Không biết mì của quán Lão Lưu Gia quá ngon hay vì quá đói nên ăn gì cũng thấy ngon, tóm lại, trước mặt đám Đào Yêu xếp hai chồng bát cao ngất, ông chủ thấy vậy bèn tặc lưỡi, liên tục nói làm ăn bao lâu nay nhưng chưa thấy vị khách nào ăn nhiều như vậy. Lắm Lời ợ một cái rõ to, nhìn ra ngoài cửa tiệm: “Đi lâu lắm rồi, đáng nhẽ phải về rồi chứ.”
Vừa vào trấn Ô Đầu, nhóm Đào Yêu lập tức chia ra làm hai, họ thì đi ăn mì, còn Hạ Sơn đưa người về nhà, hẹn gặp ở tiệm ăn Lão Lưu Gia.
“Đào Yêu, cô muốn chữa trị cho người thật ư?” Lắm Lời vẫn không tin tưởng cho lắm.
Liễu công tử húp xong bát mì cuối cùng, tặc lưỡi: “Ngay cả ta cũng tưởng mình nghe nhầm.”
Đào Yêu lau miệng, mỉm cười: “Ta nói muốn chữa trị cho người bao giờ?”
“Cô có nói! Đến cả Cút Xéo cũng nghe thấy!” Lắm Lời chọt chọt Cút Xéo, “Đúng không, chính nàng ta nói chỉ cần Hạ công tử làm xong hai việc kia, nàng ta sẽ có cách chữa trị cho Mã gia nương tử!”
Cút Xéo gật mạnh đầu, sau đó cảm thấy như thế là vẫn chưa đủ để ủng hộ Lắm Lời nên bèn vẫy thêm đuôi.
“Con cáo chẳng có tí liêm sỉ nào, tiểu hòa thượng nói gì mi cũng nghe là sao!” Đào Yêu tóm lấy tai của Cút Xéo.
“Đây không phải là không có liêm sỉ mà là đứng về phía chân lý.” Lắm Lời ôm Cút Xéo tránh xa nàng, “Chẳng lẽ cô muốn đổi ý, không chữa cho nàng ấy nữa sao?” Nói xong, Lắm Lời đột nhiên nghĩ tới một việc, hỏi: “Mà Mã gia nương tử mắc bệnh gì vậy?”
“Ta nói rồi, Đào Yêu ta chỉ chữa trị cho yêu quái, không chữa trị cho người, quy tắc này sẽ không bao giờ bị vi phạm.” Đào Yêu nhìn họ, khóe môi nở nụ cười giảo hoạt, “Nàng ta có yêu mạch.”
Lắm Lời và Liễu công tử sửng sốt.
“Nếu không phải như thế, sao nàng ta có thể khiến ta ra tay được.” Đào Yêu chóp chép miệng, tay nghịch đũa, “Cho nên hai người bớt thắc mắc đi.”
“Nàng ta không có yêu khí, chẳng lẽ là yêu quái cực kỳ lợi hại?” Liễu công tử nhíu mày, “Lúc cứu nàng ta, ta có chạm vào nàng ta, nếu nàng ta là yêu vật, không có chuyện ta không phát hiện ra được. Bất kể là hơi thở, nhịp tim hay nhiệt độ, nàng ta chỉ là người thường.”
“Không phải yêu vật, nhưng có yêu độc.” Chiếc đũa trong tay Đào Yêu xoay cực kỳ nhanh, “Ta nói thế, nếu Hạ Sơn hỏi được những thông tin có ích, nghĩa là mạng nàng ta vẫn chưa tận, ta kiếm ra và chữa trị cho yêu quái thì nàng ta được hưởng lây. Còn nếu hắn ta không hỏi được gì thì chúng ta ăn no rồi đi.”
Lắm Lời thì thầm: “Cho dù Hạ công tử không hỏi được gì thì cô tự đi hỏi được mà. Người hành nghề y các cô xưa nay luôn nói vọng, văn, vấn, thiết(1) đó thôi!”
(1) Vọng, văn, vấn, thiết: Nhìn, nghe/ngửi, hỏi, sờ nắn.
“Cậu thì biết cái gì?” Đào Yêu lườm cậu, “Đừng nói nhảm nữa, chúng ta đi thôi.”
Vừa dứt lời, Hạ Sơn vội vàng chạy ù vào tiệm.
“Đào đại phu, tôi… tôi về rồi…” Vì chạy quá nhanh, Hạ Sơn thở hổn hển, mặt tái nhợt.
Lắm Lời nhanh chóng đỡ hắn ngồi xuống, rót cho hắn chén nước.
“Đưa nàng ta về nhà rồi?” Đào Yêu hỏi.
Hắn uống cạn chén nước, câu trả lời lại là: “Không ngờ, không thể ngờ.”
“Không ngờ cái gì?” Lắm Lời vội hỏi, “Nữ thí chủ có chỗ không ổn?”
“Tôi đưa nàng ấy về Mã gia thì mới biết Mã lão thất đã viết thư bỏ vợ, nói Mã gia nương tử không có con nối dõi tông đường nên đã danh chính ngôn thuận đuổi nàng ấy ra khỏi nhà, mấy hôm trước đã cưới phu nhân mới rồi.” Hạ Sơn liên tục than thở, “Uổng công ta nghĩ họ là đôi vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, vậy mà Mã lão thất lại trở mặt vô tình, nói bỏ vợ là bỏ ngay.”
“Bỏ vợ?” Liễu công tử cười, “Vậy là cậu không đưa nàng ta về nhà?”
“Chứ sao.” Hạ Sơn nhíu mày, “Mã lão thất còn trách ta nhiều chuyện, nói nàng ấy và Mã gia đã cắt đứt quan hệ, tái hôn tùy ý, sống chết mặc kệ, đuổi ta và nàng ấy ra khỏi nhà.”
“Chậc chậc, hay cho câu tái hôn tùy ý, sống chết mặc kệ.” Đào Yêu tiếp tục nghịch đũa, “Người bên gối đêm qua, hôm nay chẳng quen biết. Tình người bạc bẽo, cũng chỉ vậy thôi.”
“Cũng may nha hoàn của hắn ta còn có lương tâm, đuổi theo tôi lén đưa y phục của Mã gia nương tử cho tôi, nói chủ mẫu chưa từng bạc đãi nàng ta, hôm nay rơi vào cảnh này, nàng ta thấp cổ bé họng, tuy bức xúc nhưng chẳng làm gì được, chỉ bèn mặc vậy thôi.” Hạ Sơn nói tiếp, “Tôi nhớ lời dặn dò của Đào đại phu, tóm lấy nha hoàn hỏi thăm một phen.”
“Nàng ta nói cho ngươi biết cái gì?” Đào Yêu hỏi.
“Nàng ta nói Mã gia nương tử vô cùng hiền lành, lão gia nói gì cũng nghe theo, chưa bao giờ trái ý, tam tòng tứ đức, không bạc đãi người hầu. Nhưng lão gia cứ luôn xa cách nàng ấy, năm ngoái lão gia dẫn một cô gái xứ khác về nói muốn nạp cô ta làm thiếp, tuy nàng ấy khó chịu nhưng cũng không buông một lời oán trách, chỉ nói lão gia vui là được. Ai ngờ cô gái xứ khác kia còn chưa vào cửa đã bệnh chết, lão gia oán hận, đổ lỗi là tại Mã gia nương tử khắc cô ta, dần dà hắn ta càng ngày càng lãnh đạm với nàng ấy.” Hạ Sơn dừng một chút, hạ thấp giọng, “Sau đó, Mã lão thất muốn bỏ vợ, vậy là viết thư bỏ vợ ngay. Mã gia nương tử cay đắng nhưng trừ việc chiều theo ý phu quân, nàng ấy không thể làm gì khác. Nha hoàn nói chủ mẫu hàng đêm rơi lệ, than thở, chỉ ra ngoài khi muốn đi cầu nguyện ở miếu, có lần còn đi tới tận ngôi miếu thần tài ở ngoài trấn.”
“Cầu nhân duyên sao lại đi miếu thần tài?” Liễu công tử thấy lạ, “Chẳng lẽ vị phu nhân này tuyệt vọng đến mức cái gì cũng thử ư?”
