Mãi tới trước khu biệt thự.
Ông chú bảo vệ ngăn cô lại: “Cô gái, bên này không được tùy tiện ra vào. Cháu tìm ai?”
“Tìm Trình Dập.” An Lộc đỏ mắt, nhìn có vẻ rất đáng thương.
Ông chú hơi mềm lòng, nhưng cũng không thể nào vi phạm nguyên tắc được, tiếp tục hỏi: “Cháu là gì của cậu ấy?”
An Lộc nghĩ ngợi, nói: “Em gái.”
“Đừng đùa nữa cô gái, mười cô gái tới đây có tám người nhận là em gái cậu ấy, còn hai người to gan khác nhận là bạn gái của Trình thiếu, cháu đó, đừng nháo ở chỗ này nữa.” Ông chú phất tay, “Về nhà đi, hả?”
“Chú ơi, cháu thực sự là em gái anh ấy mà.” An Lộc đanh thép nói, “Không tin cháu gọi điện thoại cho anh ấy.”
“Được, vậy cô gọi một cuộc điện thoại.” Ông chú dáng vẻ không quá để tâm.
An Lộc cầm điện thoại gọi đi, mở chế độ rảnh tay, chỉ nghe thấy bên kia truyền tới giọng nói cứng nhắc lạnh băng của tổng đài: “Xin chào, số điện thoại mà bạn vừa gọi hiện đang tắt máy.”
“….”
“Cô gái.” Ông chú tận tình khuyên bảo, “Nghe chú khuyên một câu, ngoan ngoãn về nhà đi.”
“Nhưng mà…..”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, chú thấy cháu xinh đẹp thế này nên không đuổi đi, còn nháo lên nữa thì không hay đâu.”
An Lộc cắn môi, lùi ra sau hai bước.
Vừa muốn xoay người rời đi, nghe thấy người đằng sau gọi tên cô: “Đàn em An Lộc.”
Cô quay đầu, nhìn thấy một nam sinh dáng cao, trong ấn tượng của mình hình như chưa từng gặp người này.
Cô nghi ngờ chớp mắt, hỏi: “…..Anh nhận ra em?”
“Anh là bạn học của Trình Dập.” Nam sinh đi tới trước mặt cô, cười nói, “Em tới tìm cậu ta?”
An Lộc gật đầu: “Vâng.”
“Vậy vừa đúng lúc, anh tới đưa thẻ ra vào cho cậu ta, không cần vào nữa.” Nam sinh lấy một tấm thẻ trong túi quần, “Em giúp anh đưa cho cậu ta đi, thuận tiện giúp anh nói một tiếng cảm ơn.”
“Ồ, được ạ.” An Lộc mơ hồ nhận lấy.
Đợi người rời khỏi, cô mới nhớ ra quên mất không hỏi anh ta tên gì.
Có thẻ vào cửa, An Lộc lững thững bước vào khu biệt thự, ông chú kia vô cùng nhiệt tình chỉ đường.
Đợi tới cổng biệt thự nhà Trình Dập, cô lại gọi thêm một cú điện thoại nữa, vẫn đang tắt máy, ấn chuông cũng không có người đáp.
Cho nên chỉ đành dùng thẻ mở cửa ra.
Biệt thự bên này đều là mô hình căn hộ nhỏ, kết cấu không có gì phức tạp, bước vào là một tòa nhà có vườn hoa phong cách châu âu, góc trống bên trái có đỗ một chiếc Aston martin màu xanh ngọc. Cô lại quẹt thẻ thêm một lần nữa, sau đó dừng ở huyền quan cởi giày ra, chân trần bước vào trong.
*Huyền quan: là khoảng cách giữa cửa và phòng khách, đa số đều để tủ giày và phòng vệ sinh chung ở khoảng cách này.
Tuy đây là lần đầu An Lộc tới nhà Trình Dập, nhưng không hề lạ lẫm. Bạch Cảnh Nghiêu cũng đăng không ít ảnh bọn họ tụ tập lên mạng, bối cảnh đều là nhà Trình Dập.
Nơi này tuy không được tính là nhà, chỉ là nơi ở tạm thời trong thời gian đi học.
An Lộc dựa vào cảm giác đi lên lầu hai, vừa nâng mắt lên, thì nhìn thấy người đàn ồng ngồi trên thảm dựa vào bàn trà.
Hai mắt nhắm chặt, trong lòng ôm một chiếc gối màu xám, trông có vẻ yên tĩnh bình thản.
Trừ ấn đường thi thoảng lại nhíu chặt ra.
Trong không khí thoáng mùi rượu nhàn nhạt,đã tản đi gần hết rồi. Trong thùng rác toàn là vỏ chai rượu, chỉ nghĩ là biết, trận rượu này đã từng say sưa tới mức nào.
“Thực ra cậu ta rất tự ti, cậu ta không có một gia đình hạnh phúc, cũng không có cách nào cho em. Cậu ta chỉ có thể nỗ lực khiến bản thân mình trở nên không kén chọn nữa.” Cô nghĩ tới câu cuối cùng mà Bạch Cảnh Nghiêu nói, “Ngoài mặt cậu ta giả bộ như chẳng quan tâm thứ gì, tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta thanh cao kiêu ngạo, thực ra chỉ là cậu ta, đang cẩn thận từng chút một bảo vệ tự tôn của mình, và sự yếu đuối trong tiềm thức, không dám để bất cứ người nào chạm tới nơi mềm mại nhất trong đáy lòng cậu ta.”
“Nếu như có thể, em có thể bảo vệ cậu ta thật tốt được không?”
Trước lúc này, An Lộc khó có thể tưởng tượng ra có người đàn ông sẽ khơi dậy khát vọng bảo vệ của cô như thế này, nhưng anh làm được rồi.
Người đàn ông co rúm bên ghế sô pha nhìn có vẻ rất yếu ớt khiến người ta thương xót vô cùng.
Ngày hôm qua, cô còn nói những lời như thế với anh.
An Lộc thử gọi anh dậy, lại muốn kéo anh lên ghế sô pha, nhưng anh ngủ quá sâu, bản thân cô lại chẳng có sức. Cuối cùng tới phòng ngủ tìm một tấm thảm tới, đắp lên người anh.
Cô ngồi một bên, không tự chủ giơ tay lên, tay khẽ miết lên vầng trán đầy đặn của anh, xương lông mày gồ lên, hàng mi xinh đẹp, sống mũi, bò môi mím chặt run rẩy.
Bàn tay lướt qua mỗi một cm trên gương mặt anh, khắc ghi những đường nét này vào sâu đáy lòng.
Cô muốn nhắm mắt mở mắt đều có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh, đêm đêm ngày ngày, sớm sớm chiều chiều.
Không bao giờ lìa xa nữa.
Cô cắn môi, vươn người lên phía trước, ngay khi tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, đặt một nụ hôn xuống cánh môi của anh.
Cô không đợi tới khi anh tỉnh lại, buổi tối còn có tiết nữa.
Lên mạng tìm cách làm canh giải rượu, tuy chân tay vụng về, nhưng vẫn hoàn thành được, cô múc vào trong cốc giữ nhiệt để lên bàn trà, dán một mảnh giấy nhớ nhắc nhở anh uống.
Sau đó lại nấu thêm một nồi cháo dưỡng sinh.
-
”Lộc Lộc, tối nay tâm trạng khá đấy nha?”
“Dáng vẻ của người gặp việc vui thì tinh thần thoải mái đó.”
“Ha ha ha có phải có diễm ngộ hay không?”
Vừa vào tới phòng học, Tô Tĩnh Nhàn và Phương Lan Nhân trêu cô ngay.
An Lộc hiếm khi cam chịu thế này, không chỉ không sửng cồ lên, còn chia cho hai cô ngàng đống kẹo vừa mua, “Hì hì.”
“Hì hì?” Phương Lan Nhân trợn mắt.
“Ờ.” An Lộc xoa cơ mặt không chịu khống chế, “Kẹo này rất ngon, các cậu ăn thử đi.”
Tô Tĩnh Nhàn lặng lẽ nói bên tai Phương Lan Nhân: “Có phải cậu ấy ngốc luôn rồi không?”
Phương Lan Nhân gật đầu: “Xem ra bị đả kích không nhẹ đâu.”
Tô Tĩnh Nhàn thở dài một tiếng: “Cô gái tốt như vậy mà bị giày vò thành cái dạng này, thực sự là lam nhan họa thủy.”
*Hồng nhan họa thủy ý chỉ phụ nữ xinh đẹp gây họa, Lam nhan: đàn ông ý. hhhhh
Phương Lan Nhân nháy mắt với cô nàng: “Chẳng phải nam thần thân yêu của cậu sao?”
Tô Tĩnh Nhàn đanh thép nói: “Lúc không có mâu thuẫn thì là nam thần, bây giờ kết thù lớn như vậy, tớ mới chẳng phải người trọng sắc khinh bạn đâu! Nhất là đối với loại cặn bã như vậy!”
Phương Lan Nhân vỗ đầu cô nàng: “Coi như cậu có lương tâm.”
Trong tiết học, An Lộc tới nhà vệ sinh, vì váy hôm nay không có túi, nên điện thoại cô để trên bàn trong phòng học, để bạn cùng phòng trông hộ.
Không bao lâu, điện thoại để trên bàn bỗng rung lên.
Phương Lan Nhân và Tô Tĩnh Nhàn nhào tới xem, là Trình Dập.
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười âm hiểm.
Phương Lan Nhân ấn nhận cuộc gọi, hai người cùng nhau cong eo, trốn xuống gầm bàn.
“A lô? Lộc Lộc?” Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, nhưng cực kì dịu dàng.
Hiện giờ trong đầu Phương Lan Nhân toàn là cặn bã, ghê tởm bĩu môi, “Đàn anh, Lộc Lộc không có ở đây.”
“Cô ấy đi đâu rồi?”
“Ồ, hình như…..” Phương Lan Nhân nhìn khẩu hình của Tô Tĩnh Nhàn, dựng lại, khẽ hắng giọng nói: “Với bạn trai mới của cậu ấy ra ngoài rồi nha.”
“…..”
“Ôi chao đàn anh biết đấy, đàn ông theo đuổi Lộc Lộc nhà chúng tôi nhiều không kể siết, tuy không thể nào so sánh với ngài được, có thế nào cũng phải xếp hàng từ dưới lầu kí túc cho tới cửa nhà ăn có đúng không? Chẳng có lý do gì cứ dây dưa với ngài cùng một chỗ.” Phương Lan Nhân kì cục nói, “Lộc Lộc nhà chúng tôi nói rồi, đàn anh quá ưu tú, người đàn ông giống như ngài đây dễ trêu hoa gọi bướm muốn không nổi, sau này cầu về cầu đường về…..”
Cô nàng vẫn chưa nói hết, đối phương đã cúp máy rồi.
“Sao thế?” Tô Tĩnh Nhàn khẽ hỏi.
Phương Lan Nhân nghiêm mặt: “Cặn bã bị tớ đánh lui rồi.”
“Oh yeah!” Hai người đắc ý đập tay với nhau.
Lúc An Lộc quay về, cứ cảm thấy hai người này có chỗ nào kì lạ không nói rõ được.
Nhưng cô cũng chẳng kịp đi tìm hiểu, không tới mấy phút thì vào lớp rồi.
An Lộc định đánh một giấc, thì bị Tô Tĩnh Nhàn đẩy mạnh một cái, cô đột nhiên tỉnh dậy. Thấy cô nàng không ngừng nháy mắt về phía sau, đành phải quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông mặc áo T-shirt ngắn tay màu đen, làn da trắng như tuyết, vô số ánh mắt dừng trên người anh, có kinh ngạc, có tha thiết, nhưng anh chỉ nhìn hàng số năm góc bên phải, cô gái dáng vẻ ngốc ngếch ngồi sát phía hành lang, bước chân đi thẳng tới chỗ cô.
Trên người anh còn có mùi thơm sữa tắm vương lại cách đây không lâu, mang theo mùi thơm ngọt ngào của sữa bò, nhất thời An Lộc chưa phản ứng kịp. Mãi tới khi Tô Tĩnh Nhàn bên cạnh kéo góc áo cô.
“Bạn học, có thể ngồi vào bên trong được không?” Anh lạnh nhạt nói, cười tươi như hoa, phảng phất như chỉ là một đàn anh khiêm tốn lịch sự mà thôi.
An Lộc ngây ra, bị ánh mắt biết cười của anh làm cho run rẩy, vừa muốn quay đầu để Tô Tĩnh Nhàn va Phương Lan Nhân ngồi dịch vào trong, phát hiện người ta đã sớm nhường chỗ lại rồi.
“…..” Nhưng mà vẻ mặt chột dạ của hai người này là thế nào nhỉ?
Trình Dập ngồi xuống.
Giảng viên trên bục giảng nhắc nhở một tiếng, tầm mắt của đa số bạn học đều thu về, ngoan ngoãn nghe giảng.
Trong khoang mũi là mùi thuộc về anh, ngay đến nhiệt độ cơ thể ấm nóng của người đàn ông cũng xuyên qua không khí truyền tới cô, khiến cho nhiệt độ xung quanh cao thêm mấy độ. An Lộc đặt hai tay vào trong hộc bàn xoa nắn, nhưng đột nhiên mu bàn tay ấm lên.
Anh đang nắm lấy tay cô.
Trái tim không cách nào khống chế đập điên cuồng, trong đầu giống hệt như trương trình bị virus tấn công vậy, không còn cách nào, các loại ý nghĩ bay loạn lên, cô vô thức muốn rụt tay về.
“Canh giải rượu nấu ít quá.”
Anh đột nhiên khẽ nói, An Lộc bị dọa nhảy dựng, hốt hoảng nhìn đôi mắt màu nâu nhạt của anh.
“Giờ anh vẫn hơi say.” Anh hơi nghiêng đầu, dựa sát vào cô, khóe môi nở nụ cười tà mà dịu dàng, “Nếu em mà không nghe lời, anh trai sẽ mượn rượu giả điên đấy. Giả dụ như…..”
Anh không nói tiếp nữa, ánh mắt nóng cháy dừng trên môi cô, ám chỉ rõ ràng.
An Lộc bỗng đỏ hết tai lên, hai má cũng biến thành màu hường xinh đẹp, chẳng kịp nhớ tới bàn tay bị anh nắm chặt kia nữa, cúi gằm mặt xuống.
“Anh nằm mơ.” Giọng người đàn ông khẽ khàng.
An Lộc không dám hỏi, cũng không dám nghe, hận không thể ngắt hết sáu giác quan lại.
Bàn tay trong lòng bàn tay anh cọ quậy, nhưng lại niết thành tư thế mười ngón đan vào nhau, không thể nào động được.
Trình Dập lật ngược lòng bàn tay cô xuống dưới, đặt trên đùi mình, dùng ngón tay cọ lên móng tay trơn nhẵn của cô, móng tay trắng nõn, hõm thịt giữa hai ngón tay mềm mại, cuối cùng dịu dàng lại thành kính dùng lòng bàn tay phủ lên, giống như đang nắm lấy món đồ quý giá nhất trên đời.
Anh nhìn bàn tay đáng yêu bị anh nắm chặt, mãn nguyện cong môi lên, “Anh mơ thấy, có một con thỏ nhỏ bò lên người anh, hôn anh một cái.”
Thần kinh cả người An Lộc căng lên.
Trình Dập cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cười nhạo, khẽ hỏi: “Em có nhìn thấy con thỏ nhỏ đó không?”