• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

#Nhà_có_nuôi_một_tiểu_bạch_thỏ

#Cần_nhận_xét_đừng_đọc_chùa

#Ltt

#FL_wattpad: Leevisu2104

Chương 27: CŨNG MUỐN CÓ NAM NHÂN NHƯ THẾ!

Làm thế nào để làm lành với bà xã, đã vậy "bà xã" mà anh nhắc đến còn là kẻ mau nước mắt, chỉ cần chịu uất ức một chút là sẽ khóc sau đó không chịu nói chuyện!

"Cái này...tặng cho em!"

Tô Tịnh An ngơ ngác bị anh nhét bó hoa to đùng vào tay bắt cầm lấy, còn muốn la hét một trận lại nhìn thấy bó hoa này thật to a, còn có rất nhiều hoa trong đó. Hai mắt ướt nhẹp đầy nước mắt giờ đã háo hức nhìn đủ loại hoa bên trong, có bao nhiêu bông hoa ở trong này?

"Cho...cho Tô thật!"

Hứa Trác Tuyệt buồn cười, cố giữ vẻ mặt bình thường, nhìn cô ngốc nào đó hai mắt long lanh đang nhìn anh:

"Thật!"

"Thật, chú sẽ không đòi lại chứ?"

"Em tha thứ cho tôi, mỗi ngày sẽ tặng em một bó như vậy!"

Hình như là rất thích hoa đúng không? Nếu đã vậy sao anh lại không nhân cơ hội này đòi làm lành?

Tô TỊnh An không nói gì, ngồi đần ra hình như đang suy nghĩ gì đó, nếu như đồng ý làm lành thì mỗi ngày đều sẽ có hoa thật sao? Nhưng mà lúc trước chú nói không lớn tiếng với Tô nữa kết quả vẫn bị chú vẫn đuổi Tô đi đấy thôi! Hoa này bảo thím Âu mua cũng được.

"Cái này thím Âu mua cũng được!"

Lại còn không chịu làm lành với anh!!!

"Cái này chỉ có tôi mới biết chỗ mua!"

Hứa Trác Tuyệt cướp lấy bó hoa không cho cô cầm nữa, thà nhận hoa của người khác cũng không muốn làm lành với anh?

Tô Tịnh An từ khi nào lại cứng đầu như thế.

"Em chồng cũng biết mua! Em chồng giỏi lắm, cái gì cũng biết! Tô đi bảo em chồng!"

Tô Tịnh An nhìn bó hoa bị anh đòi lại, phụng phịu đứng dậy, không thèm nói chuyện nữa, đi nói với em chồng, em chồng nhất định sẽ biết chỗ mua.

"Không cho đi, tôi nói cho em đi chưa? Không tha lỗi thì đừng hòng đi!"

Hứa Trác Tuyệt lại để cho cô đi? Nhanh tay giữ lại Tô Tịnh An đang muốn bỏ chạy, lại dúi vào tay cô một hộp quà, lại ôm lấy eo sợ cô chạy. Cũng may Tô Tịnh An ngoan ngoãn để cho anh ôm, toàn bộ đều tập trung vào chiếc hộp đang cầm trên tay.anh cầm lấy chiếc hộp trên tay cô, giúp Tô Tịnh An mở ra xem.

"Lại đây!"

Tô Tịnh An bước thêm một bước, chần chừ nhìn thứ bên trong hộp quà. Hứa Trác Tuyệt vòng tay qua vén tóc cô sang một bên, khuôn mặt anh ghé sát vào cô, giúp Tô Tịnh An đeo vòng cổ, sau đó lại nâng niu đeo vào tay cô một chiếc lắc. Thế nhưng vẫn còn một sợ nữa. Cái đó...chẳng lẽ là đeo nốt vào tay bên kia?

Rõ ràng là nói đủ một bộ, chẳng lẽ là nhân viên kia gói nhầm?

Không phải, Hứa Trác Tuyệt đem toàn bộ trí tuệ dồn vào sợ dây còn lại, suy nghĩ mất một lúc vẫn không biết đeo vào đâu.

Tô Tịnh An nãy giờ vẫn mải mê ngắm cái lắc tay, có hình bông hoa bé xíu xiu lại có cả cái lá, còn lấp lánh...không để ý đến người nào đó đang nghĩ nát óc về sợi dây còn lại, vòng cổ thì bé quá, mà đeo vào tay lại quá rộng!

Mãi một lúc sau, Hứa Trác Tuyệt còn cảm tưởng như có dòng điện chạy qua người, mới nhớ đến chân cũng có thể đeo vòng, quỳ xuống dưới chân cô đeo vào, Tô Tịnh An giật mình cũng cúi xuống xem thứ, thấy chân cũng có một cái lắc bé bé xinh xinh như thế, nhoẻn miệng cười, Nghiêng nghiêng đầu muốn nhìn người nào đó.

"Chú mua cho Tô hả?"

Hứa Trác Tuyệt đột nhiên đứng dậy, kéo lấy Tô Tịnh An ôm vào người, gấp gáp hôn lên môi cô, bỏ qua Tô Tịnh An có muốn hay không, môi lưỡi dây dưa muốn được nhiều hơn như thế. Tô Tịnh An tay run run bám lấy cánh tay anh không còn tỉnh táo để đứng vững nữa, toàn bộ dồn hết lên người anh. Tô Tịnh An mấy chuyện yêu đương, tiếp xúc đều không có kinh nghiệm, một chút cũng không có, em chồng nói cô và chú là vợ chồng, vợ chồng tiếp xúc như vậy là đương nhiên, thế nhưng mà rất đau!

"Đừng...đừng mà!"

Tô Tịnh An đang chìm đắm trong nụ hôn của anh, đột nhiên cả người cứng đờ ra, hai tay run run bấu mạnh vào cánh tay anh, muốn đẩy anh ra. HỨa Trác Tuyệt ở bên cạnh khẽ hôn lên vành tai cô, lại thấy cô ngốc nào đó như chịu oan ức, ban nãy còn rất nghe lời anh, giờ đã nước mắt trực trào như thế!

Hứa Trác Tuyệt lại hôn lên môi cô, chỉ là môi chạm môi, khẽ thủ thỉ:

"Xin lỗi, sau này sẽ không làm em sợ nữa!"

"Chỉ lần này nữa thôi. Chú mà còn lớn tiếng nữa, Tô không nói chuyện với chú nữa, không chơi với chú!"

Tô Tịnh An òa khóc, hình như là chịu uất ức lắm, nhẫn nhịn mấy ngày vừa rồi trút bỏ qua câu nói vừa rồi, chỉ tha lỗi cho chú nốt một lần nữa thôi, sau này chú mà lớn tiếng quát Tô nữa là sẽ không chơi với chú!

"Được, sau này sẽ không làm em buồn nữa!"

"Chú hứa rồi nhé! Ngoắc tay đóng dấu không được nuốt lời!"

Tô Tịnh An kéo tay anh ra nghệch ngoạc vài nét giả vờ viết viết lên đấy, nhìn anh:

"Ký tên"

Hứa Trác Tuyệt nhìn cô không hiểu gì cả, lại bị cô ngốc nào đó cứ liên tục lắc lắc cánh tay đòi anh ký lại tên, Tô Tịnh An lắc lắc cánh tay anh, bắt anh nắm tay lại, chìa bàn tay ra muốn Hứa Trác Tuyệt giống như cô làm khi nãy kí lên đấy, thế nhưng lại bị người nào đó nhân cơ hội hôn lên môi cô một cái còn hỏi:

"Ký tên, có đủ không?"

"Không phải! Chú phải ký như này!"

Tô Tịnh An lại bị hôn thêm một cái, nhăn nhăn mặt, che vội miệng, bỏ chạy xuống dưới phòng ăn.

"Chị dâu, nãy giờ mà hai người vẫn chưa tắm xong à?"

"Quên, quên mất rồi!"

Tô Tịnh An che miệng lắp bắp nói với nó, kết quả bị Hứa Tuệ Lâm giữ lại bắt đứng im một chỗ để nó đi kiểm tra. Kỳ quái, chị dâu nhỏ thường ngày làm gì đeo trang sức đâu, vòng cổ, lắc tay a còn có cả lắc chân?

"Chị dâu, hai người rốt cuộc vừa làm cái gì?"

"Không...không làm gì cả."

Tô Tịnh An lắc lắc, tay vẫn che lấy miệng.

Hứa Tuệ Lâm kinh nghiệm tư vấn tình ái bao nhiêu năm lại không đoán được hai người làm cái gì à? Còn che miệng nhất định là bị chiếm tiện nghi rồi, còn là bị chiếm rất nhiều lần thì có!

"Cái này...anh em tặng?"

Tô Tịnh An: *Gật gật*

"Cái lắc tay này cũng vậy?"

Tô Tịnh An: *Gật gật*

"Còn cái lắc chân kia?"

Tô Tịnh An: *Gật gật*

Hay lắm, em gái ở với anh hai mươi mấy năm, giúp anh giải nguy, cứu anh ra khỏi vũng lấy của giận dỗi vậy mà môt bông hoa cũng không thấy, chị dâu nhỏ chỉ giận dỗi vài ngày là sốt sắng lên nghĩ cách làm lành,c òn mua cả hoa để tặng, bất công, bất công quá mà, Hứa Tuệ Lâm, mày cũng phải kiếm lấy một tấm chồng thôi, nhưng mà...kiếm ai bây giờ? Lão Mễ? KHông đâu, sau này có đánh chết cũng không nói chuyện với lão Mễ, Hứa Tuệ Lâm từ giờ sẽ mặc kệ, không quan tâm đến kẻ kia nữa.

Chị dâu nhỏ với anh nó làm lành rồi, tối nay có thể đi chơi rồi, đêm nay đi chơi một chút, nhất định cũng sẽ tìm được giai nhân vừa ý nó. Hứa Tuệ Lâm ăn cơm tối xong, nhìn thấy đôi vợ chồng nọ ân ân ái ái trước mặt thì chịu không nổi, cố ý đuổi hai người kia lên phòng, nhanh tay kéo thím Âu ra nói vài lời trước khi đi tìm "Chồng".

"Thím, đêm nay con đi chơi với bạn, thím giữ bí mật cho con nhé!"

"Nhưng mà cô muốn đi đâu? Đêm rồi cô còn ra ngoài!"

"Không sao cả, bạn con ở bên ngoài rồi, sáng sớm mai con sẽ về, thím nhất định không được nói với anh con đâu!"

"Nhưng mà..."

Thím Âu khó xử đứng ở giữa hai anh em nhà này, vừa mới thở phào chuyện Tô Tô giờ lại bảo thím giữ bí mật cho nó, nếu như để cậu Hứa biết...

"Thế nhé! Con sẽ về sớm! Thơm thím một cái"

Hứa Tuệ Lâm hôn chụt một cái lên má thím, xách giày cao gót rón rén đi ra ngoài.

Nam nhân, tiểu thịt tươi, chị đến rồi đây!

END CHƯƠNG 27: CŨNG MUỐN CÓ NAM NHÂN NHƯ THẾ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK