Trừng đáp một tiếng, sau đó lắp bắp hỏi: “À, tối qua, em, sao em lại nằm trên giường anh?”
Quý Phạm Thạc dùng khăn lau đầu: “Rạng sáng lúc anh dậy uống nước, anh đã ôm em lên giường, tiện thể đổi luôn chỗ nằm.”
Thì ra là vậy, Thư Trừng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng.
“Em có muốn đi tắm không? Chỗ anh vừa hay có váy liền Quý Cẩn mới mua, còn có đồ lót nữa, em gầy hơn con bé, chắc mặc được.”
Nhắc tới nội y, mặt Thư Trừng nóng bừng. Cô nghĩ một hồi rồi ngại ngùng gật đầu đồng ý.
Quý Phạm Thạc mừng thầm, Quý Cẩn đúng là cao thủ tình trường, đề nghị của cô ấy lại hữu dụng thật.
Thật ra chuyện là như này, tối qua Quý Phạm Thạc kể chuyện mình tỏ tình và chuyện hẹn Thư Trừng đi nghe nhạc cho Quý Cẩn nghe, sáng sớm hôm sau Quý Cẩn đã lao tới nhà cũ, kéo Quý Phạm Thạc đi mua đồ phụ nữ, phòng trường hợp cần dùng.
Vốn dĩ Quý Cẩn nhìn trúng một bộ váy ngắn cúp ngực, nhưng Quý Phạm Thạc lại cảm thấy hở quá nên đã chọn một chiếc váy liền cổ baby, hai người tranh cãi một lúc, cuối cùng đã mua một bộ váy liền hở vai.
Mười phút sau, Thư Trừng tắm xong, cô đã mặc bộ váy liền của Quý Cẩn lên người. Cô soi gương một lát, thấy kích cỡ vừa khít với người mình, không khỏi thấy kỳ lạ. Không phải Quý Phạm Thạc nói Quý Cẩn béo hơn cô sao, sao bộ váy này lại vừa thế? Lẽ nào gần đây cô béo lên rồi sao?
Thư Trừng không nghĩ nhiều, đi ra khỏi nhà tắm, cô thấy Quý Phạm Thạc đã nấu bữa sáng xong. Trên bàn là hai bát tương, Quý Phạm Thạc đang gắp bánh chẻo trong nồi.
“Có cần em giúp không?” Thư Trừng đi lên, Quý Phạm Thạc quay người lại, vừa hay va phải đôi mắt to tròn của cô.
Anh ngây người. Vì vừa tắm xong nên tóc Thư Trừng hơi ướt, đuôi tóc còn dính vài giọt nước, chúng lăn xuống bả vai trắng nõn của cô, sau đó rơi xuống làn da ngọc ngà, lăn qua xương quai xanh xinh xắn, cuối cùng dừng lại ở cổ áo màu trắng trước ngực. Mùi hương sữa tắm nhàn nhạt tỏa ra, nó như một bàn tay vô hình khẽ chạm vào trái tim anh. Thư Trừng gợi cảm như vậy khiến Quý Phạm Thạc cảm thấy cổ họng như bùng cháy.
Bị Quý Phạm Thạc nhìn chằm chằm, Thư Trừng nhận ra điều gì đó. Cô ngại ngùng nhìn ra chỗ khác, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Em, em có thể làm gì cho anh không?”
Quý Phạm Thạc hoàn hồn, kéo khăn trên cổ mình ra trùm lên đầu Thư Trừng: “Không cần, em đi lau khô tóc rồi ngồi đợi ăn sáng thôi.”
Thư Trừng gật đầu: “Ồ.”
Cô ngồi trong nhà ăn, hai tay lau đầu, đờ đẫn nhìn Quý Phạm Thạc trong bếp, sự ngọt ngào dâng lên trong lòng.
Quý Phạm Thạc bưng bánh chẻo ra, Thư Trừng cắn một miếng, anh nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô, hỏi: “Thế nào?”
Thư Trừng ăn được cái nhân tôm, cô vô cùng thích thú: “Ngon lắm.”
Trái tim treo lơ lửng của anh cuối cùng đã được hạ xuống: “Vậy em ăn nhiều vào, trong nồi vẫn còn.”
Thật ra Quý Phạm Thạc biết Thư Trừng không ăn thịt lợn, sau khi anh tỏ tình với Thư Trừng, anh vợ tương lai An Khả đã gọi điện nói cho anh nghe chuyện này.
Tối đó An Khả nói rất nhiều, từ lý do Thư Trừng mãi không tìm bạn trai, rồi tới trở ngại giao tiếp nhẹ của cô, cuối cùng lại tới chuyện cô ỷ lại vào thuốc. Anh ấy làm vậy là vì muốn nói với anh, một là anh đối xử với Thư Trừng tốt hơn An Khả, hai là anh cút ra xa.
Cuộc gọi đó kéo dài hơn một tiếng, từ đầu tới cuối Quý Phạm Thạc chỉ nói một đoạn: “Nếu như trên thế giới này còn có một người hiểu cô ấy, vậy người đó chắc chắn là em. Không chỉ vì bọn em tâm đầu ý hợp, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, em đã có dự cảm người này có thể tâm linh tương thông với em, bọn em hiểu sự cô độc của nhau, hiểu sự tài hoa của nhau, càng có thể bao dung cho những thói quen kỳ lạ của nhau. Khi ở bên nhau, em biết trái tim bọn em đang hấp dẫn, thường thức và yêu mến lẫn nhau.”
An Khả rất hài lòng với đáp án này, trước khi tắt máy, anh ấy còn dặn em rể tương lai: “Thư Trừng không ăn thịt lợn.”
Quý Phạm Thạc cảm thấy mình rất may mắn, sống 27 năm trời, lần đầu tiên tỏ tình đã có tỉ lệ thành công là 100%.
Thư Trừng đang ăn bánh chợt nghĩ tới chuyện chiếc váy: “Phạm Thạc, lát nữa anh cho em số điện thoại của Quý Cẩn nhé.”
Từ sau khi xác định quan hệ, Thư Trừng cũng đã tự động đổi cách xưng hô với Quý Phạm Thạc.
Quý Phạm Thạc hiểu ý cô: “Nếu như em muốn như lần trước thì không cần đâu, vì Quý Cẩn nói bộ váy này mua cho chị dâu tương lai trong trường hợp cần dùng.”
Mặt Thư Trừng ửng đỏ, cúi đầu xuống, cười nói: “Được rồi, lần sau anh đưa em ấy tới nhà em ăn cơm nhé.”
___
Ăn sáng xong, Thư Trừng ngồi xe Quý Phạm Thạc tới cục Công an. Có thể cùng đi làm, tan làm với người mình thích, hỗ trợ, kề vai sát cánh trong công việc, đây là khát vọng rất lâu trước đây của Thư Trừng.
Vì những ký ức bất hạnh lúc nhỏ, cô rất khao khát hạnh phúc. Cô sợ, sợ bản thân sẽ mãi mãi bất hạnh, sợ hạnh phúc ngắn ngủi này sẽ nhanh chóng biến mất, tiếp đó sẽ là giấc mộng kinh hoàng.
Nhưng người đàn ông trước mắt lại khiến cô yên tâm, ngưỡng mộ, ao ước. Cô nghĩ, dũng cảm một lần có lẽ cũng được, biết đâu đã tới lúc cô thay đổi vận mệnh của mình rồi?
Quý Phạm Thạc dừng xe lại, đưa tay về phía Thư Trừng.
Thư Trừng khó hiểu: “Sao thế?”
“Thuốc an thần.”
“Anh cũng muốn uống sao?”
Vẻ mặt anh nghiêm túc, giọng điệu không cho phép từ chối: “Không phải, là em phải cai nó.”
Thư Trừng sững sờ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng hành động lại do dự, cô đáng thương nhìn anh: “Có thể để từ từ không?”
Quý Phạm Thạc đột nhiên đứng dậy, một tay chống lên cửa, một tay chống lên ghế lái phụ, nhốt Thư Trừng trong một không gian của riêng anh: “Em nói xem, còn không giao ra là anh hôn em đấy.”
Thư Trừng nhìn cánh cửa kính, vì đang là giờ đi làm nên bên ngoài có rất nhiều xe cộ, người đi đường, nếu hôn ở đây thì…
Thư Trừng nhìn dáng vẻ cười xấu xa của anh, cô lặng lẽ lấy thuốc an thần trong túi ra: “Này, ở đây hết rồi đấy.”
Quý Phạm Thạc hài lòng nhận lấy lọ thuốc, xuống xe, không chút lưu tình ném nó vào thùng rác.
Thư Trừng đi xuống theo, nhìn thùng rác mà lòng đau nhức nhối, đó là thuốc mua ở Mỹ, hiệu quả rất tốt, một lọ mấy chục đô lận. Bỗng nhiên lòng bàn tay cô truyền tới sự ấm áp, lát sau, giọng nói dịu dàng vang lên: “Từ nay trở đi, anh chính là thuốc an thần của em.”