“Không không, nàng ấy không đi miếu thần tài.” Hạ Sơn liên tục xua tay, “Bên cạnh miếu thần tài có một cái giếng cổ, truyền thuyết kể là do thần tiên để lại, có linh khí, chỉ cần đi tới đó ném tiền xu và cầu nguyện vào đêm có trăng thì điều ước sẽ thành hiện thực. Tất nhiên đó chỉ là truyền thuyết dân gian thôi, bình thường cũng có mấy kẻ côn đồ tới đó, đùa cợt ném tiền xu cầu nguyện, điều ước có thành hiện thực hay không thì không biết. Nha hoàn nói đến cả lời đồn đó mà chủ mẫu cũng muốn thử, có thể thấy là người không kiên định. Nàng ta còn nói vốn dĩ hôm đó nàng ta định đi cùng chủ mẫu, nào ngờ giữa đường giẫm phải đá nhọn nên bị đau chân, chủ mẫu bèn bảo nàng ta ngồi ở ven đường nghỉ ngơi, nàng ấy sẽ đi tới miếu một mình. Họ đi vào buổi sáng, nhưng quá nửa đêm nha hoàn vẫn chưa thấy nàng ấy quay lại, sợ có điều không may xảy ra, bèn gom hết can đảm đi tìm chủ mẫu. May là tìm không lâu lắm thì thấy chủ mẫu tự quay về, có điều lại không nói năng gì cả, nha hoàn hỏi gì nàng ấy cũng phớt lờ. Về nhà, vừa nằm xuống là nàng ấy lập tức ngủ say, hôm sau như không có gì xảy ra, vẫn hầu hạ phu quân như bình thường. Nhưng lão gia càng nhìn nàng ấy càng thấy chướng mắt, lời nói cũng càng lúc càng quá đáng, cứ mở miệng là mắng nàng ấy là đồ bỏ đi. Cũng từ đó, Mã gia nương tử trở nên ngơ ngơ ngác ngác, trừ lúc đói bụng muốn ăn cơm ra, ngay cả chải đầu rửa mặt nàng ấy cũng không làm, suốt ngày nằm im trên giường hệt như người tàn tật. Khoảng sáu bảy ngày trước, Mã lão thất đưa tờ giấy bỏ vợ, đuổi Mã gia nương tử ra khỏi nhà, ngày hôm sau dẫn một cô gái về, cấp tốc bái đường thành thân, không thèm đoái hoài tới sống chết của vợ cả. Chỉ có nha hoàn đó giúp chủ mẫu thuê một ngôi nhà nhỏ, nhưng nàng ta không thể ở lâu, chỉ có thể an ủi đôi câu, để lại ít bạc vụn, coi như tận lòng chủ tớ.”
“Như vậy xem ra mấy ngày sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, không biết Mã gia nương tử đã lang thang chốn nào, cuối cùng đi đến bờ sông, có lẽ là khơi dậy tâm tư nên mới muốn tìm cái chết.”
Đào Yêu nhún vai: “Xem ra điều ước của nàng ta không thành sự thật rồi.”
“Nào có chuyện cái giếng cổ đó là do thần tiên để lại, tôi thấy là do yêu ma để lại thì có!” Hạ Sơn có phần kích động.
Đào Yêu liếc nhìn hắn: “Sao, cứ như ngươi cũng bị cái giếng cổ đó nuốt rất nhiều tiền vậy.”
“Nếu chỉ là nuốt tiền của tôi thì đã chẳng sao.” Hạ Sơn nhíu chặt mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chốc lát sau, hắn đột nhiên nhìn Đào Yêu: “Đào đại phu, mọi người đi theo tôi.”
Phòng ngủ Hạ gia, cửa sổ đóng kín, ánh sáng lờ mờ.
Một cô nương mập ú nằm trên giường, quấn chặt chăn, ánh mắt lộ rõ vẻ đề phòng.
Đào Yêu và Liễu công tử nhìn nhau, Lắm Lời há hốc mồm ôm Cút Xéo. Đó là một cô nương nhưng lại có móng heo, thực sự không phải tay người mà là chân heo!
“Muội muội của ta từ nhỏ đã mập hơn hơn người khác một chút, cộng thêm gia cảnh bần hàn nên thường xuyên bị cười cợt. Cũng may nó hiền lành ít nói, không cãi cọ với đám người kia nên sống bình an đến năm mười lăm tuổi. Nó cũng có bạn bè, bạn của nó nói gì nó cũng nghe, họ cho nó mặc y phục xấu xí để làm trò vui, nó cũng không phản kháng. Tôi nổi giận, hỏi nó vì sao chuyện gì cũng nghe theo họ, vì sao lại không lên tiếng vì bản thân. Nó trả lời là vì nó sợ không còn bạn bè nữa.” Mắt Hạ Sơn ngập tràn sự bất lực và khổ sở, “Hai năm qua, càng ngày nó càng ít nói, đi ra ngoài luôn cúi đầu, cũng không soi gương, thậm chí nói chuyện với tôi cũng trở nên dè dặt. Ngày sinh nhật mười lăm tuổi của nó, tôi nghe nó ngồi trong sân nói chuyện với kiến, bảo rằng nếu không mập thì tốt quá.”
Đài Yêu nghĩ ngợi, hỏi: “Nàng ấy cũng đi đến miếu thần tài?”
Hạ Sơn nhíu mày: “Khoảng ba tháng trước, nó nói nó đi mua đồ, tới khi trời sáng mới về, tôi lo muốn chết, hỏi nó đã đi đâu. Con bé ấp a ấp úng nói đi tới giếng cổ gần miếu thần tài, ném hết tiền của mình vào giếng. Tôi không nói gì, nghĩ để con bé có niềm hy vọng của tốt. Chuyện đó cứ thế trôi qua. Sau đó nửa tháng, nó lại bị mấy đứa trẻ con ném đất đá vào người, chúng còn bảo nó là heo. Tôi nổi giận, nhưng nó kéo tôi lại, không cho tôi đi tìm lũ trẻ tính sổ. Nó tốt bụng vậy đó. Ngày hôm sau, nó đột nhiên nổi sốt, mê man cả ngày, tôi tìm đại phu tới khám, đại phu nói nó bị nhiễm lạnh, uống mấy thang thuốc là hết sốt. Nhưng nó vẫn uể oải, không muốn xuống giường, mấy ngày sau, buổi sáng tôi gọi nó dậy ăn sáng thì chợt phát hiện tay trái của nó biến thành chân heo. Tôi sợ hãi cực độ, định đi tìm đại phu nhưng bị nó ngăn lại, nó khóc, nói nếu người khác biết nó bị biến thành như vầy, nó không sống nổi mất. Tôi không còn cách nào khác, bèn đi tới tiệm thuốc mua ít thảo dược thanh nhiệt giải độc cho nó uống, nhưng vẫn không ngăn cản sự biến hóa trong cơ thể của nó, chẳng những tay trái mà đến cả tay phải cũng bị biến dạng. Hơn nữa…” Hắn ấp úng, cuối cùng lấy hết can đảm nói, “Hơn nữa ba ngày trước, nó lại mọc đuôi. Tôi… Tôi thực sự không biết nên làm gì bây giờ. Tôi nghĩ có lẽ nó không phải bị bệnh mà trúng tà nên mới tính kiếm tiền để mời đạo sĩ. Nào ngờ gặp được các vị, lại biết thêm chuyện Mã gia nương tử cũng thay đổi sau khi đi tới giếng cổ nên tôi mới hạ quyết tâm dẫn các vị về nhà.”
“Cậu không sợ bọn ta tiết lộ chuyện muội muội của ngươi ra ngoài ư?” Đào Yêu nhìn cô nương đang run rẩy ở trên giường.
“Nếu vậy thì cũng chỉ có thể trách bản thân vì đã nhìn sai người thôi.” Hạ Sơn chân thành nói, “Tôi thấy cô nương tuy còn nhỏ tuổi nhưng ánh mắt rất chín chắn, vị Liễu công tử này cũng có nhiều tài nghệ, huống chi còn có vị tiểu sư phụ từ bi. Người như các vị ắt hẳn sẽ có nhiều cách hơn tôi, cộng thêm Đào đại phu đã nói cô có thể chữa trị cho Mã gia nương tử, nếu đã vậy, biết đâu muội muội của ta lại gặp được cơ may.”
Dứt lời, hắn quỳ phịch xuống: “Hạ Sơn ta không quyền không thế, không thể trả thù lao cao cho các vị, chỉ cầu các vị thương tình huynh muội tôi chỉ có thể sống nương dựa vào nhau mà giúp đỡ chúng tôi! Nó mới mười lăm tuổi thôi, nó là người, không phải heo.”
Lắm Lời vội đỡ hắn dậy: “Hạ thí chủ mau đứng lên, nếu nguyên nhân dẫn đến căn bệnh lạ của muội muội huynh giống với trường hợp của Mã gia nương tử, Đào đại phu có thể chữa trị được cho Mã gia nương tử thì tất nhiên cũng có thể chữa trị cho muội muội huynh.” Nói xong, cậu quay đầu nhìn Đào Yêu: “Đúng không?”
Đào Yêu phớt lờ cậu, hỏi Hạ Sơn: “Gọi là giếng cổ thì chắc ít nhất trăm năm, trước kia có từng nghe nói những chuyện kỳ lạ nào không?”
Hạ Sơn suy nghĩ một chốc, lắc đầu:
“Tôi luôn sống ở trấn Ô Đầu, truyền thuyết thần tiên ở giếng cổ được lưu truyền nhiều năm nhưng chưa từng nghe xảy ra chuyện gì kinh khủng như thế. Tôi đoán có lẽ là vì một năm trước xây miếu thần tài ở gần giếng cổ, người lui kẻ tới đông đúc, hương khói nồng nặc làm ảnh hưởng tới linh khí của giếng cổ nên mới nảy sinh biến cố chăng?”
“Miếu thần tài… Giếng cổ…” Đào Yêu ngẫm nghĩ một hồi, đi tới giường bắt mạch cho cô gái.
Thấy thế, Lắm Lời thở phào, nói nhỏ với Hạ Sơn: “Được rồi được rồi, nàng ấy chịu bắt mạch có nghĩa là muội muội của huynh được cứu một nửa rồi, mau đứng dậy đi.” Vừa nói cậu vừa nhìn Liễu công tử, Liễu công tử cũng tỏ rõ sự ngạc nhiên bởi vì Đào Yêu dễ tính như vậy đúng là hiếm thấy.
Chỉ chốc lát sau, Đào Yêu đứng dậy, nói với Hạ Sơn: “Nói cho ta biết vị trí của cái giếng cổ.”