- Em: em biết mọi thứ đang diễn ra là như thế nào. em hiểu…
- Nhỏ: cậu không giận chị chứ?
- Em: dạ, không.
Mọi chuyện cứ như thế chấm dứt. nhỏ đã gần như chính thức xa rời vòng tay. Có lẽ ngay từ đầu, em và nhỏ đã không chung một con đường, nhỏ ở một con đường khác, khác xa hoàn toàn với con đường em đang đi. Và em chỉ biết đứng từ con đường của em, và nhìn từ xa, ngắm nhỏ từ xa… Đôi khi phải chấp nhận thực tế như vậy.
Những phản hồi của nhỏ đôi lúc em cứ tưởng như em và nhỏ rất gần nhau vậy. Gần đến mức có thể với tay ra, và cầm lấy tay nhau, đi đến suốt con đường mà em và nhỏ có thể đi (dĩ nhiên chỉ là con đường tưởng tượng, do em vẽ nên mà thôi, chứ thực chất, em và nhỏ vẫn chỉ ở trên 2 con đường, 2 con đường song song, không hề có một điểm dừng là ngã 3 ngã tư hay bùng binh gì cả. Cứ song song với nhau.)
Có thể nhìn thấy dối phương đang làm gì, và biết đối phương đang làm gì, đang lạc đường hay có vấn đề gì, nhưng tuyệt nhiên, không thể nắm lấy tay nhau, giúp nhau vượt qua những khó khăn hiện tại. Cùng lắm là chỉ có thể hét to lên, những âm thanh vô vọng, với hy vọng phía con đường bên kia, sẽ có người nghe thấy. Nhưng không thể…
Và em chỉ như một người mất lí trí vậy… về phía em, em chỉ mãi đi lang thang trên con đường mình, và mãi nhìn về phía con đường bên kia, nơi có một người vẫn đang dõi bước bước đi.
Mà em quên mất rằng, phía trên con đường mình đang đi, vẫn luôn có những người quan tâm, chăm sóc theo dõi cho em, và có thể là lo lắng cho em rất nhiều. Nhưng em không hề biết, cứ đá phăng đi những sự quan tâm lo lắng ấy, lòng chỉ mãi nhìn về một hướng phía con đường bên kia.
Và một thời gian sau, em vẫn cứ như vậy. Nhưng giữa em và nhỏ vẫn cứ như thế. Em không quan tâm tới mọi thứ xung quanh gì cả. em cứ như một kẻ mơ hồ, không lý trí, không phương hướng, như kẻ bị lạc đường. Thì một hôm nhỏ nhắn tin chủ động gặp nói chuyện với em.
Em đã rất hy vọng vào cuộc hẹn này, để sẽ có thể tiến tới mọi chuyện. Mọi chuyện sẽ tiếp tục tốt đẹp hơn. Và cũng như mọi khi. Gặp tại quán bar cũ…
- Nhỏ: lâu rồi không gặp, công việc vẫn tốt phải không? Nghe ba chị nói mọi chuyện vẫn ổn.
- Em: dạ, vẫn ổn. vẫn tốt chị, chỉ có một số vấn đề nhỏ thôi…
- Nhỏ: uhm,
- Em: thế hôm nay chị hẹn em có gì không ạ?
- Nhỏ: tất nhiên là có, mà cậu hứa là cậu phải nhận lời chị ngen.
- Em: dạ, trước giờ em chưa từ chối chị bất kì chuyện gì?
- Nhỏ: lể cả chuyện chị sắp yêu cầu?
- Em: dạ. mọi chuyện. Vì chị, em có thể làm được mọi chuyện…
- Nhỏ: uhm, nghe cậu nói là chị yên tâm rồi…
- Em: dạ…
Nói rồi, em quan sát gương mặt nhỏ. Nhỏ không nhìn mặt em… rồi lấy trong túi xách một thiệp hồng.
Rồi nhỏ nhìn chằm chằm vào mắt em… lần đầu tiên nhỏ nhìn em như vậy. đôi mắt nhỏ long lanh như chực khóc (không biết là gương mặt, đôi mắt của nhỏ, hay em đang nhìn vào gương, là gương mặt của em lúc bấy giờ)
- Nhỏ: cậu… nhớ tới ngen.
- Em: dạ… (chứ dạ phát ra, mà em nghe ngẹn ở cổ, không dễ để nói nên lời…)
- Nhỏ: cậu sẽ tới chứ? Cậu hứa với chị đi
- Em: dạ, em sẽ đến mà, ước mơ của em là muốn nhìn thấy chị mặc áo cô dâu. Chắc chị đẹp lắm.
- Nhỏ: thế bình thường chị không đẹp hả? sao phải mặc áo cưới mới đẹp? *nhỏ cười nhẹ, nói đùa với em*
- Em: dạ không, chị lúc nào cũng đẹp, nhưng mặc áo cô dâu vào, chị sẽ là người đẹp, đẹp nhất thế gian.
- Nhỏ: uhm, hôm đó, chị sẽ mặc áo cô dâu cho cậu xem, xem thử đẹp như trí tưởng tượng không ngen
- Em: dạ…
- Nhỏ: sao tin vui của chị, mà cậu buồn vậy?
- Em: có đâu, em vui mà. Chúc mừng chị ngen.
- Nhỏ: vui mà có ai mặt bí xị như cậu không?
- Em:… dạ, em không vui, em tức muốn điên lên. Em muốn đạp phá hết mọi thứ, em căm ghét tất cả. tại sao chị lại đối xử với em như vậy??? em sai chỗ nào? em không thích hợp điểm nào? tại sao????????? Tại sao chứ???
Lúc này, em đã không còn được sự tỉnh táo cần thiết nữa, nên em mới hỏi ra những câu hỏi khù khờ, ngu ngốc đến như vậy. Những câu hỏi mà em và nhỏ đều đã có câu trả lời. Nhưng em vẫn nói ra. Để không phải giữ những điều mà em muốn hét ra bấy lâu nay. Chắc lúc này, trông em đáng thương lắm…
- Em: em có một yêu cầu, không biết có được không?
- Nhỏ: gì vậy?
Rồi em ôm nhỏ lấy nhỏ… ôm chặt nhỏ vào lòng, xem như là ôm nhỏ lần cuối. lần cuối trước khi nhỏ mặc áo cô dâu. Nhưng người mặc áo chú rể không phải là em…Ôm nhỏ vào lòng, nhưng trong lòng em bấy giờ xốn xang, cảm xúc lẫn lộn, không biết phải giải thích sao.
Ôm nhỏ vào lòng, em cảm nhận được trái tim em vẫn loạn nhịp mỗi khi ở bên nhỏ, vẫn thổn thức đập không theo một nhịp điệu gì cả. Vẫn run và hồi hộp như lúc ban đầu được ôm và hôn nhỏ, những lúc được bên cạnh nhỏ. Trò chuyện sẻ chia những chuyện vui buồn. Mà giờ đây mọi chuyện lại đi theo một chiều hướng khác, khác với những gì em đã từng vẽ nên, một bức tranh với một cái kết em chưa bao giờ nghĩ tới… Một bức tranh được vẽ nên, với 2 người, 2 con đường, 2 thế giới, 2 mảng màu sáng tối đối lập nhau hoàn toàn.
Con gái sếp tổng vẫn sẽ luôn là con gái sếp tổng. Osin cho dù cấp cao hay cấp thấp, hạng thấp hay hạng cao thì chung quy lại cũng chỉ là osin mà thôi.
Nhưng em xem như đây là điểm kết thúc của một chuyện tình cảm, nhưng đối với em, là tình yêu, có thể chỉ là tình yêu do em tự tưởng tượng ra. Xem như một tình yêu đẹp với người con gái đầu tiên, mà em biết thế nào gọi là yêu…
Tạm biệt chị, người con gái em đã từng yêu rất nhiều. Chúc chị luôn hạnh phúc.
Và em cảm thấy bờ vai em hơi ướt, và đôi mắt em cũng bắt đầu có hiện tượng…
Chị, người con gái em yêu, Một kỉ niệm đẹp.
Và khoảng thời gian sau này, em cứ như thể là một người vô hình. Đã dặn là sẽ không nhớ tới nhỏ rồi, nhưng không thể. Lý trí bảo không nhớ. Nhưng trái tim vẫn nhớ về hình bóng nhỏ.
Em sông hời hợt vô tâm với tất cả mọi người, Những người quan tâm lo lắng với em, nhưng em lại hời hợt lại. em dường như quay lưng lại với cả thế giới, em chỉ hướng về con đường mà nhỏ đang đi.
Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian kinh khủng nhất của em. H* thì chuẩn bị các thủ tục du học, khi biết em có chuyện buồn (tất nhiên chỉ là biết em đang có chuyện buồn thôi, chứ không biết em buồn chuyện gì, và chắc với tính cách của H* thì chắc nó cũng không muốn biết, không cần biết để làm gì) vẫn cố động viên an ủi, đi chơi ăn uống với em. Nhưng em vẫn làm cho có, đi chơi với nó với tâm trạng không vui một xíu nào.
Em chỉ muốn đi làm rồi về phòng. Xem lại những tấm hình, những khoảnh khắc của em và nhỏ thôi. Chỉ có như vậy, mới mong em phần nào bớt nhớ nhỏ.
Và thời gian này, em cũng không muốn giao tiếp tiếp xúc với bất kì ai, nên chuyển ra ngoài song một mình, để có thể tiếp tục chìm đắm vào thế giới ảo mộng và đáng chán do chính bản thân em tạo ra kể từ khi biết tin đó. Ngay cả lúc này, em nghĩ lại khoảng thời gian đó, em còn thấy kinh khủng, và thấy chán bản thân mình, em không nghĩ là bản thân mình có thể vượt qua được khoảng thời gian đó, (có thể xem như khoảng thời gian đại khủng hoản đối với bản thân em) nếu như không có bàn tay của một người, mà sau này, chính em lại phủi tay từ chối bàn tay ấy, để sau này phải ân hận…
Lần trước, kể từ khi em nói ra là em thích nhỏ (tất nhiên là lúc đó, em chỉ nói để thực hiện âm mưu của em, chỉ để kéo T* về phía em, tránh xa thằng D* ra) lúc đó, em thật ra những lời đó, nó không hề xuất phát từ trái tim… Để cho một người con gái lại thêm niềm tin và đối xử tốt với em…
- T*: Dạo này sao vậy? Thấy anh buồn buồn?
- Em: có đâu, bình thường mà.
- T*: Anh đừng có giấu em, em biết hết mọi chuyện rồi.
- Em: mọi chuyện??
- T*: dạ, tất cả mọi chuyện mà bấy lâu nay, anh không nói với em, anh giấu em, em biết hết rồi.
- Em: …
- T*: em biết chuyện anh đang buồn, anh buồn chuyện tình cảm với chị L*, nhưng mọi chuyện đều có cách giải quyết, anh cứ yên tâm, nếu cần gì, anh cứ nói hoặc tâm sự với em, em sẽ giúp anh hết sức có thể.
Nghe T* nói như vậy, em tự cảm thấy xấu hổ cho lòng mình. Và như để tăng thêm nỗi đau, và sự xấu hổ ấy, T* tiếp lời…
- T*: em cũng biết được việc anh nói dối em,..
- Em:…
- T*: em vẫn biết là anh nói dối chuyện anh thích em, em đâu có ngốc tới mức vậy.
- Em: thế sao em không nói gì?
- T*: Tại vì đối với em, như vậy là hạnh phúc rồi. Chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu, được quan tâm, được lo lắng, chăm sóc cho người mình em, cho dù anh có nói dối hàng trăm hàng ngàn lần đi nữa. Nhưng chỉ cần anh đối xử tốt với em, là em hạnh phúc rồi.
- T*: Em biết nói ra những lời như vậy, sẽ làm anh đau lòng, nhưng em không có ý trách móc gì anh cả,em chỉ cần anh vui và hạnh phúc thôi. Như vậy là em hạnh phúc rồi. Em chỉ cần những phút giây hạnh phúc bên cạnh anh. Chứ em không muốn anh mãi cứ ủ rũ vô hồn như thế này. Anh phải đủ mạnh mẽ dể vươn lên. Anh đừng như vậy hoài. ANh phải sống, phải nghĩ vì những người bên cạnh anh nữa chứ…
- T*: Em thật sự rất cần anh, anh phải vui vẻ lên, mạnh mẽ lên. Chứ anh cứ như thế này mãi. Em không yên tâm…
- Em: thôi, em đừng nói nữa, em KHÔNG HIỂU ANH ĐÂU. Em về đi, anh cần ở một mình.
- T*: anh…
- Em: EM VỀ ĐIII! ANH MUỐN Ở MỘT MÌNH, EM HIỂU ANH NÓI GÌ KHÔNG??
- T*: Dạ, em có điều này muốn nói với anh… ANh là người quan trọng nhất với em… * rồi T* quay lưng đi* đúng như yêu cầu của em…
Tại sao lúc đó em lại nói những lời như vậy, ngay cả bản thân em cũng không thể hiểu được mình. Ngay cả việc em làm sai, việc em nói đôi T* như vậy, mà ngay cả một lời xin lỗi, em cũng không thể nói ra được với T*. Em quá ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân, không quan tâm đến cảm giác của những người xung quanh. Và không hiểu sao, em lại ngu ngốc u mê mù quáng đến như vậy, Phải chi lúc đó em sống mở lòng hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, thì em sẽ làm lại khác, sẽ đối xử công bằng hơn với T*. Và có lẽ em cũng không xứng đáng để nói ra 2 chữ “công bằng”. Em không xứng để nói từ đó…
Sau lần nói chuyện đó. Em và T* không liên lạc gì với nhau. Chỉ thi thoảng T* có nhắn tin hỏi thăm những câu ại loại như: “anh đừng suy nghĩ nhiều nữa” “đừng buồn nữa ngen anh”… Nhưng lúc đó, em quá chìm đắm avfo chuyện tình cảm của nhỏ. Mà sống một cách như vậy,đối xử tệ với bản thân. Và đối xử tệ với những người xung quanh. Và những tin nhắn của nhỏ chỉ giống như đường một chiều, chỉ có chiều đi, nhưng không có chiều ngược lại… em chỉ đọc và quăng điện thoại vào một góc. Và những tin nhắn của T* cũng dần thưa đi. rồi bắt đầu không còn liên lạc gì nữa. Cắt hẳn liên lạc với em. và rồi cứ nhạt dần dần như thế…
Rồi em cứ sống một cuộc sống vô nghĩa, vô vị, không cảm xúc như vậy.(kể từ ngày nhỏ báo tin lấy chồng), mẫu thiệp hồng hôm trước mà nhỏ đưa cứ như con dao cắt vào tim em vậy. không thiết tha gì chuyện khác nữa, chỉ biết sống, làm việc, và ở phòng tự kỉ, vật vờ như một cái bóng.
Hình như khoảng đầu tháng 6, H* điện thoại báo là thủ tục đi du học đã xong hết rồi. khoảng 1 tuần sau là sẽ khởi hành. Lúc này em cũng chỉ biết cầu chúc cho H* lên đường bình anh thôi. Chứ không biết làm gì hơn. Ngày ra sân bat Tân Sơn Nhất. tiễn ẻm ra sân bay. Thì mới biết nhưng chuyện mà đáng ra em phải nên biết sớm từ lâu. Em luôn mồm bảo H* là đồ ngốc. Nhưng thật ra, người ngốc nhất là em, chẳng bao giờ bản thân nhận ra là mình ngốc cả…
- H*: em đi đây, qua Mỹ học vài năm rồi về.
- Em: uhm, nước Mỹ đang yên ổn, em qua đó đừng có làm loạn ngen.
- H*: đạp cho phát giờ.
- Em: chỉ giỏi nói.
- H*: nói nghe cái này trước khi em đi Mỹ, nói nghe chơi
- Em: chuyện gì vậy?
- H*: anh có biết là đã có lúc, em yêu anh không?
- Em: hả?
- H*: hả cái giề? Dụ quài mà có được đâu.
- Em: hên mà giờ hết yêu rồi. chứ không là bây giờ anh yêu lại em rồi. *em cà khịa cho nó vui trước khi lên đường*
- H*: thiệt không?
- Em: giỡn.
- H*: chứ anh tưởng em nói thiệt hả?
- Em: cà chớn
- H*: em qua đó, mà không có bồ, tới lúc em về Việt Nam mà anh vẫn chưa có bồ, là em sẽ mở chiến dịch cua anh đó, ANh lo mà mau mau có bồ điiii
- Em: ờ, qua đó rang học cho tốt đi.
- H*: dạ, cảm ơn anh.
Nãy giờ thấy lạ lạ, là không thấy T* ra sân bay tiễn H* lên đường. Nên cũng hơi bất ngờ. Mặc dù qua chuyện của T*, H* và thằng D*, thì mối quan hệ có chút không còn như trước. Nhưng dù sao cũng nên ra sân bay tiễn H* chứ. Nên thấy lạ, bèn hỏi
- Em: ủa, sao không thấy T* ra tiễn em.
- H* : dạ,.. chắc nó bận gì đó…
Nó trả lời em, nhưng quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt em, là em biết nó đnag nói xạo em rồi, gì chứ con bé này, em thừa hiểu nó.
- Em: em nói xạo anh phải không?
- H*: không có thiệt mà.
Tự nhiên em thấy linh tính là có chuyện chẳng lành, nên tự nhiên em làm căng với H*
- Em: có chuyện gì vậy? em nói cho anh biết đi…
- H*:dạ,..nhưng anh không được shock… không được mất bình tĩnh. Em xin lỗi, vì chuyện này đã không kể với anh.
- Em: chuyện gì???
Tự nhiên em có một linh cảm rất rất không tốt. Không tốt một xíu nào, mà cảm giác lạnh sống lưng…
- H*: T* nó mất rồi…
Cả trời đất như đổ sập xuống đầu em. cảm giác của em lúc đó không có một từ nào có thể diễn tả được. mọi chuyện quá shock, quá bất ngờ… em không biết phải diễn tả sao, chỉ biết là tim em đau như có ai đó đang bóp ngẹn nó vậy. Chỉ biết là một cảm giác kinh khủng…bủn rủn tay chân, mà không hề hay biết mắt mình đã ướt đẫm từ lúc nào, bây giờ em lại phải đối mắt với thứ mà em ghét nhất, nước mắt…
Em cố lấy lại chút bình tĩnh còn sót lại,
- Em: em nói thật chứ? Tại sao chuyện như vậy, em không nói cho anh biết?
- H*: em xin lỗi, T* nó bảo không được báo cho ai biết…
- Em: thế mọi chuyện là thế nào? tại sao lại như vậy? vài tháng trước….
Em xin phép chào tạm biệt 2 bác với H* em về trước.
Em chạy thẳng tới chỗ T*.
Đứng trước bàn thờ của T*, nhìn ánh mắt, nụ cười trong trẻo của T*. Mà lòng em cảm thấy ân hận vô cũng.
Đúng là chỉ khi nào mất thứ mình đang có, mới cảm thấy quý trọng hơn.
Anh chưa kịp nói lời xin lỗi với em, sao em lại bỏ anh mà ra đi như vậy?
Chỉ biết đứng đó mà không biết mọi chuyện xung quanh như thế nào. TRong đầu em lúc đó hoàn toàn trống rỗng. Không còn biết nhận thức, biết suy nghĩ gì cả, chỉ biết đứng và lặng lẽ đứng nhìn di ảnh của em,
- Cháu đừng buồn. Có lẽ mọi chuyện là do số phận. Mong cho nó được yên nghỉ trên đó.
Lời một Sơ trong nhà thờ đứng gần đó, an ủi động viên.
Em không biết phải làm thế nào, chỉ biết tự trách bản thân mình thôi.
__
Thật ra mọi chuyện diễn ra và đến với em quá bất ngờ. Ngay cả lúc em quen và từ khi T* mất đi, em cũng chưa biết gì nhiều về T* cũng như gia đình của T*, em cũng chưa bao giờ nghe T* nhắc về gia đình của mình. Rồi em ngồi đó nói chuyện với Sơ về mọi chuyện đã diễn ra trong thời gian qua.
Theo lời Sơ kể. T* từ nhỏ đã bị bỏ rơi trước nhà thờ. Và từ nhỏ đã được các sơ trong nhà thờ nuôi nấng và dạy dỗ, lớn lên thành người. T* là một người rất thông minh, ngoan ngoãn, nên luôn được mọi người trong nhà thờ yêu quý. Là một đứa bé, học rất giỏi.
T* luôn luôn có ý định tìm lại cha mẹ đẻ của mình, nên lúc nào cũng cố gắng làm việc từ nhỏ, vừa học vừa làm, phụ giúp đỡ các Sơ trong nhà thờ. Và mong muốn được tìm gặp lại cha mẹ, dù chỉ một lần. Nhưng cho đến khi mất, T* vẫn chưa một lần thực hiện được ước muốn đó.
Bởi vì là người lúc nào cũng sợ sự thiếu vắng tình cảm như vậy, nên T* là người rất xem trọng các mối quan hệ, T* lúc nào cũng sợ bị cảm giác bỏ rơi, nên lúc nào cũng cố gắng níu kéo các mối quan hệ, chỉ với mục đích là tạo cho bản thân cảm giác hạnh phúc, và không bị rời bỏ giống như những gì mà T* đã bị đối xử từ nhỏ. Lúc nào cũng chịu đựng âm thầm hy sinh, để có thể níu kéo chút hạnh phúc về phía mình….
T* lúc nào cũng vậy, lạc quan, chịu thiệt thòi. Không hơn thua với người khác, chỉ biết chịu nhận phần thiệt về mình, không đòi hỏi bất cứ chuyện gì. Chỉ cần một chút hạnh phúc nhẹ nhàng như vậy thôi. Nhưng dường như ông trời quá vô tâm, không bao giờ cho T* một hạnh phúc trọn vẹn. Và em cũng vô tâm, khiến cho T*, một cô gái bé nhỏ, mỏng manh, lúc nào cũng lạc quan, nhưng trong lòng vô cùng dễ vỡ. cũng chưa bao giờ nhận được một hạnh phúc, hay niềm vui tọn vẹn.
Tại sao em không thể nhận ra điều đó sớm hơn chứ…
Và cuối cùng, ông trời cũng đã tước đi mạng sống của em… em âm thầm chống cự lại căn bệnh ung thư gan. Tại sao lại như vậy chứ. Em biết em bệnh. Nhưng em không hề nói với bất kì ai, kể cả các Sơ ở nhà thờ…kể cả giai đoạn cuối, em vẫn cứ như vậy, vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. để rồi bây giờ…
Em giận T* lắm, tại sao em lại âm thầm chịu đựng một mình chứ. Càng giận T* em càng tự trách mình…
“EM VỀ ĐIII! ANH MUỐN Ở MỘT MÌNH, EM HIỂU ANH NÓI GÌ KHÔNG??” Khi nghĩ lại câu nói này, câu nói cuối cùng mà em nói với T*, em chỉ muốn vả vào mặt mình thôi. Em chỉ là một thằng vô tâm, ích kỉ. chỉ biết nghĩ về bản thân. Sao em không thê rnhaajn ra điều đó sớm.
T* nói em là người quan trọng nhất của T*. Còn em thì sao? Trong khi em lại đối xử với T* như vậy. Bây giờ, chỉ biết là tâm trạng lúc này của em thật sự tệ. chỉ muốn tự đấm avfo mặt mình, cho tỉnh ra thôi…
Đứng trước di ảnh của T*. một thằng con trai như em cũng đã phải rơi nước mắt. Nước mắt hối hận muộn màng. Của một người sống ích kỉ…
Và em còn nợ T* một lời xin lỗi. Một xin lỗi mà em sẽ không bao giờ có cơ hội nói ra, và sẽ mãi mãi không bao giờ có cơ hội nói ra.
Đôi khi cứ mãi mê đuổi theo những hạnh phúc xa vời, không thực tế, để rồi lại vô tình đánh rơi những hạnh phúc bên cạnh bản thân mình…
Rồi giờ đây. Mọi chuyện phải tạm dừng.
Anh chúc H* qua đó học giỏi, tranh thủ về Việt Nam ngen!
Nhỏ, em thực lòng chúc chị hạnh phúc.
T*, anh biết những lời nói bây giờ của anh cũng không còn giá trị, đã quá muộn màng rồi… Anh sẽ nhớ về em. Và anh nợ em một lời xin lỗi… Anh xin lỗi em.
__
Hiện tại:
Hôm qua, em cũng đã nộp đơn xin thôi việc tại công ty, qua biết bao nhiêu việc xảy ra…
Nhỏ, em xin lỗi chị, chắc có lẽ em sẽ không làm theo yêu cầu hôm trước chị nói với em,(Chỉ một lần này, em mới không làm theo ý của chị được ) em sẽ không có cơ hội được xem chị mặc áo cô dâu rồi. Chúc chị hạnh phúc với lựa chọn của chị…
Em sẽ trốn chạy mọi thứ hiện tại…