• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại, Ron lại có thêm một lý do ghét Malfoy. Thậm chí còn gia nhập đội ngũ kháng nghị gồm các phần tử Gryffindor.

Hermione không nhịn được nữa dạy dỗ cậu, “Ronald! Cậu cho là cậu đang làm gì? Đại biểu cho chính nghĩa sao? Nếu Malfoy được chọn là quán quân Hogwarts, cậu làm như vậy vẫn không thể nào thay đổi kết quả, còn làm Hogwarts mất mặt! Durmstrang và Beauxtons đều nhìn vào chúng ta! Hơn nữa cậu căn bản không biết cuộc thi Tam pháp thuật nguy hiểm bao nhiêu! Trận đấu này trước đây bị hủy bỏ là vì rất nhiều quán quân đã chết, vì vậy rất ít người đồng ý đi chịu chết cậu có hiểu không?!”

“Không phải chỉ có chút thôi sao…” Ron chột dạ một hồi, lại tranh luận ngay, “Mình cũng không nói đến lượt mình, tóm lại ai cũng được, cho dù là Hufflepuff yếu đuối, cũng tốt hơn tên Malfoy kia nhiều!” Cậu ta trừng Hermione, “Mình biết rồi, vì cậu thích nó, nên luôn nói giúp nó! Tình nhân của cậu thành quán quân, sau đó sẽ có vô số người chú ý ca ngợi nó, cậu vui sướng rồi nhé!”

“Cậu… Cậu thật không thể nói lý!” Hermione lại bị tức đỏ mắt, xoay người chạy xa.

Harry bắt đắc dĩ than thở, nhìn bạn tốt còn đang nói thầm “mình nói sự thật mà”, quyết định đuổi theo Hermione. Tại một góc hẻo lánh cậu tìm được nữ vương nhỏ nhà Gryffindor đang trút giận lên hòn đá, mở miệng nói câu đầu tiên suýt làm cô bé nổi bão, “Mình nói nhé, cậu sẽ không thích Malfoy thật chứ?”

“Sao cậu cũng cho là như vậy nhỉ?” Hermione phẫn nộ ném hòn đá qua, Harry tránh được.

Harry quyết định nhấc tay đầu hàng đi thẳng vào chủ đề, “Nhớ hôm ấy xảy ra chuyện gì không? Ron nói cậu ấy thấy cậu và Malfoy trao đổi nhật kí.”

“Nhật kí gì?” Nữ phù thủy tỉnh táo lại, bỗng nhiên ánh mắt cô bé chợt lóe, “Cậu nói bản ghi chép kết quả điều tra sao?” Cô bé nhanh chóng giải thích, “Căn bản đó không phải nhật kí, là chúng mình điều tra Evans.”

“Điều tra Evans? Các cậu điều tra thân phận thầy ấy?” Harry càng thêm tò mò, “Sao không nói với mình? Còn nữa, các cậu điều tra kết quả như thế nào?”

“Chuyện đó không vội, Harry, gần đây Evans có cái gì khác thường không?” Hermione cảm giác Draco làm quán quân chắn chắn có mánh khóe gì đó.

“Không có… A! Thầy ấy có nói có khả năng Voldemort sẽ ép mình tham gia cuộc thi Tam pháp thuật. Nhưng mà quán quân Hogwarts là Malfoy!”

“Cậu?” Hermione tự nhủ tự hỏi, “Đúng, bây giờ giải thích mới hiểu, người hắn đối phó là cậu, nếu cậu trở thành quán quân, hắn sẽ càng có nhiều cơ hội ra tay, xem ra quỹ đạo vận mệnh tương lai cũng vậy, rốt cuộc cái gì đã thay đổi nó? Không phải Evans, nếu không thầy ấy cũng không nhắc nhở cậu trước việc Chiếc Cốc Lửa. Chẳng lẽ… Hay còn những người xuyên qua thời không khác? Đúng rồi! Nhất định là như vậy, bên Tử thần Thực tử cũng có một người đến từ tương lai, mà còn biết thân phận của bọn Evans, nên mục tiêu của Tử thần Thực tử không phải Harry mà là Evans!”

Harry chỉ nghe được đứt quãng vài từ đơn, có khả năng liên quan với điều tra của cô bé, rốt cuộc bản “nhật kí” kia ghi lại kết quả điều tra gì?

“Nhưng mà Draco lên làm quán quân có liên quan gì tới Evans chứ?” Hermione còn đang chỉnh lý lại suy nghĩ căn bản không biết Kẻ Được Chọn đã chú ý tới bản bút ký của mình, “Chẳng lẽ suy đoán của mình sai ngay từ đầu? Draco Malfoy trở thành quán quân không phải âm mưu của người kia?” Rốt cuộc cô bé ý thức được Harry tồn tại, “Harry, sau này Evans có dấu hiệu khác thường nào nhất định phải nói cho mình biết nhé! Đây là vì cậu… tương lai của chúng ta.” Vẻ mặt cô bé đoan chính.

Harry không trả lời, cậu chỉ cảm thấy khó hiểu, và căm tức, cảm giác cái gì cũng không biết thực cmn khó chịu! Bất kể cậu hỏi gì, Hermione đều có lệ cho qua. Cậu ác liệt nghĩ, có thời gian nhất định phải trộm bản bút kí điều tra của Hermione mới được. Suy nghĩ đó liền không thể cứu vãn, đối với thân phận của Evans, lại cộng thêm Hermione như thần kinh đi nghe ngóng, thanh niên vốn thân cận như người thân, giờ bị một tấm khăn thần bí bịt kín, làm cậu muốn đi túm lấy.

Draco trở thành quán quân cũng không bị quá nhiều người bài xích, dù sao cuộc thi Tam pháp thuật đã cận kề, cậu ta đại biểu mặt mũi của toàn Hogwarts. Thật ra Harry có chút nhận định giống Ron, Draco trở thành quán quân tuyệt đối không khỏi liên quan tới Lucius Malfoy, nhưng cậu cũng không ngu ngốc cho rằng mục đích của Lucius không phải là để con trai giành chiến thắng. Vấn đề như vậy Harry từng hướng Evans chứng thực, thầy ấy không trả lời, nhưng nhắc nhở cậu không nên buông lỏng cảnh giác.

Không thể phủ nhận Harry rất căm tức với hành vi của Malfoy, mỗi thiếu niên thời kỳ trưởng thành đều có giấc mộng anh hùng của mình, cậu cũng từng ảo tưởng mình trở thành quán quân, hơn nữa sau khi biết mình có khả năng ngoại lệ tham gia cuộc thi Tam pháp thuật. Cho dù kẻ địch của cậu vẫn chỉ có Voldemort, nhưng không trở ngại khát vọng đạt được quán quân, khát vọng dùng thực lực của mình chứng minh với thế giới, cậu là Harry Potter không dựa vào danh hiệu “Kẻ Được Chọn” không rõ ràng đó.

Cậu cố gắng để Snape huấn luyện như vậy chỉ vì cuộc thi Tam pháp thuật, bất kể là vì phá hoại âm mưu của Voldemort, hay là vì trở thành người xuất sắc nhất cuộc thi Tam pháp thuật, Malfoy lại chen chân ngang quấy rầy tất cả, mồ hôi cậu chảy trước đây đều như trắng.

Càng khó chịu chính là, khóa đánh nhau kịch liệt ban đêm của Snape lại có thêm một học trò, đó là Draco Malfoy. Trước đó vài ngày quan hệ hai bên dường như dịu đi cũng bởi vì tình huống ngoài ý muốn mà lại bất hòa, hơn nữa vốn là phụ đạo một mình vì Draco chen ngang, phân tán một nữa lực chú ý của giáo sư độc dược, Harry sinh ra một loại cảm giác đồ vật thuộc sở hữu của mình sắp bị người khác cướp mất.

Cho nên khi Snape yêu cầu cậu và Malfoy quyết đấu, Harry quyết định phải hạ cậu ta, cậu tin chỉ cần Snape phát hiện thực lực họ chênh lệch quá lớn, sẽ tiếp tục tự mình dạy cậu. Nhưng cậu không đoán được thực lực Malfoy cũng tiến bộ nhiều như vậy, ngay cả cậu do Snape một mình phụ đạo mấy ngày, cậu vẫn chỉ có thể thực lực ngang nhau với cậu ta. Thì ra Malfoy đã tiến bộ tới trình độ này sao? Nếu không có Snape phụ đạo trước, một lần quyết đấu dừng này, người thua chỉ có thể là cậu.

Biểu hiện của Draco khiến cậu lại cảm nhận được nguy cơ. Sau khi chương trình học buổi tối kết thúc, cậu nhìn Draco rời đi, lại quay lại hầm ngay, “Giáo sư, thầy có thể tiếp tục dạy con không? Bây giờ ấy ạ.”

“Lượn đêm, Gryffindor trừ năm điểm.” Snape một bên vung đũa khôi phục bộ dạng vốn có của văn phòng mình, dùng việc trừ điểm trả lời cậu. Chẳng qua Harry vẫn đứng tại chỗ như cũ, ngoảnh mặt làm ngơ. “Đi ra ngoài.” Sắp xếp tất cả xong, giáo sư độc dược không chút do dự nhấc cổ áo Kẻ Được Chọn ném ra khỏi cửa, quyết đoán thay đổi một mật khẩu mở cửa mới.

Harry không nhúc nhích trừng ván cửa, suy nghĩ muốn giỏi hơn Draco Malfoy ngày càng trầm trọng, cùng thời gian, cùng thầy giáo, cùng trình độ, còn tiếp tục như vậy cậu vĩnh viễn không thắng được đối phương, nên cậu phải lợi dụng thời gian khác, chỉ có thời gian nhiều hơn cậu ta một chút, thực lực tăng lên mới có thể lớn hơn. Cậu không biết tại sao cái khát khao muốn giỏi hơn cậu ta còn mạnh hơn việc đánh bại Voldemort, có điều, nếu không giỏi hơn Malfoy, càng miễn bàn tới việc đánh bại Chúa tể Hắc ám, không phải sao?

[Cậu đừng nhìn nữa, nhìn nữa, nhìn nữa sau này dù cậu có nói mật khẩu tôi cũng không cho cậu vào!] Một âm thanh xì xì tiến vào lỗ tai Harry.

[Ai?] Harry bản năng mở miệng.

[A? Cậu vậy mà biết xà ngữ?] Giọng xì xì đến từ con rắn khắc trên ván cửa văn phòng giáo sư độc dược, Harry xoa xoa mắt, cậu phát hiện phù điêu kia chậm rãi di chuyển thân thể, [Lâu lắm rồi tôi mới thấy Xà Khẩu, đã từng có một cậu bé như cậu dùng xà ngữ ra lệnh cho tôi mở cánh cửa này ra.]

Lòng nhảy dựng, chẳng lẽ nó nói Tom Riddle? Không cần mật khẩu có thể vào sao… Nhưng mà nếu mình đột nhập vào văn phòng, Snape có thể nổi giận không? Thậm chí cuối cùng có thể hủy bỏ tư cách huấn luyện đánh nhau?

[Cậu không vào cũng đừng cản trở tôi xem mỹ nữ.] Xà điêu nói. Harry xoay người, mới phát hiện tường đối diện cũng có khắc đồ án rắn, có điều nó dường như không động đậy, [Không cho cậu nhìn chằm chằm cô ấy! Cô ấy là của tôi!] Xà điêu di chuyển nhanh hơn, nhưng nó không thể rời khỏi ván cửa, chỉ có thể trừng Harry.

[Tôi cũng không có hứng thú.] Harry xua tay dịch sang bên cạnh một bước, cậu còn chưa nghĩ xong là nên về phòng ngủ nghỉ ngơi hay là trực tiếp xông vào văn phòng.

[Cậu không hiểu đâu!] Xà điêu an ổn lại dùng ánh mắt say đắm nhìn chăm chú vào cô gái nó yêu thương, [Cậu sẽ không hiểu được khi cậu đã chọn một con rắn, cậu cũng sẽ thấy không chịu được bất luận kẻ nào tiếp cận cô ấy, bất kể có kẻ nào chắn ngang các cậu, cậu sẽ nghĩ tất cả biện pháp đá văng hắn, cô ấy chỉ có thể là của tôi, chỉ có thể là của tôi…]

Xà điêu si tình này làm Harry cảm thấy buồn cười, nó dường như phát hiện cậu cười nhạo mình, lập tức tỉnh táo lại, khinh miệt nâng đầu, [Vừa nhìn đã biết cậu chưa từng nói chuyện yêu đương, còn là trai tân chứ gì, nhóc con.]

Nói trắng ra như vậy Harry nghe mà hết sức khó xử, cậu bị một con rắn trêu chọc, còn là một rắn khắc!

[Thôi, nể tình cậu ngây thơ mà lại là Xà Khẩu khó gặp, tôi sẽ dạy cho cậu. Biết cái gì là dục vọng độc chiếm không? Nếu cậu muốn chiếm hữu đối phương, sẽ không chịu đựng được bất cứ chuyện gì vật gì chen chân vào không gian của các cậu, cậu sẽ tốn càng nhiều thời gian ở cùng cô ấy, để quan hệ của các cậu không mờ nhạt vì người khác chen chân – nói mới nhớ, hôm nay trễ như vậy còn không chịu về có phải vì xuất hiện một thằng nhóc khác không?]

Vốn chỉ nghe để giết thời gian Harry lại giật mình một cái, dục vọng độc chiếm? Không thể nào? Cảm giác cậu đối với Snape là như vậy? Không thể chịu đựng được sự xuất hiện của Malfoy, muốn đá văng Malfoy, thậm chí hiện tại ngây ngốc đứng ngoài cửa là vì muốn có thêm nhiều thời gian ở cùng Snape?! Không! Tất nhiên là không! Cậu không phải vì Snape, cậu là vì muốn mạnh hơn!

Xà điêu cũng không nghĩ sẽ có được câu trả lời của Harry, tự biên tự diễn nói tiếp, [Dục vọng độc chiếm là biểu hiện đã thích đối phương, còn một biểu hiện rõ ràng nữa là, trong tiềm thức của cậu sẽ coi đối phương trở thành vật sở hữu của mình. Giống như tôi cảnh cáo cậu vừa rồi ấy,] Xà điêu lại tham lam nhìn chằm chằm đồ án đối diện, [Không cho động chạm vật sở hữu của tôi, con rắn kia là của tôi!]

Hai mắt Harry mất đi tiêu cự, sâu trong ký ức của cậu ẩn giấu một âm thanh, “Igor Karkaroff! Ông dám đụng đến người của ta?” ngay lúc khẩn trương tuyệt vọng đó, sau khi đối phương đến vui sướng như trút được gánh nặng, làm cậu nhất thời không chú ý tới những lời này, đây là khúc dạo đầu cơn thịnh nộ của Snape.

“Mình là người của thầy ấy?” Harry thì thào, lát sau hạ quyết tâm, xì xì ra lệnh, [Mở ra.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK