• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta bởi EscentricT o( ˶^▾^˶ )o

===

Điều Chu Hoài Nghi không nói chính là, nếu ví tình yêu như một tấm bản đồ, vậy thì không biết phải mất bao lâu để có thể từ phần rìa thẳng tiến vào hồng tâm. Nhưng nhìn Hồ Lại vui vẻ ra mặt, phảng phất như nhìn thấy hình ảnh bản thân những ngày mê say không thôi khi mới rơi vào bể tình. Lúc đó ánh mắt của mình cũng lấp lánh khác thường hệt như đứa nhỏ trước mặt, dường như cả người đều sáng lên.

Hồ Lại có một ưu điểm, một khi đã có mục tiêu thì năng lực hành động cực kỳ mạnh mẽ. Còn nhớ khi mới dọn đến nhà Hà Thi ở ghép, Chu Hoài Nghi phải yên lặng chờ đợi rất lâu, chỉ cho đến khi phát hiện Hà Thi bắt đầu có tình cảm khác đối với mình mới dám hành động vì sợ sẽ làm người kia hoảng loạn, chưa kể còn phá hỏng mối quan hệ ban đầu giữa cả hai. Còn nguyên tắc sống của Hồ Lại lại luôn là: Cứ mặc xác tôi làm theo ý mình. Từ lúc bị Giang Ngữ Minh chia tay liền lập tức quay đầu tìm cách rù quến mẹ cậu ta là đã có thể ngờ ngợ như vậy.


Hồ Lại cũng là người rất tích cực trong công việc, ngay cả những buổi thử nghiệm sản phẩm vô cùng vất vả, cô cũng không hề nề hà. Cùng chung một team đánh giá với nhau, có người thì lần mò mon men theo cốt truyện, có người thì ngắm phong cảnh, nâng cấp đủ loại vật phẩm, riêng Hồ Lại lại thích chạy lung tung hết chỗ này tới chỗ kia, hơn nữa còn đặc biệt hăng hái chui vào mọi ngóc ngách xó xỉnh, lên trời xuống đất không có gì là không dám thử. Gần đây Hồ Lại vừa đăng ký tham gia huấn luyện cho một game sinh tồn, trong đó có một vòng thi đấu đối kháng với khủng long khổng lồ. Vâng, không sai, chính là thi đấu đối kháng.

Trước đây đã từng có nhiều chương trình khác nhau mô phỏng lại những cuộc giao tranh của khủng long, tất cả đều dùng công nghệ kỹ thuật số. Lần này cũng vậy, áp dụng công nghệ trên để gia tăng các trị số thuộc tính của khủng long vào người chơi thử. Toàn bộ quá trình chơi được người dùng tự mình vận hành, có thể nói đây là Jurassic Wars phiên bản thực tế ảo. Nhưng vấn đề là ở chỗ, thiết bị được kết nối trực tiếp với các tế bào thần kinh, thế nên sẽ tác động lên cả năm giác gian. Mặc dù hệ thống sẽ điều chỉnh để giảm bớt đau đớn, nhưng chẳng may trong trường hợp bị đối thủ cắn đứt đầu hay đứt tứ chi thì vẫn là một trải nghiệm vô cùng khủng bố.


Nghe nói rằng một người nào đó trong công ty đã đặt câu hỏi về tính hợp lý của hoạt động thử nghiệm lần này nên đã viết ngay email khiếu nại gửi lên. CEO Dương rất coi trọng ý kiến đóng góp đó, bà quyết định tạm ngưng việc cho nhân viên đăng ký tham gia, chờ bộ phận nghiên cứu rà soát lại rồi mới quyết định có tiếp tục hay không.

Hồ Lại, một cô nàng xinh như hoa lại tỏ ra không hài lòng khi hay tin kế hoạch thử nghiệm phải tạm hoãn, một mực cho rằng cơ hội chơi vui như vậy đâu dễ tìm.

Chu Hoài Nghi hy vọng giáo sư Thẩm nghiêm trang đứng đắn sẽ khiến cho cô nàng Hồ Lại ngang tàng hổ báo quay đầu về bờ.

Cô đã từng bắt gặp nhân viên trải nghiệm không chuyên ngoài biên chế Thẩm Chứng Ảnh tại nhà ăn công ty. Khi ấy Thẩm Chứng Ảnh đang ngồi cùng Hồ Lại, gương mặt điềm tĩnh, chín chắn trí thức, quả thật không tạo cho người khác cảm giác đây là hai mẹ con hoặc quan hệ trên dưới. Phụ nữ hiện đại, đặc biệt là phụ nữ thành thị nhìn chung đều có diện mạo trẻ trung, chỉ cần không già trước tuổi hay cố tình trang điểm đậm để cho già dặn thì trẻ hơn mười mấy tuổi so với tuổi thật cũng là chuyện bình thường.


Chu Hoài Nghi cũng từng thấy Giang Ngữ Minh, so với cậu con trai có phần hơi xuề xòa của mình, giáo sư Thẩm cực kỳ nghiêm túc, là kiểu người từ nhỏ đã được giáo dục theo nề nếp cũ, con đường vạch sẵn cho cô ấy đi mang nặng tính định hướng để gò ép Thẩm Chứng Ảnh trở thành một người phụ nữ truyền thống. Người như vậy thường cực kỳ bảo thủ, thận trọng lẫn kỹ tính, giống như hàng khuy áo ngay ngắn của cô ấy vậy. Không hiểu vì sao Hồ Lại lại cảm thấy giáo sư Thẩm thú vị.

Quả thật đã từng nghe dưới núi băng có lửa, nhưng chưa bao giờ nghe ai nói dưới đất đá cũng có lửa.

Tình yêu làm cho con người mù quáng, ngay cả Hồ Lại cũng không ngoại lệ.

Là một người bạn kiêm đồng nghiệp, đương nhiên Chu Hoài Nghi hy vọng Hồ Lại có thể đạt được ý nguyện, hữu tình nhân chung thành quyến chúc (Nguyện cho những người có tình với nhau sẽ về cùng một nhà). Đặc biệt, "thích" một người sẽ làm tăng hiệu qủa tỏa sáng rạng rỡ cho mặt mũi, khiến cho cái thú ngắm gái đẹp càng thi vị hơn.
Nếu bạn thích một ai đó, bạn sẽ tìm mọi cách để đến gần người ấy, tận dụng mọi lợi thế của công việc và vị trí địa lý để mò tới. Một tuần tranh thủ gặp được ba ngày, dù chỉ là quanh quẩn đi ăn rồi dạo phố, đối với nhân viên văn phòng mà nói, đã là xa xỉ lắm rồi.

Có điều, đối với một cô gái luôn vò đầu bứt tai, vắt óc suy nghĩ tìm cách làm sao để bay ngay được đến chỗ người mình thích mà nói, ba ngày hãy vẫn còn quá ít.

Tối thứ sáu sau khi tập huấn và dùng bữa xong, hai người rời khỏi canteen. Dọc đường, Hồ Lại hẹn Thẩm Chứng Ảnh đi chơi.

Thành thật mà nói, tuy Thượng Hải rộng lớn, nhưng chỗ đi chơi thì không nhiều.

Thẩm Chứng Ảnh không đi hộp đêm, không đi công viên trò chơi; bây giờ ngoài rạp cũng không có phim nào đặc biệt hay, hoạt động chiếu phim ngoài trời đang bùng nổ khắp các vùng trên cả nước, chỉ riêng mỗi Thương Hại đáng thương là không được cấp phép thực hiện; mấy buổi triển lãm đình đám hiện nay thì Thẩm Chứng Ảnh lại không có hứng thú.
Sau khi kể hết một loạt những chỗ có thể ghé mà mình biết, bất thình lình Hồ Lại phát hiện, giáo sư Thẩm đích thị là trạch nữ nguyên chất trăm phần trăm, lạc thú lớn nhất của cô ấy chính là rúc ở nhà chơi game. Mỗi lần mình đề nghị đi đâu xong, giáo sư Thẩm luôn chốt sổ bằng một câu quen thuộc: Vậy chi bằng đến công ty em nghịch Real Fantasy Land cho rồi.

"Ôi trời giáo sư Thẩm của tôi ơi, nếu máy tính của cô có 1TB phim kɦıêυ ɖâʍ cùng một kho văn hóa phẩm mỡ vàng nhầy nhụa thì cô không khác gì mấy gã trạch nam điển hình cả. Cô nói thử xem, không lẽ cuộc đời của cô trắc trở lắm sao, một hai phải rúc vào game làm gì. Sau này sinh viên của cô viết luận văn về vấn nạn nghiện internet, thể nào cô cũng được trích dẫn vào làm ví dụ".

"Hừ". Giang Ngữ Minh cũng từng nói như vậy, nhưng Thẩm Chứng Ảnh không thèm để ý.
Trạch thì đã sao, trạch có vinh quang riêng của trạch.

"Biết là đối với người mới nhập môn, game luôn có sức hấp dẫn khó cưỡng". Xem như Hồ Lại đã hiểu được, cha mẹ có con gái nghiện internet khổ sở đến mức nào, "Trong tuần bất kể cô rảnh ngày nào cứ đến ngày đó, riêng cuối tuần muốn đến thì phải xin trước, vì Real Fantasy Land là dự án bảo mật. Nhưng dù sao cô cũng là bạn của chủ tịch Dương, chỉ cần nói với chủ tịch Dương một tiếng là được".

"Bỏ đi, phải có điều độ, không thể để cuối tuần trôi qua lãng phí". Đương nhiên Thẩm Chứng Ảnh sẽ không nói với Hồ Lại rằng mình sẽ không há mồm xin Dương Hồi. Tuy chỉ là chuyện nhỏ, nhân viên đến Viện khoa học kỹ thuật Côn Luân tăng ca cuối tuần vốn chỉ là chuyện cỏn con, nhưng Dương Hồi—— không-gì-là-không-biết Dương Hồi, chuyện-gì-cũng-quản Dương Hồi sẽ lôi chuyện này ra mà cằn nhằn mình. Đã có một thằng nhóc ở nhà, sau lại xuất hiện con bé này, cô Thẩm hoàn toàn không có ý định kết nạp thêm một con gà vừa gáy to vừa hăng máu chiến khác.
Tuy mình trạch thật, nhưng vẫn cần có sĩ diện.

"Thứ hai và thứ tư cô phải dạy cả ngày, thứ năm thì vốn đã là ngày đến cố định rồi, hay là lần sau cô đến thêm nửa buổi ngày thứ ba hoặc thứ sáu được không?"

"Thứ ba có được không ạ?" Hồ Lại làm ra vẻ đáng thương, "Thứ sáu em phải đi tập huấn không thể tiếp đón cô được, mà tiếp đón giáo sư Thẩm vốn là công việc của em. Nếu cấp trên cử người khác làm nhiệm vụ này thì em biết phải làm sao đây, chén cơm sẽ bị người khác đoạt mất. Giáo sư Thẩm, hai chúng ta sớm đã biết nhau, cô đừng để người khác từ đâu chạy tới chiếm chén cơm của em nha".

Ở trong game khi không có việc gì làm thì cứ thích hóa thành miêu nữ kêu meo meo tới lui, còn ngoài đời lại chẳng khác nào con cún nhỏ cụp mắt giả vờ làm ra vẻ đáng thương mỗi khi lỡ làm gì sai.
Thẩm Chứng Ảnh vỗ vỗ đầu Hồ Lại, "Phải tin tưởng lãnh đạo của các em anh minh sáng suốt, sẽ không dễ tìm người thay thế em như vậy đâu, không có cách nào thay thế em được".

Xoa xoa vuốt vuốt đầu tóc gì đó quá xấu hổ đi.

Hồ Lại đỏ mặt, vặn vặn đầu dụi vào bàn tay của Thẩm Chứng Ảnh, "Giáo sư Thẩm, thế cô có anh minh sáng suốt giống như lãnh đạo của chúng em không?"

Nhịn xuống ý muốn véo véo mặt người đối diện, Thẩm Chứng Ảnh giả vờ không hiểu ẩn ý trong lời của Hồ Lại, "Tôi đây chỉ là một trạch nữ quê mùa thô kệch, làm sao anh minh sáng suốt được như lãnh đạo của các em".

"Đáng ghét. Giáo sư Thẩm à giáo sư Thẩm..." Hồ Lại ôm lấy cánh tay Thẩm Chứng Ảnh, nũng nịu lắc qua lắc lại.

Thẩm Chứng Ảnh nuốt không trôi trò này, "Cô từng nghĩ nếu bản thân có con gái, hẳn là con bé cũng sẽ làm nũng với mình. Nhưng nếu cứ suốt ngày nũng nà nũng nịu như em thì, chậc... Chắc là thôi".
Hồ Lại lập tức buông tay, chỉnh chỉnh lại tóc tai và quần áo, làm vẻ mặt cực kỳ cao ngạo: "Giáo sư Thẩm, con gái gì gì đó, có phải là phim kɦıêυ ɖâʍ thể loại mẹ-con không? Có bộ nào hay thì giới thiệu cho em với".

Thẩm Chứng Ảnh cứng họng, nghẹn một hồi lâu mới trả lời được: "Không có!"

"Không có" của cô Thẩm đơn giản là "không có", hoàn toàn không mang thêm nghĩa nào khác. Hồ Lại cười, "Ơ, 'không có' tức là không có bộ nào hay sao ạ?"

"Không có nghĩa là không có gì hết!"

Nghe ra được Thẩm Chứng Ảnh nổi cáu, Hồ Lại vội vàng chuyển đề tài, "Sáng mai hoặc sáng mốt chúng ta đi thủy cung nhé".

"Phản đối xiếc thú".

"Nếu không xem xiếc thì ghé Lục gia trang được không, lâu lắm em chưa được ngắm sứa. Giáo sư Thẩm, cô đi ngắm sứa với em đi, khi nào xong em mời cô ăn lẩu cá nấu chua". Hồ Lại sớm đã check hết một loạt các món lẩu ở Thượng Hải: nào là lẩu gà nấu trái dừa Hải Nam, lẩu Thái, lẩu chín ngăn Trùng Khánh, lẩu thịt cừu bếp than Bắc Kinh cổ truyền, lẩu nấm thố đất Vân Nam, lẩu thịt bò thố đất Triều Châu, lẩu sa tế Đài Loan, lẩu lò đất kiểu Quảng, lẩu xương sống cừu, lẩu cá chuối hoa...vân vân, mỗi món ăn một tiệm cũng đủ ăn dài dài.
Thẩm Chứng Ảnh từng ăn lẩu cá nấu chua nhưng đã lâu lắm rồi, khi trường tổ chức đi du lịch ở Quý Châu kìa. Cô Thẩm rất thích vị chua chua cay cay của món này. Bình thường đi ăn trưa đa phần đều là người khác đề xuất, rất hiếm ai chọn đồ ăn Quý Châu nên khi nghe Hồ Lại nhắc, giáo sư Thẩm liền muốn ăn ngay. Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cô vẫn giả vờ do dự một hồi, "Ngày mai cô phải trở về thăm cha mẹ, ngày mốt thì phải tập huấn cho một công ty nọ. Để tuần sau đi".

Hồ Lại cười thầm, "Vâng, vậy cuối tuần sau nhé. Thứ bảy hay chủ nhật đây ạ?"

"Qua tuần mới biết được. Em cười cái gì, tôi cũng không ham mê gì nồi lẩu, mà chủ yếu là vì mấy con sứa thôi".

Giáo sư Thẩm này, sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ.

Hồ Lại nén cười, nói: "Phải, phải, là vì sứa ạ, không phải là vì nồi lẩu. Chủ nhật mà vẫn huấn luyện thì thất đức quá, em đến học chùa được không?"
"Công ty nhà người ta tập huấn, em đến học chùa làm gì?"

"Em đây chở cô đến đó, đỡ phải ngồi phương tiện giao thông công cộng".

Hỏi cũng chưa hỏi công ty ở đâu, vừa mở miệng là đã đòi chở đến. Nếu là công ty ở Côn Sơn, e là nó sẽ dậy từ tờ mờ sáng để đưa mình đi.

Chút tâm tư đeo dính lấy mình của con bé, Thẩm Chứng Ảnh không phải không phát hiện ra. Ngay cả Tôn Thư Tuyết còn có thể phát hiện nó vừa đi vừa nhìn mình chằm chằm thì huống hồ gì là mình. Thành thật mà nói, cảm giác trông thấy đôi mắt mỹ nữ bừng sáng ngời ngời khi nhìn mình là loại cảm giác vừa thỏa mãn hư vinh vừa chột dạ... Cực kỳ tê tái.

Nào có tài đức gì cho cam.

Có đôi khi cô Thẩm cảm thấy bản thân không nên tiếp xúc nhiều với Hồ Lại, cứ giữ nhịp gặp gỡ mỗi tuần một lần tại Côn Luân là được rồi.
Nhưng mà nó cứ thì thầm thỏ thẻ bên tai: Giáo sư Thẩm lấy giúp em một suất cơm dưới canteen với ạ. Giáo sư Thẩm, chúng ta ăn tối cùng có được không, ăn một mình chán chết.

Giáo sư Thẩm, giáo sư Thẩm...

Rõ ràng không phải sinh viên của mình, ấy vậy miệng gọi giáo sư Thẩm lại ngọt hơn bất kỳ ai khác, Thẩm Chứng Ảnh không thể nào từ chối.

Không ăn chung còn đỡ, rõ ràng dùng bữa với con bé vui hơn ăn một mình nhiều. Mà cứ tưởng ăn cùng một bữa là xong nhưng không, nó lại tiếp tục rủ rê đi chơi.

Mà cũng phải tự trách mình không có nghị lực, vừa nghe gợi lên một chút hứng thú, dù rằng trong đầu cứ lẩm nhẩm không muốn không muốn, trong dạ đã lập tức bằng lòng.

Có độc.

Con bé này có độc.

Chẳng trách tự cổ chí kim mỹ nhân kế lúc nào cũng có hiệu quả, phải chi mình ghét bản mặt của Hồ Lại thì tốt rồi.
Đó là Thẩm Chứng Ảnh nghĩ như vậy.

"Giáo sư Thẩm?"

"Thi thoảng mới có ngày nghỉ, không định ngủ nướng à? Chỗ đó cũng không xa, cô tự bắt taxi đến là được rồi không cần phiền em vậy đâu. Công ty sẽ hoàn lại tiền taxi".

Cô Thẩm nói nghe rất có lý nên Hồ Lại không tiếp tục nhì nhằng, "Vậy mấy giờ cô xong nhỉ? Nếu chỗ đó không xa thì cứ để em tới đón, sẵn tiện chúng ta đi ăn tối cùng nhau luôn. Ấy chết, hay là cô muốn dành thì giờ với con trai của mình ạ?"

"Cuối tuần này con trai cô không về nhà. Nó lớn rồi, phải dành thời gian ở cạnh an ủi bạn gái. Nghe nó bảo con bé ấy tìm việc không suôn sẻ, công ty nhận hồ sơ rồi nhưng đến lúc phỏng vấn thì lại rớt".

"Vậy để qua tuần đi làm lại, em hỏi thử bộ phận nhân sự xem sao".

Con trai ruột yêu sinh viên của mình, quá cẩu huyết. Hồ Lại thấy may mà hồ sơ của cô gái kia không lọt vào tay mình, nếu mình tiến cử hồ sơ ấy thì lại càng cẩu huyết hơn.
Đương nhiên Hồ Lại không có ý kiến gì về người yêu mới của người yêu cũ, chẳng qua là vì hóng chuyện mà thôi. Nếu cô gái kia có thực sự vào bộ phận của mình và làm việc dưới sự giám sát của mình đi chăng nữa, Hồ Lại cũng sẽ không chèn ép bắt bẻ làm gì cả.

Người đội nón xanh lên đầu cô là Giang Ngữ Minh. Oan có đầu nợ có chủ, Hồ Lại luôn ân oán phân minh.

Trước đó chỉ mong sao Giang Ngữ Minh phát hiện mình và mẹ tên ấy có gian tình nhanh nhanh, nhưng bây giờ...

Hồ Lại liếc trộm Thẩm Chứng Ảnh, trong lòng nổi lên một chút áy náy.

"Làm gì cứ liếc liếc cô như ăn trộm vậy?" Mới vừa liếc lên đã bị Thẩm Chứng Ảnh bắt tận tay, "Cũng không cần đến đón cô làm gì. Thường thì đến bốn giờ xong, công ty sẽ gọi xe cho. Chỗ đấy đậu xe hơi khó, em đừng làm rộn".
"Nhưng mà..."

"Chuyện ăn tối chờ khi nào cô về rồi lại bàn tiếp được không? Có gì chờ điện thoại của cô nhé".

Nhân lúc Thẩm Chứng Ảnh nhắc đến chuyện gọi điện, Hồ Lại cũng có chuyện muốn hỏi, "Cô có lưu số của em không vậy?"

"... Lướt lướt nhật ký cuộc gọi là thấy ngay ấy mà".

"Sao lại thế, lỡ đâu không còn trong nhật ký thì sao!"

"Thế thì tìm bên WeChat?"

"Nếu chẳng may không có mạng thì tìm bằng cách nào, chỉ có thể gọi điện thôi!" Hồ Lại xòe tay ra, "Bỏ đi, cô đưa điện thoại đây, em lưu số của mình cho cô".

Chuyện này quan trọng đến thế sao?

Thẩm Chứng Ảnh mở khóa điện thoại rồi đưa cho Hồ Lại.

Hồ Lại vốn định lưu là Hồ Lai Lai.

Song nghĩ đi nghĩ lại, làm như thế không ổn, trong trường hợp chuyện của mình và giáo sư Thẩm còn chưa đâu vào đâu đã bị Giang Ngữ Minh phát hiện thì làm thế nào.
Phải lấy một cái tên mà nhìn vào chỉ có một mình giáo sư Thẩm biết đấy là mình, còn người khác không ai có thể giải mã được.

Nghĩ đến đây, Hồ Lại liên tưởng đến bộ ngôn tình mà cô đọc cách đây không lâu.

Khì khì.

Nụ cười của cô gái trẻ tràn đầy nét ranh mãnh, Thẩm Chứng Ảnh nhìn mà buồn cười: "Lại bày trò gì nữa đây?"

"Đâu có gì đâu ạ".

Hồ Lại bấm bấm vài ba cái, lưu số rồi trả lại cho Thẩm Chứng Ảnh, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Chứng Ảnh nhận lại điện thoại xong, soát lại danh bạ một lượt từ đầu đến cuối. Bỗng dưng trên màn hình hiện ra hai chữ, ngay lập tức, trong mắt giáo sư Thẩm ánh lên một tia cảm xúc khác thường.

—— Em Tới.

===

Ayyo ayyo chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK